Chương 30

Tốc độ của Tạ Lăng Vân nhanh đến mức Thích Kiều bị hắn kéo lê cả một đường.

Có năm, sáu người đang đợi ở cửa thang máy, nó đã dừng ở tầng một rất lâu rồi.

Sau lưng, Tống Chi Diễn không biết lúc nào cũng đi theo ra ngoài.

"Tạ Lăng Vân, Thích Kiều."

Thích Kiều quay đầu, mới nhìn sang, bàn tay đang nắm cổ tay cô đột nhiên dùng lực.

Tạ Lăng Vân đẩy cánh cửa chống cháy của lối đi an toàn ra và kéo cô vào.

Những ngọn đèn sợi đốt trong hành lang lần lượt sáng lên.

Tạ Lăng Vân nắm tay Thích Kiều và đi xuống cầu thang mà không thèm nhìn lại.

Thích Kiều bị bắt chạy tầng bốn xuống tầng một, cô mệt đến mức thở dốc.

Cuối cùng cũng chạy ra bên ngoài, thấy Tạ Lăng Vân còn định chạy tiếp, hạ quyết tâm tận lực tránh xa nơi này.

Thích Kiều lập tức đưa tay, giữ chặt hắn.

"Tạ... Tạ Lăng Vân..."

Tạ Lăng Vân lúc này mới quay đầu.

Từ lúc ở trong căn phòng kia tới giờ, Thích Kiều mới nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn.

Chỉ thấy khuôn mặt hắn vô cùng lạnh lẽo, quai hàm hơi căng thẳng, trong đôi mắt đen láy hình như ẩn chứa tia lửa.

Hắn có vẻ rất tức giận.

Thích Kiều biết điều đó vì hắn bóp tay cô rất chặt.

Cô khẽ cử động.

“Buông tay ra trước đi.” Thích Kiều nói.

Tạ Lăng Vân dừng một chút, cúi nhìn trên tay, một giây sau, bỗng nhiên buông cô ra.

Trên cổ tay trắng nõn thon dài hiện lên một vòng đỏ chói mắt.

Thích Kiều vô thức vuốt vuốt.

Thấy động tác của cô, Tạ Lăng Vân sờ chóp mũi, nhìn đi chỗ khác, lại rất nhanh quay đầu lại.

Hắn khẽ đưa tay ra, che đi cổ tay đỏ ửng vì bị "nắm".

Hắn cúi đầu xoa xoa, động tác không quá thuần thục.

"Em đúng là yếu như sên."

Thích Kiều giật mình, cãi lại: "Rõ ràng là do anh nắm chặt."

Tạ Lăng Vân tiếp tục xoa, thấp giọng nói: "Anh xin lỗi."

Thanh âm trầm thấp này truyền đến bên tai, Thích Kiều đầu ngón tay khẽ cong, nhịp tim âm thầm tăng nhanh.

Sợ bị phát hiện, cô vội rút tay về phía sau nửa bước.

Tạ Lăng Vân dừng lại và nhìn sang.

Vẻ lạnh lùng trên mặt vẫn còn, tựa hồ chưa nguôi giận.

"Xin lỗi." Cô nói.

Tạ Lăng Vân không biết: "Xin lỗi cái gì?"

" Em đã làm hỏng bữa tiệc sinh nhật của anh." Thích Kiều nói, "Em cũng không nghĩ đến, Tống Chi Diễn lại đột nhiên..."

"Không có gì phải xin lỗi cả." Tạ Lăng Vân ngắt lời nàng, lại hừ một tiếng, "Em tưởng anh tức giận vì chuyện kia sao?"

Thích Kiều gật gật đầu.

Tạ Lăng Vân thở dài, dường như muốn nói cái gì, lại đổi lời, gật đầu nói: "Được, cũng không tính là nói sai."

Dứt lời, ánh mắt hắn lướt qua Thích Kiều, chuyển đến sau lưng cô.

Đôi mắt vừa mới dịu đi một chút, lại trở nên tức giận bừng bừng.

Thích Kiều quay người, lúc này mới nhìn thấy Tống Chi Diễn đã đứng đó từ lúc nào.

Cô sợ hãi, lúc anh ta tới gần, lui về sau một bước.

Khoảng cách lại lần nữa kéo ra.

Tống Chi Diễn sững sờ trong giây lát, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Đưa đồ ra.

"Em quên cầm khăn quàng cổ này."

Thích Kiều đưa tay nhận lấy, xa cách đáp lại: "Cám ơn."

Tống Chi Diễn còn nói: "Thật xin lỗi."

Thích Kiều không trả lời.

Tống Chi Diễn biểu tình áy náy, ôn nhu nói: " Tôi có thể hỏi cậu một câu không?"

Trước khi Thích Kiều từ chối, lại bổ sung: " Yên tâm đi, lần này tôi chỉ muốn biết, lý do cậu từ chối tôi thôi."

Tống Chi Diễn mơ hồ liếc nhìn người phía sau cô, vài giây sau mới hỏi: "Là bởi vì cậu không thích tôi, hay là... cậu đã có người mình thích rồi?"

Trái tim Thích Kiều thắt lại, cô nắm chặt hai tay giấu trong ống tay áo dài, sau đó buông ra.

Một cơn gió lạnh ập đến.

Thích Kiều không do dự quá lâu.

Cô nhìn Tống Chi Diễn, với giọng điệu nghiêm túc: "Bởi vì tớ không thích cậu."

Thật lâu sau, Tống Chi Diễn nở nụ cười: "Được, tôi hiểu rồi."

Anh ấy có vẻ nhẹ nhõm, nói "Đi thôi", và đi về phía trường học.

Thích Kiều thở phào.

Một trận gió lạnh thổi qua, khăn quàng cổ trong tay bị đoạt đi.

Thích Kiều quay lại, Tạ Lăng Vân đã kéo chiếc khăn ra.

Hắn tiến lên nửa bước, nhưng lại dừng lại.

Cuối cùng, hắn chỉ đưa nó lại cho Thích Kiều, và để cô ấy tự mình quàng vào.

Hắn không nói gì.

Thích Kiều chợt nhớ tới, đêm nay còn chưa kịp nói câu chúc mừng.

Cô cong lên khóe miệng, và đôi mắt cười của cô dường như tràn ngập ánh sáng.

"Sinh nhật vui vẻ, Tạ Lăng Vân."

Nói xong mới sực nhớ: “Quà để trên tầng mất rồi”.

Lúc này lớp bọn họ đều còn ở bên trong, Thích Kiều có chút do dự, không muốn đi lên làm mọi người chế nhạo cùng la ó.

Tạ Lăng Vân nhìn ra, bảo cô ấy đợi một lúc, và trong vòng ba phút, hắn đi xuống với túi quà Mã Long trong tay.

"Là nước hoa?"

Thích Kiều gật đầu.

Hắn nhìn bao bì: "Hương húng chanh?"

"Ừm."

Một đứa trẻ chạy ra khỏi quán ăn ven đường, bà chủ đeo tạp dề đuổi theo nó ra ngoài, quát: “Mày không ăn há cảo à?”

Đứa trẻ nóng lòng được ra ngoài chơi với các bạn nên vội vàng chạy đi không ngoảnh lại.

Thích Kiều cười một cái, nhìn về phía Tạ Lăng Vân, nói: " Thật ra hôm nay cũng là sinh nhật của tớ."

Tạ Lăng Vân sửng sốt: "Thật à? Sao giờ mới nói?"

"Cũng là hôm nay?"

"Ừm."

Tạ Lăng Vân chẳng biết tại sao bật cười.

"Sinh nhật vui vẻ, Thích Kiều." Hắn nói.

"Cám ơn." Thích Kiều cau mày, nhìn đồng hồ, nói: “Đã khuya rồi, vậy... em về trường trước nhé?”

Vừa định xoay người, cổ tay lại bị nắm lấy.

Lần này động tác rất nhẹ nhàng.

Tạ Lăng Vân nhanh chóng buông tay.

"Đợi đã, anh vẫn chưa tặng quà cho em mà."

Thích Kiều chỉ cần một câu sinh nhật vui vẻ.

Cô không cần gì thêm nữa.

Tạ Lăng Vân lại nói: "Cùng tôi đi một nơi."

"Chỗ nào?"

"Đi thì sẽ biết."

"Xa không?"

"Không xa."

Thích Kiều đã bị lừa bởi câu "không xa" của Tạ Lăng Vân.

Cô bước vào chiếc xe thể thao mới toanh đậu bên đường, vẫn còn ngơ ngác.

"Là xe mới à?"

Tạ Lăng Vân "Ừm", nói: "Người khác tặng cho."

Thích Kiều nói: "... Là quà sinh nhật của anh hả?"

Tạ Lăng Vân không phủ nhận.

Ông bà nội đã mua nó, và cứ khăng khăng muốn hắn lái thử nó ra ngoài để xem hắn có thích nó không.

Thích Kiều thận trọng ngồi xuống, không dám dẫm lên tấm thảm da dưới chân.

Chắc lọ húng chanh của cô là món quà rẻ tiền nhất mà hắn nhận được trong buổi sinh nhật.

Thích Kiều ngoan ngoãn ngồi xuống, khi chiếc xe thể thao màu đỏ vòng qua học viện và tiếp tục đi về phía tây dọc theo đường vành đai thứ tư phía Bắc, cô hỏi: "Đại thiếu gia, anh định đưa em đi đâu thế?"

Tạ Lăng Vân liếc mắt.

Cười chúm chím nói: "Đại thiếu gia?"

"Rốt cuộc đi đâu?"

"Đến thì biết." Tạ Lăng Vân nói, "Yên tâm, anh không phải kẻ buôn người đâu."

Nửa giờ sau, Tạ Lăng Vân dừng xe trước một khu biệt thự dưới chân núi Tượng Sơn.

Thích Kiều có chút sững sờ, đi theo Tạ Lăng Vân, nhìn hắn nhập vân tay, mở cửa căn biệt thự.

"Đây có phải là nhà của anh không?"

Tạ Lăng Vân "ừm" một tiếng, nói: "Vào đi, nơi này không có người."

Đèn ngoài hiên đã bật sáng, sau khi đổi giày ở sảnh, Thích Kiều theo hắn đi vào.

Trên bức tường của lối vào treo một lẵng hoa bằng tre, bên trong trồng hoa Hướng dương và hoa Cát cánh, bước vào có thể thấy phòng khách rất rộng, vài chiếc ghế sô pha màu kem, tấm thảm hoa phủ lên sàn gỗ, và một cây trầu bà Nam Mỹ tươi tốt được trồng trong chậu hoa màu trắng đặt bên tường.

Trên bàn của phòng ăn, có hai cây lan Phi Yến trồng trong chiếc bình chạm nổi hình hoa loa kèn, bên cạnh là ba bộ bát đĩa, và trong chiếc tủ màu gỗ bên cạnh có rất nhiều chiếc cốc đủ các phong cách khác nhau. Đèn trần trong nhà là kiểu đèn chùm pha lê kiểu Pháp cổ điển.

Đó là một ngôi nhà được người xây dựng và trang trí rất cẩn thận.

Thích Kiều dừng bước: "Ba mẹ anh đều không có ở nhà à?"

"Không ở." Tạ Lăng Vân bộ dạng phục tùng, nhướng mày, "Mẹ anh đã mất lúc anh chín tuổi, ba anh thì rất ít khi trở về nơi này."

Thích Kiều dừng lại: "Xin lỗi..."

"Không có chuyện gì." Tạ Lăng Vân bình tĩnh, "Đi thôi, anh dẫn em đi xem cái này."

Thích Kiều đi theo hắn.

Xuống tầng hầm, mới phát hiện, tầng hầm căn nhà này là một phòng chiếu phim.

Dọc theo bức tường là một chiếc giá đặt làm theo yêu cầu, sắp xếp ngay ngắn từng hàng cuộn phim.

Ngay trước cửa phòng là tấm rèm trắng, phía sau là máy chiếu cuộn phim 35mm hiệu STRONG của Mỹ sản xuất năm 2000.

Tạ Lăng Vân nhấn nút công tắc để bật đèn xenon, và căn phòng đột nhiên trở nên sáng sủa hơn.

Thích Kiều nhìn từng hàng phim dày, sắp xếp theo tên đạo diễn.

Chaplin 《 Thời hiện đại 》《 Thành thị ánh sáng 》《 Gánh xiếc 》...

Griffith 《 Các đảng phái và những người bất đồng chính kiến》《 Sự ra đời của một quốc gia》《 Cơn bão Ovans》...

Eisen Stane 《 Chiến hạm Potemkin》《 tháng mười 》《 bãi công 》...

Và Hitchcock, Jean Reano, Kurosawa, Antonioni...

Hầu như tất cả các tác phẩm của các bậc thầy điện ảnh được thu thập ở đây.

Nó giống như một bảo tàng phim vậy.

Thích Kiều còn chưa kịp nhìn đi chỗ khác, lại nghe Tạ Lăng Vân nói: "Em thích xem phim gì?"

"Phim gì cũng có sao?"

"Đương nhiên."

Thích Kiều cười lên.

Cô rón rén lấy bộ《rạp chiếu phim thiên đường 》xuống.

Tạ Lăng Vân nhíu mày: "Xem bộ này?"

Thích Kiều gật đầu xác nhận.

Tạ Lăng Vân không nói gì nữa.

Hắn đặt phim vào hộp chiếu, kéo đầu phim ra, đặt vào, cố định đường dẫn phim, kéo nó đến hộp xuất phim, điều chỉnh các thông số và vặn công tắc chiếu, động tác rất thuần thục.

Trên màn hình trắng xuất hiện logo của Cristoti Films Italy.

Thích Kiều quay đầu lại, ánh đèn chiếu chói mắt khiến cô không nhìn rõ khuân mặt của Tạ Lăng Vân.

Chỉ có dáng người thẳng và cao của hắn mập mờ bên máy chiếu.

Thích Kiều giơ tay che đi ánh sáng trắng chói mắt trước mắt, nhẹ giọng nói: "Anh không tới xem sao?"

"Đợi lát nữa."

Tạ Lăng Vân ra ngoài một lúc, và năm phút sau quay lại, mang theo một ly rượu mạnh với đá và một ly sữa nóng.

Hắn đưa ly sữa cho Thích Kiều.

Thích Kiều thấp giọng than thở: "Làm gì có ai uống sữa lúc xem phim?"

“Mấy giờ rồi?” Tạ Lăng Vân rất khoan dung, "Uống sữa dễ ngủ."

Thích Kiều: "..."

Phim đã bắt đầu chiếu, bọn họ ngồi xuống sô pha, hai người ngầm không nói gì nữa.

Đây không phải là lần đầu tiên Thích Kiều xem bộ phim này, và Tạ Lăng Vân cũng vậy.

Nhưng có lẽ vì máy chiếu phim chỉ dành cho họ, hoặc có thể chỉ vì bầu không khí yên tĩnh làm bộ phim trở nên quấn hút hơn rất nhiều.

Không ai nói gì, chỉ có âm thanh của bộ phim vang lên.

Thấy cảnh mọi người đang chạy trên quảng trường trong phim, Thích Kiều nhìn sang Tạ Lăng Vân.

Tạ Lăng Vân đặt khuỷu tay của mình một cách lười biếng trên tay vịn bằng da của ghế sofa, các đốt ngón tay chạm vào thái dương.

Hắn dường như phát hiện, cũng quay sang nhìn.

Thích Kiều sửng sốt, lại không né tránh.

Ánh đèn chiếu màu trắng xẹt qua không trung, đạo quang sáng thẳng tắp, chỉ để lại một đạo tàn ảnh mờ nhạt, tản ra trên người hai người.

Như ánh trăng bạc lạnh lùng.

"Tại sao anh lại sử dụng nó làm hình đại diện của mình?"

Tạ Lăng Vân nói: "Để chọc tức ba anh."

Thích Kiều: "?"

Tạ Lăng Vân: " Ông ấy không cho anh học đạo diễn, vì vậy anh đã đặc biệt tìm một ảnh chụp màn hình của phim này làm ảnh đại diện của mình. Không chỉ vậy, anh còn dán tấm áp phích này lên tường của căn phòng, mất bao công mới tìm được bản có chữ tiếng Trung đấy."

Tấm áp phích kia ghi chính là lời thoại của một nhân vật đang hét lên: Nhìn kìa, phim chiếu ở đằng kia!

Thích Kiều: "......"

Hóa ra là một lý do nổi loạn như vậy.

Cô nhịn không được mỉm cười.

"Cười cái gì." Tạ Lăng Vân biết rõ còn cố hỏi.

Thích Kiều không kìm được ý cười trong mắt, chỉ có thể nói: “Thiếu gia, cậu thật trẻ con.”

Vừa dứt lời, đã có người chọc nhẹ vào má.

"Ai trẻ con?"

Tạ Lăng Vân rất bất mãn: "Anh trẻ con chỗ nào."

Thích Kiều ngây người, nhìn về phía hắn.

Ánh sáng lờ mờ, nhưng đôi mắt của cô vẫn trong veo và sáng ngời.

Tạ Lăng Vân hơi cong đầu ngón tay, dừng lại một lúc trong không trung, rồi nhanh chóng thu về.

Âm thanh và hình ảnh của bộ phim giống như bị đình chỉ vào giờ phút này, chỉ còn lại hai tiếng thở dốc.

Điện thoại di động của Tạ Lăng Vân đặt trên bàn cà phê đột nhiên rung lên.

Thích Kiều vô ý nhìn thoáng qua, chỉ thấy một dãy số lạ.

Tạ Lăng Vân không trả lời, nhấc điện thoại và nói trước khi đứng dậy, "Anh đi lấy chút đồ."

Thích Kiều nói "Ồ" và ngồi yên.

Sau khi hắn rời đi, trái tim kìm ở cổ họng chậm rãi đáp xuống chỗ cũ.

Cô thở phào nhẹ nhõm, uống một ngụm sữa rồi không nhúc nhích nữa.

Mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng cô ấy lại thấy thèm một cốc nước đá ngay bây giờ.

Lần này, Tạ Lăng Vân đã đi ra ngoài mười phút mà vẫn không quay lại.

Trong khoảng thời gian này Thích Kiều đã xem thời gian năm lần, cốt truyện, ánh sáng và bóng tối của màn hình không hề hấp dẫn cô nữa.

Đợi thêm một phút.

Cô định đứng dậy đi về phía cửa thì cánh cửa đã bị kéo ra từ bên ngoài.

Ánh nến đập vào mắt Thích Kiều.

Tạ Lăng Vân cầm chiếc bánh, một tay bảo vệ cây nến sinh nhật, chậm rãi đi về phía cô.

Cô đóng băng tại chỗ.

Không có nhạc, không có nhạc đệm, chỉ có tiếng sóng của biển trong phim.

Tạ Lăng Vân hát nhẹ nhàng.

Chúc mừng sinh nhật.

Kim giờ bị kẹt ở phút cuối cùng của ngày 21 tháng 12 năm 2014.

Tạ Lăng Vân đi đến trước mặt Thích Kiều.

"Sinh nhật vui vẻ, cầu nguyện đi, chúc mừng Thích Kiều Kiều lên mười tám tuổi."

Thích Kiều ngây người.

Đêm nay nằm ngoài sự mong đợi của cô.

"Hồn bay đi đâu rồi?" Tạ Lăng Vân hỏi trong khi cầm chiếc bánh trên tay.

Thích Kiều vội vàng lắc đầu.

"Nhanh cầu nguyện." Tạ Lăng Vân thúc giục.

Thích Kiều chưa bao giờ thành kính giống giờ phút này.

Chắp tay trước ngực, không dám tham lam, chỉ ước một điều.

Tôi hy vọng rằng Đại thiếu gia sẽ luôn rạng rỡ và hạnh phúc mãi mãi.

Cô cụp mắt xuống định thổi tắt nến.

“Cùng nhau thổi nến đi.” Thích Kiều nói, “Hôm nay cũng là sinh nhật của anh.”

Tạ Lăng Vân thuận theo cúi đầu.

Ánh nến dập tắt, hắn hỏi: "Bạn đã ước điều gì?"

Một lần nữa trong phòng chỉ còn lại ánh sáng của chiếc đèn chiếu.

Hắn vẫn cúi đầu, ánh mắt nhìn vào trong bóng tối, sâu thẳm như suối nước.

“Phật dạy không thể nói.” Thích Kiều nói, "Không thì mất linh."

Tạ Lăng Vân nói: "Ai biết Phật có linh hay không. Nhưng nếu em nói cho anh biết —— "

Hắn dừng lại một giây, cười nói: "Đại thiếu gia giúp em thực hiện."

Mùi thơm ngọt ngào của bơ tràn vào mũi, Thích Kiều nhìn hắn, tim lại nhảy lên cổ họng.

Tiếng đập thình thịch cho thấy lúc này cô không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.

Cô ấy dường như không thể ngừng thích Tạ Lăng Vân.

Trong lúc sững sờ, Tạ Lăng Vân dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào chóp mũi cô, chấm một vệt kem trắng.

Hắn cố chấp hỏi cho ra bằng được.

Cúi đầu xích lại gần Thích Kiều, nửa phần uy hϊếp nửa phần dụ dỗ: "Nói hay không, Thích Kiều Kiều."

Khoảng cách rút ngắn.

Thích Kiều không chịu được lui lại nửa bước.

Một bàn tay ôm lấy eo cô, và bước chân cô vì vậy mà dừng lại.

Thích Kiều chớp chớp mắt.

Trong giây tiếp theo, Tạ Lăng Vân nhanh chóng rút tay về.

Đôi mắt hắn chuyển sang màn hình lớn trong giây lát, như thể đang né tránh.

Thích Kiều khẽ cắn môi dưới, còn muốn nói gì đó, vừa ấp úng được một chữ, dưới ánh sáng ngoại vi của đèn chiếu, cô tựa hồ nhìn thấy hầu kết của Tạ Lăng Vân khẽ trượt xuống.

Tạ Lăng Vân nhìn cô một lần nữa.

Đôi mắt của hắn dường như có lực hút nên Thích Kiều vô ý thức lui lại.

Lần này, Tạ Lăng Vân nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Thích Kiều có thể dễ dàng thoát ra nhưng cô lại không nhúc nhích.

Hắn dừng một chút, trầm giọng nói: "Trao đổi?"

Bộ phim cuộn lên từng khung hình, nhưng Thích Kiều lại lag nửa ngày.

Một lúc lâu sau, khi cô đang định gật đầu thì một cơn ho đột ngột phá vỡ bầu không khí làm Thích Kiều giật nảy mình.

Tạ Lăng Vân nhíu mày quay đầu, ở cửa phòng chiếu, Tạ Thừa Âu đang mặc một bộ vest đi giày da đứng đó.

Hai người đều sửng sốt.

Tạ Thừa phản ứng đầu tiên, không hổ là người đã trải qua nhiều dông tố cuộc đời.

Tạ Thừa thần sắc như thường, liếc mắt nhìn con trai, nhàn nhạt nói: "Lại đây với ta."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đêm khuya, Tạ Đại thiếu gia muốn chửi bậy một câu: Cái thế giới chết tiệt này!

(╯" - ")╯︵ ┻━┻

*** 30 ***