Chương 29

Trần Tân đã trở lại vào tối chủ nhật.

Bà che đi nước da của mình bằng lớp trang điểm, và không có sự khác biệt nào về ngoại hình.

Bà mua bộ đồ xếp hình Lego tặng cho Cố Niệm Dục, còn đưa cho Thích Kiều một bộ nước hoa của Panhaligon.

Trong đầu suy nghĩ một hồi, Thích Kiều đột nhiên nảy ra một ý tưởng về món quà sinh nhật mà cô muốn tặng cho Tạ Lăng Vân.

Trên đường về ký túc xá, cô gọi điện cho mẹ, mới biết ba lại ra ngoài du lịch.

Lần này ông đến Hải Nam chơi.

Giờ đang ở trên máy bay.

Thích Kiều có chút kinh ngạc, trước đây ông sẽ nói trước cho cô biết mình sẽ đi đâu nhưng lần này ba cô lại im lặng.

Cô không bận tâm về nó.

Quan trọng hơn, có một tin vui nữa là trong tháng vừa qua, liên tiếp có ba nhà sưu tập tới đặt mua tranh. Buổi triển lãm nghệ thuật vào tháng 10 kia bất ngờ khiến ba của cô nổi tiếng.

Thích Kiều rất vui vẻ.

Cứ thế này thì mẹ sẽ không phải vất vả nhiều nữa.

-

Tạ Lăng Vân trở lại ký túc xá vào tối chủ nhật.

Ba người còn lại ở đó.

Tạ Lăng Vân lục lọi cặp sách, khi hắn lấy vở ra, một cuốn sách nhỏ vô ý theo đó rớt xuống đất.

Trương Dật vừa đứng dậy giúp hắn nhặt lên, nhịn không được nói: "Cậu vẫn còn thích đọc truyện cười à."

Tạ Lăng Vân đưa tay giật lại: "Liên quan gì tới cậu."

Thái Phong Dương đang suy nghĩ về tiệc sinh nhật sắp tới, hỏi: " Sinh nhật năm nay thế nào, một cuộc đoàn tụ hoành tráng với dì bảy dì tám của thiếu gia, hay hạ mình xuống ăn uống với chúng tớ?"

Tạ Lăng Vân ngồi xuống và đang từ chối lời đề nghị tổ chức "sinh nhật lần thứ hai mươi" cho hắn trong nhóm của ông bà ngoại, hai cụ đang tranh luận sôi nổi xem nên ăn ở khách sạn hay ở nhà.

Trận chiến rất khốc liệt, ông nội @ hắn: [Xem ý kiến

của cháu tôi thế nào. 】

Tạ Lăng Vân: 【 ý kiến của con là không làm. 】

Sau khi trả lời xong, hắn nói với Trương Dật: "Các cậu chọn nơi tổ chức đi."

Thái Phong Dương: "Thật sự muốn tổ chức sinh nhật cùng chúng tớ hả?"

Điện thoại rung lên, là cuộc gọi của bà nội.

Tạ Lăng Vân "Ừm" một tiếng, trả lời xong rồi mới nghe cuộc gọi.

"Sao có thể không tổ chức sinh nhật lần thứ 20 chứ? Hôm qua ta đã nhờ người đặt tôm, cua và bào ngư. Nhất định phải tổ chức! Ta sẽ tự tay nấu cho cháu yêu của mình."

Tạ Lăng Vân tựa đầu vào trên ghế, bất đắc dĩ nói: "Thôi bà ơi, cột sống của bà sao chịu được đứng ở phòng bếp tận một giờ?"

"Nhóc con nói gì đấy?" Bà nội dỗ dành, "Con không muốn gặp ba con sao? Được rồi, năm nay đông chí là thứ hai, ba con chắc hẳn rất bận nên chúng ta không mời hắn."

Tạ Lăng Vân cười nói: " Lần sau con sẽ mách lẻo câu này trước mặt Tạ Thừa."

Bà nội: "Tạ Thừa? Thằng nhóc này, không biết tôn ti trật tự gì hết, dám gọi thẳng tên con của bà ngay trước mặt hả?"

Tạ Lăng Vân vừa cười, một cú điện thoại lại tiến đến: " Không cần, buổi trưa hôm đó cháu sẽ về nhà ăn một bát mì trường thọ là được. Bà nội đang gọi điện thoại nên cháu cúp máy đây."

Đại thiếu gia bận rộn nói chuyện, cuối cùng Tạ Lăng Vân đồng ý với ông bà rằng sẽ về ăn một bát sủi cảo, mới làm hai người gác bỏ ý định tổ chức một buổi lễ sinh nhật long trọng lại.

Sau khi cúp điện thoại, Trương Dật vẫn đang nghe lén, trêu chọc: "Thiếu gia của chúng ta thực sự được nhiều người yêu mến. Tôi ghen tị với cậu quá đấy, Tạ chó."

"Chứ sao." Thái Phong Dương đang chọn nhà hàng và KTV gần trường, "Gọi thêm vài người trong lớp chúng ta đi nhé, thiếu gia."

"Đều được." Tạ Lăng Vân tùy ý nói.

Tống Chi Diễn cười hỏi: " Cậu thích quà gì? Vừa vặn ngày mốt tôi đi quay ở phố bar Tam Lý Truân (Sanlitun), dọc đường tôi sẽ mua cho cậu. "

Tạ Lăng Vân: "Không cần."

"Gần nhất cũng không định mua cái gì à?" Trương Dật nói, "Cố nghĩ ra một thứ đi. Chúng tớ ba người góp tiền chắc đủ để mua được."

"Tôi thực sự không thiếu cái gì." Tạ Lăng Vân vừa nhắn tin cùng người khác vừa nói.

Thái Phong Dương nói: " Đúng vậy, thiếu gia của chúng ta muốn gì, đều lập tức mua được ngay."

Tạ Lăng Vân im lặng nói: "Đừng cứ mở miệng là lại gọi tôi thiếu gia được không."

Tống Chi Diễn cười cười: " Cậu không thích sao? Tôi thấy bạn bè cậu đều gọi như vậy mà."

Tạ Lăng Vân: "Vì họ xấu tính nên mới gọi tôi như thế."

Trương Dật: "..."

Thái Phong Dương: "..."

Tống Chi Diễn: "..."

-

Ngày thứ hai lên lớp.

Cuối kỳ học, tiết thực hành cũng sắp kết thúc.

Người thầy dạy khóa học này là một đạo diễn từng đoạt hai huy chương vàng, ở tuổi 50, khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp đạo diễn, ông đột ngột tuyên bố từ chức.

Tính đến năm nay, đã là năm thứ chín ông làm ngành dạy học này.

Khi lên lớp, ông luôn cau có và không nói một lời vô nghĩa, những gì ông dạy cho học sinh đều là những điều có thể áp dụng vào thực tế trong tương lai.

Họ của giáo viên là Chu, tên gọi rất đặc biệt, là Nhi Phục.

Mỗi khi đến lớp, ông sẽ mặc chiếc áo sơ mi và quần tây trang trọng thanh lịch, với chiếc cà vạt thắt quanh cổ tỉ mỉ, mái tóc hoa râm được chải rất cầu kỳ.

Ông là một nhân vật tiêu biểu của học viện khoa đạo diễn. Nhưng có lẽ vì cái mác cứng nhắc nên thầy đặc biệt thích những học trò có cá tính.

"Thích Kiều, cuối tuần chụp phim ở ngoài, em có tự tin làm vị trí trưởng nhóm hay không?" Chu giáo sư nói.

Thích Kiều một giây trước vẫn đang ghi chép, còn tưởng rằng trưởng nhóm sẽ là người khác nên sững sờ một lúc.

"Không muốn làm?" Chu giáo sư lại hỏi, "Hay là cảm thấy bản thân không có năng lực này? Không thể lãnh đạo một nhóm năm sáu người."

Thích Kiều lập tức nói: "Vâng ạ, em có thể."

Trưởng nhóm tương đương với chức vị tổng đạo diễn, cơ hội khó được.

Giáo sư đưa ra ba tờ giấy, Thích Kiều rút một tờ.

Tác phẩm được chọn là, 《chuyện xưa ở thành phố phía Nam》 của Lâm Hải Âm.

Chu giáo sư cười, lại chỉ về phía mọi người: "Còn có ai xung phong nhận việc?"

Tiết Khải Văn nhấc tay.

"Được, em tới làm. Còn ai nữa?" Chu giáo sư liếc mắt nhìn, "Tạ Lăng Vân?"

Tạ Lăng Vân nói: "Có thể từ chối sao?"

Chu giáo sư lại nói rằng: "Em không muốn làm bởi vì cảm thấy bản thân không có năng lực sao."

Tạ Lăng Vân cười: "Không phải."

Chu giáo sư ra hiệu hắn tiếp tục nói.

Tạ Lăng Vân liếc nhìn những người ở hàng trước mặt và nói: "Em thích làm bộ phim của tổ Thích Kiều."

Thích Kiều dừng một chút, quay đầu: "Vậy tớ có thể cho cậu, tổ chúng tớ chọn cái khác..."

Chưa nói xong.

Tạ Lăng Vân đánh gãy: "Không thích."

Thích Kiều: "..."

Vừa định nói tiếp, Tạ Lăng Vân lại đột nhiên nói: "Em muốn làm trợ lý cho Thích đạo."

Thích Kiều còn chưa lên tiếng, Chu giáo sư đã gật đầu đồng ý: "Được."

Sau khi tan học, Thích Kiều xoay người, Tạ Lăng Vân đã đứng dậy.

Cô vươn tay, kéo lại tay áo hắn.

Tạ Lăng Vân quay đầu.

"Làm sao?"

Thích Kiều nói: " Nếu như anh muốn, em sẽ đưa cho anh."

Tạ Lăng Vân lại ngồi xuống, đáy mắt mang theo ý cười, nói: "Làm sao em biết điều anh thật sự muốn là gì?"

"Không phải anh thích phim 《chuyện xưa ở thành phố phía Nam 》 sao?" Thích Kiều nghĩ nghĩ, nói." Bối cảnh của câu chuyện cũng ở Bắc Kinh, nếu anh là tổng đạo diễn thì càng tốt."

"..." Tạ Lăng Vân quả quyết nói, "Anh chỉ muốn làm trợ lý biên kịch thôi."

Thích Kiều: "?"

"Được rồi."

Thấy hắn thật sự không thích làm trưởng nhóm cho nên Thích Kiều không tiếp tục nhượng bộ.

Thích Kiều giơ tay phải lên, mặt trong cổ tay hướng về phía hắn, đặt lên bàn.

Tạ Lăng Vân đột nhiên hít một hơi: "Mùi gì vậy?"

Thích Kiều mắt sáng rực lên: "Thơm không?"

"Em xịt nước hoa?" Tạ Lăng Vân nhướng mày.

Thích Kiều gật đầu, duỗi ra hai ngón tay, vẫy tay: "Em có phun một chút."

Tạ Lăng Vân lại nhíu mày: "Sao giống mùi nước hoa dành cho nam quá vậy."

Mũi khá mẫn cảm, Thích Kiều gật đầu: "Dễ ngửi không?"

"Tạm được." Tạ Lăng Vân nói.

Có vẻ như hắn không quá thích mùi này?

Sau khi hắn đi, Thích Kiều âm thầm nghĩ, ngày mai phải thử một mẫu khác xem sao.

Sau ba ngày thử nghiệm, từ "Tạm được", "Cũng tạm ổn", rốt cuộc đến một câu "Cái này được phết".

Thích Kiều đã viết tên của chai mẫu, đến Tây Đơn, mua bình nước hoa Mã Long hương húng quế chanh.

Khi rời khỏi trung tâm mua sắm, cô gặp Tống Chi Diễn ở cửa.

Hai người đều bất ngờ,

"Sao cậu lại tới đây?" Tống Chi Diễn hỏi.

Thích Kiều chỉ nói: "Đến mua chút đồ thôi."

Tống Chi Diễn nhìn thấy chiếc túi xách Mã Long trên tay cô.

Anh không tiếp tục hỏi mà nói: "Tôi tới đây để mua quà sinh nhật cho Tạ Lăng Vân, cậu gợi ý cho tôi chút đi."

Thích Kiều hơi khựng lại, bắt gặp ánh mắt dịu dàng nhã nhặn của anh, cuối cùng không từ chối.

"Cậu định mua gì?"

Tống Chi Diễn: " Tôi vẫn chưa hình dung ra, cậu ấy cũng không thiếu thứ gì. Giúp tôi tham khảo với?"

Thích Kiều nói: "Phim truyện?"

Tống Chi Diễn cười cười: "Ý kiến hay, cậu ấy hình như thỉnh thoảng dùng máy ảnh để chụp. Nhưng thứ này không có sẵn ở đây - nếu cậu rảnh thì đi cùng tôi được không?"

Ý định của anh ta quá rõ ràng, Thích Kiều sợ run giây lát.

Cô uyển chuyển tìm cớ, nói còn muốn cắt phim, nên tạm biệt Tống Chi Diễn trở về trường học.

Tống Chi Diễn nhìn bóng lưng của cô, nhìn rất lâu cũng không rời khỏi.

-

Ngày đông chí.

Thích Kiều thức dậy rất sớm, mở điện thoại di động lên, đã thấy tin nhắn chúc mừng sinh nhật của mẹ cô.

Cô trả lời xong liền thu dọn đồ đạc đi tới lớp.

Tạ Lăng Vân hôm nay rất bận rộn, anh ấy dường như đã về nhà vào buổi trưa, và bước vào lớp vào buổi chiều, chiếc áo len đen bên trong áo khoác ngoài đã được thay bằng một chiếc áo len màu be.

Từ lúc Trương Dật vào lớp hôm nay, cậu ấy đã truyền tin tức về sinh nhật của Tạ Lăng Vân cho cả lớp, và nói rằng tối nay Đại thiếu gia sẽ mời khách, mọi người không cần mang theo quà tới, chỉ cần cùng tham gia là được.

Địa điểm không xa, cách trường chưa đến một cây số.

Một nhóm người đi ra khỏi tầng giảng dạy, vốn cho rằng hết giờ học là sẽ xuất phát luôn nhưng Tạ Lăng Vân lại bảo mọi người đi trước, hắn còn phải về nhà ăn sủi cảo bà làm xong rồi sẽ tới sau.

Lịch trình còn bận rộn hơn cả đại minh tinh.

Hắn bước hai bước, sau đó quay lại và đi về phía Thích Kiều.

Lại nói: "Đừng quên."

Thích Kiều gật đầu: “Em không quên đâu.” Dừng một chút, nghi hoặc liếc hắn một cái, “Hai ngày nay anh đã nhắc nhở em tận ba lần rồi đấy.”

Trương Dật đi theo Vu Tích Nhạc và hỏi xin cô ấy bản đầy đủ của một bộ phim nào đó có cảnh bị cắt, Thái Phong Dương đang nói chuyện điện thoại với bạn gái của cậu ấy, và những người khác cũng đang trò chuyện với bạn cùng lớp.

Họ chìm trong đám đông sau giờ học như thường lệ.

Tạ Lăng Vân nhìn cô một cái, sau đó lại rơi vào trong biển người trước mặt, ngữ khí tùy ý: "Ngại phiền? Anh còn nhắc Trương Dật tận mười lần một ngày cơ."

"Nào có." Thích Kiều nói, "Chỉ là cảm thấy... gần đây anh có chút khác thường.”

"Thế à?"

"Vâng."

Tạ Lăng Vân cười nói: "Chỉ là sợ đặt chỗ rồi mời mọc các kiểu mà có người vẫn không tới thì mất mặt lắm."

Thích Kiều: "..."

Một cú điện thoại gọi đến, Tạ Lăng Vân bắt máy, là bà nội gọi tới thúc giục hắn.

Nói xong, Tạ Lăng Vân lấy chìa khóa xe ra, trước khi rời đi, hắn hơi khựng lại.

"Thích Kiều Kiều, đừng lỡ hẹn."

"Vâng." Thích Kiều nhẹ giọng nói, “Em còn chuẩn bị quà cho anh rồi đây.”

Nghe vậy, Tạ Lăng Vân mỉm cười.

"Đúng lúc."

Hắn nói: "Anh cũng có chuyện muốn nói với em."

Nói xong câu này, hắn uyển chuyển xoay người rời đi.

Thích Kiều nhìn bóng dáng anh rời khỏi đám đông, tim cô đập nhanh hơn một giây.

Vu Tích Nhạc không nhìn thấy người, từ xa vẫy vẫy tay: "Mau lên."

Thích Kiều tỉnh lại, đuổi theo: "Đến đây."

Trở về ký túc xá, chuẩn bị thay quần áo khác, , đứng trước tủ quần áo lựa chọn thật lâu, nhưng không thể đưa ra quyết định.

Thấy vậy, Kế Niệm buồn cười nói; "Đi đâu mà chọn kĩ thế."

"Không có gì." Vẻ mặt Thích Kiều không thay đổi, "Đi tham dự sinh nhật thôi, Tích Nhạc cũng đang chọn quần áo mà."

Sở Phỉ Phỉ: " Nhưng cậu ấy đã thay xong lâu rồi, đợi cậu mười phút rồi đấy."

Thích Kiều: "..."

Cô đành phải nói: "Tớ không có quần áo mặc."

Vu Tích Nhạc đi đến, lấy ra ba cái áo choàng dài và một kiện áo lông: "Thế này mà bảo là không có quần áo mặc? Bên trong còn nhiều như vậy."

Thích Kiều nhắm mắt lại, vươn tay về phía một chiếc váy dài mùa đông màu be nhạt: “Mặc với áo choàng dài hợp không?”

Vu Tích Nhạc mặc nguyên cả cây đen.

Sở Phỉ Phỉ ở trên giường vội vàng nói: "Chọn cái màu nâu nhạt kia, thêm khăn quàng cổ cùng màu, giày... cũng phải là màu sáng."

Thích Kiều mặc vào, quay một vòng, hỏi ý kiến: "Thế nào?"

Kế Niệm: "Cậu thật xinh đẹp nha, bảo bối."

Sở Phỉ Phỉ: "Trông rất đáng yêu, giống như một viên bơ, muốn liếʍ thử một chút."

Vu Tích Nhạc dựa vào tường nhìn đồng hồ: "Mau đi."

Thích Kiều tô lại son môi lần cuối, nắm lấy dây đeo túi xách, không dám để Vu Tích Nhạc chờ, nhanh chóng đuổi theo.

Khi bọn họ đến phòng riêng, bầu không khí bên trong đã rất sôi động.

Thích Kiều khó khăn dò xét một vòng dưới đèn màu u ám, nhưng không tìm thấy Tạ Lăng Vân.

Ngoại trừ Tống Chi Diễn, những người còn lại đều ở khoa đạo diễn, mọi người đều rất quen thuộc, và nhân vật chính vẫn chưa tới nên trông giống như họ đang đi tới một buổi họp lớp bình thường vậy.

Mấy nam sinh đang hát bài tình yêu tan vỡ, có vẻ đã luyện nhiều lần, còn phân bộ âm cao thấp.

Chờ mãi Trương Dật mới hát xong, Thích Kiều nhanh chóng hỏi một tiếng: "Tạ Lăng Vân sao còn chưa tới?"

Trương Dật hét to: "Cậu nói cái gì ——?"

Thích Kiều chịu thua, lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút rồi bấm QQ.

Gửi câu "Anh ở đâu" qua.

Tạ Lăng Vân nhanh chóng trả lời: 【 Đến rồi à? 】

Thích Kiều: 【 Vâng. 】

Tạ Lăng Vân: 【 Anh cũng sắp tới rồi. 】

Qua một phút đồng hồ, còn nói: 【 Đang kẹt xe, chờ anh một lát. 】

Đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh, Thích Kiều đột nhiên úp ngược điện thoại lên đùi.

Tống Chi Diễn tựa hồ không để ý tới những chi tiết này, anh đưa một cốc nước nóng cho cô: "Có lạnh không?"

Thích Kiều nhận lấy, không biết bên trong có rượu hay không.

Cô không uống, cảm ơn rồi nói: "Không sao, máy sưởi đủ ấm rồi. "

Đôi mắt của Tống Chi Diễn đột nhiên chuyển sang chiếc túi bên cạnh cô.

Một lúc sau, anh ấy cười và nói rõ ràng: "Cho nên đây là quà tặng cho Tạ Lăng Vân?"

Thích Kiều sửng sốt, nhưng không né tránh, gật đầu: "Ừm."

Tống Chi Diễn nhìn cô, nhưng lại chưa mở miệng.

Thích Kiều đột nhiên cảm giác được, ánh mắt của anh trở nên thâm trầm mà khó hiểu, không cách nào hình dung được.

May mắn thay, ba cô gọi đến, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ ở đây.

Thích Kiều đi ra ngoài để trả lời cuộc gọi.

"Chào ba."

"Kiều Kiều, sinh nhật vui vẻ." Ông Thích cao giọng nói.

Thích Kiều mỉm cười: "Cám ơn ba ba."

"Ba đã mua một món quà cho con. Đó là chiếc máy ảnh mà con hằng mong muốn. Con sẽ thấy nó khi về nhà trong kì nghỉ."

Thích Kiều vui vẻ nói "Ba vẫn còn nhớ ạ."

"Đương nhiên, ba ba làm sao quên cô công chúa bé bỏng của ba được."

Thích Kiều cười rạng rỡ.

Bọn họ nói chuyện thêm vài câu.

Trong hành lang lờ mờ, có người bước tới.

Cô vô ý thức ngẩng đầu, Tạ Lăng Vân đang mặc một chiếc áo len màu trắng, một chiếc áo khoác len dài đến đầu gối màu nâu nhạt quần đen ôm lấy một đôi chân thon dài thẳng tắp, ống quần được nhét chặt vào ủng Martin.

Ánh sáng bao phủ bóng hắn, làm nổi bật một đôi chân dài.

Thích Kiều sững sờ trong một giây vì quần áo hắn đến mức khi một giọng nữ không rõ ràng từ ống nghe lọt vào tai, cô đã hoảng hốt một chút.

"Tiếng ai vậy ba? Ai đang gọi ba à?"

“Không có.” Người cha ở đầu bên kia điện thoại nói, “Là khách bàn bên cạnh.”

Thích Kiều "Dạ" một tiếng.

"Tạm thời như vậy đi, con nghỉ ngơi đi, ba ba ăn tối xong sẽ trở về khách sạn."

"Vâng."

Khi Tạ Lăng Vân đến gần, Thích Kiều đúng lúc cúp máy.

“Em cùng ai nói chuyện mà cười vui vẻ như vậy?” Tạ Lăng Vân thình lình hỏi.

Thích Kiều: "Ba em."

Tạ Lăng Vân: "À."

Hai người dừng lại ở cửa, không ai đi trước.

"Anh..."

"Em..."

Giây tiếp theo họ nói cùng một lúc.

“Em nói trước đi.” Tạ Lăng Vân nói.

"Áo khoác của anh rất đẹp."

Tạ Lăng Vân mặt mày giãn ra, đèn hành lang làm cho khuôn mặt của hắn ngày càng rõ ràng và sắc nét.

"Vừa rồi anh định nói gì?"

Tạ Lăng Vân thanh âm rất thấp: "Em hôm nay, rất xinh đẹp."

Thích Kiều ngơ ngẩn.

Vừa nghe thấy câu nói này, gương mặt cô đã đỏ bừng như tôm luộc.

Có một câu thôi mà đã vui tới mức này rồi, cô tự trách bản thân quá dễ bị xao động nên đưa hai tay nhéo nhéo gương mặt. Ngước mắt, may mà lúc này đèn không sáng.

Nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, cô lại giật mình cảm thấy, Tạ Lăng Vân có thể nhìn thấu sự bối rối và căng thẳng của cô lúc này.

"Tới rồi à."

Cánh cửa bất ngờ bị kéo ra từ bên trong.

Trương Dật nói: " Còn đứng đây làm gì? Mọi người đang đợi cậu đấy. Nhanh lên! Mau đi thổi nến!"

"..."

"..."

Thích Kiều nắm chặt tay, quay người trước và bước vào cửa như thể đang chạy trốn.

Hình như có tiếng thở dài bất lực vang lên.

Chỉ nghe Tạ Lăng Vân choàng lấy cổ của Trương Dật và nói khi cậu ta bước vào, "Cảm ơn rất nhiều, anh em tốt."

Bánh đã sẵn sàng, và hai mươi cây nến được cắm vội vào.

Thái Phong Dương hát to bài hát chúc mừng sinh nhật: "Cầu nguyện đi, thiếu gia."

Tiếng ca tràn ngập căn phòng nhỏ.

Tạ Lăng Vân trông có vẻ thoải mái, chắp tay dưới ánh nến và sự mong đợi của mọi người, dành ba giây để ước, rồi nhanh chóng thổi tắt ngọn nến.

"Tạ đạo, uống chút rượu đi." Trương Dật lấy lòng.

"Cứ việc gọi đi, không cần hỏi tôi."

Đành rằng không cần chuẩn bị quà nhưng phần lớn người vẫn mang theo một thứ gì đó.

Khi đến lượt Tống Chi Diễn, anh ấy tặng hắn hộp phim khá quý giá.

Tạ Lăng Vân hơi kinh ngạc.

"Mong cậu không chê."

Tạ Lăng Vân đương nhiên là thích, phim là vật tư tiêu hao đối với anh ấy.

"Cảm ơn."

Tống Chi Diễn cười cười: "Thật ra lúc đầu bọn tôi cũng không nghĩ ra, may có Thích Kiều giúp tôi chọn cái này, muốn cám ơn thì phải cùng nhau cảm ơn cậu ấy mới phải."

Tạ Lăng Vân nhướng mi, quay sang Thích Kiều.

Tống Chi Diễn nói câu kia, giống như cũng không có vấn đề gì.

Thích Kiều gật đầu: " Nhưng khoản thanh toán này đều là của Tống Chi Diễn, không liên quan gì đến em."

Tạ Lăng Vân dường như tùy ý hỏi: "Các bạn đã đi mua sắm cùng nhau khi nào?"

Tống Chi Diễn nói: " Chỉ tình cờ gặp nhau vào cuối tuần mà thôi."

"Vậy à." Tạ Lăng Vân nhàn nhạt nói.

Thái Phong Dương cùng hai tên nam sinh khác tới, choàng lấy cổ của Tạ Lăng Vân: " Anh em, chúng tớ gọi một ly cocktail nữa nhé?"

" Tự mình chọn đi, bảo bọn họ mang tới." Tạ Lăng Vân nói, " Thêm mấy ly nước trái cây nguyên chất."

Không bao lâu, nhân viên phục vụ đẩy rượu đồ uống tiến đến.

Không lâu sau, người phục vụ mang đồ uống vào.

Một số người ăn mặc áo sơ mi trắng và áo vest đen chỉnh tề, đi phía sau là Lạc Thanh Ngữ, người ăn mặc sang trọng và bắt mắt nhất.

"Anh ơi, em tới rồi."

Trang điểm cầu kỳ và mặc bộ đồ đặc trưng của Chanel, cô ấy xuất hiện để mang đến tất cả sự lấp lánh ở đây.

Thích Kiều liếc qua, và trong giây tiếp theo, lặng lẽ liếc nhìn Tạ Lăng Vân một lần nữa.

Tạ Lăng Vân im lặng nửa giây, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thái Phong Dương.

Thái Phong Dương nhấc tay: "Lần này cũng không phải tớ tiết lộ! Tớ xin thề!"

Trương Dật nén giọng nói: "Em gái này đã cho bao nhiêu tiền khiến cậu không kháng cự lại được?"

" Mẹ kiếp, không phải tớ! Lần này không phải tớ nói."

"Sinh nhật vui vẻ nha, em tới kịp thời a?"

Lạc Thanh Ngữ tự mình bước vào và đưa cho Tạ Lăng Vân một hộp quà.

Dòng chữ PATEK PHILIPPE trên bao bì rất bắt mắt.

Thích Kiều cúi đầu uống một ngụm nước lạnh.

Tạ Lăng Vân liếc nhìn chiếc hộp, không nhận quà của Lạc Thanh Ngữ, đi ra ngoài, lướt qua Lạc Thanh Ngữ và để lại một câu: "Đi với tôi."

Lạc Thanh Ngữ ngọt ngào cười: "Vâng."

Hai người lần lượt biến mất khỏi cửa.

Thích Kiều mím môi nhìn đi chỗ khác, lại vô thức dùng đầu ngón tay nắm lấy váy.

-

Tạ Lăng Vân đi rất nhanh, không quan tâm đến em gái đang đi giày cao gót phía sau.

Lạc Thanh Ngữ chạy chậm mới đuổi kịp hắn.

Khi ra khỏi cửa KTV, hắn mới dừng bước lại.

"Sao vậy?" Lạc Thanh Ngữ nhướng mày, "Anh muốn nói gì với em?"

Tạ Lăng Vân đi thẳng vào vấn đề: "Em không hiểu ý tôi nói hay sao?"

Lạc Thanh Ngữ: "Em biết anh không thích em a."

Cô dừng một chút, cười nhạt: "Nhưng cũng không ngăn được em theo đuổi anh, hơn nữa anh còn chưa có bạn gái."

Tạ Lăng Vân cười, dựa vào cây hòe bên đường.

"Anh cười cái gì?"

Tạ Lăng Vân hỏi: " Nếu tôi có bạn gái, thì em sẽ không làm phiền tôi nữa chứ?"

“Ừ.” Lạc Thanh Ngữ bổ sung, "Hứa luôn."

Tạ Lăng Vân gật đầu: "Được."

Hắn dường như có chuyện quan trọng muốn đi làm, vượt qua Lạc Thanh Ngữ, đi rất gấp gáp.

Lên lầu, đẩy cửa, lại giật mình bởi cảnh tượng bên trong.

Giọng nói hét lên không dứt: "Đồng ý đi, đồng ý đi!"

Nhân vật chính được mọi người vây quanh là Tống Chi Diễn đang ôm một bó hoa.

Người còn lại là Thích Kiều đang luống cuống đứng đó.

Sự xuất hiện của hắn làm gián đoạn bầu không khí trong phòng.

"Anh em, cậu tới thật đúng lúc!" Không biết là Trương Dật hay Thái Phong Dương kêu lên.

Tạ Lăng Vân nhếch khóe miệng, vô cảm nhìn Tống Chi Diễn.

Tống Chi Diễn không nhìn hắn mà quay lại nhìn Thích Kiều.

Giọng nói trầm thấp chân thành: "Được không, Thích Kiều? Cậu... làm bạn gái tôi được không?"

Thích Kiều mím môi: "Không..."

"Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!"

Giọng nói của cô một lần nữa bị nhấn chìm trong tiếng la ó của đám đông.

Tạ Lăng Vân đẩy đám đông sang một bên với vẻ mặt lạnh lùng và sắc bén.

Với vẻ mặt bình tĩnh, đưa tay ra và nắm lấy cổ tay của Thích Kiều.

"Đồng ý cái con khỉ, không thấy cô nói lời từ chối rồi hả?"

Nói xong, hắn kéo Thích Kiều và nhanh chóng rời khỏi đây.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tống, đừng chọc tức thiếu gia của chúng ta nữa.

*** 29 ***