Chương 28

Bảo là muốn đi tuốt mèo, nhưng gần đây số lượng bài tập về nhà của học sinh tiểu học rất nhiều nên cậu bé làm cả đêm mà vẫn chưa xong.

Khi Tạ Lăng Vân đến vào sáng thứ bảy, Hạ Chu đang ở một mình với con mèo, chơi LOL trước máy tính.

"Nào, mày muốn ăn gì để tao gọi?"

"Không ăn."

Tạ Lăng Vân bước tới, giật lấy con mèo, vuốt lông hai cái rồi tháo tai nghe ra.

Thẳng thắn: "Người đâu?"

Lực chú ý của Hạ Chu bị đánh gãy, sơ ý một chút, bị xạ thủ cấp A đối diện gϊếŧ chết, buồn bã nhìn Tạ Lăng Vân, nói: "Không thấy tao đang ngồi đây sao còn hỏi?"

Tạ Lăng Vân im lặng: "Tao hỏi mày à?"

Hạ Chu phản ứng nhanh, giơ chân lên và mỉm cười: "Gọi ba ba trước đã."

Tạ Lăng Vân cố chấp: "Người đâu?"

Hạ Chu trầm giọng nói: "Thiếu gia muốn tìm cậu bé kia, hay là em Kiều?"

Tạ Lăng Vân cười lạnh một tiếng, gật đầu: "Được lắm."

Hạ Chu thấy có gì đó không ổn, lập tức đầu hàng: "Tao chỉ gửi lời mời thôi, người ta tới hay không lại là một chuyện khác chứ, trước đó tao có bảo mày là Thích Kiều bây giờ đang ở nhà tao tuốt mèo trên WeChat đâu, do mày hấp tấp chạy tới đấy chứ, thế nào, không gặp được người, thẹn quá thành giận, trách tao à?"

Tạ Lăng Vân treo tai nghe, cười nhạt, xoay người, thuận tay nhấn phím âm lượng trên bàn phím ở mức tối đa.

"Chết tiệt, Tạ Lăng Vân, thằng điên này!"

" Tiếp tục đi, gọi Hạ Chu, muốn làm gì thì làm."

Hạ Chu: "...?"

-

Vào buổi trưa, Cố Niệm Dục cuối cùng đã hoàn thành bài tập cuối tuần của mình và lả đi vì mệt mỏi.

Dì bảo mẫu đã làm món gà rán mà cậu bé yêu thích. Thích Kiều tránh mặt cậu bé và gọi cho Trần Tân. Sau khi biết rằng ca phẫu thuật đã thành công và bà ấy sẽ nằm thêm trên giường trong hai ngày để hồi phục, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi gác máy, một tin nhắn QQ hiện lên trên màn hình.

Tạ Lăng Vân: 【1】

Không đầu không đuôi.

Thích Kiều: 【? 】

Tạ Lăng Vân: 【 Nhắn nhầm. 】

Thích Kiều: 【 Vâng. 】

ghĩ rằng sẽ không có tin nhắn nào nữa, giây tiếp theo, Tạ Lăng Vân lại phát tới ——

Tạ Lăng Vân: 【Em đã hoàn thành nhiệm vụ biên tập hướng dẫn thực hành chưa?】

Thích Kiều: 【 Chưa ạ, em hôm nay có việc. 】

Tạ Lăng Vân: 【 Đang bận à? 】

Thích Kiều: 【 Vâng. 】

Hắn không gửi nữa.

Qua ba phút, Thích Kiều vừa định đặt điện thoại xuống đi ăn cơm thì nó lại rung lên.

Tạ Lăng Vân: 【 Hạ Chu nói, thấy em tới chơi nhà cậu bé hàng xóm? 】

Thích Kiều: 【Vâng, mẹ cậu bé đi công tác nên hai ngày nay em sẽ chăm sóc cậu ấy.】

Tạ Lăng Vân: 【 Buổi chiều bận không? 】

Lịch trình của Cố Niệm Dục rất bận rộn, Thích Kiều trả lời;【 Đưa Cố Niệm Dục tới lớp luyện thi. 】

Tạ Lăng Vân: 【 Được. 】

Thích Kiều nhìn hồi lâu, không hiểu hắn "Được" cái gì.

Cố Niệm Dục có hai giờ học đấu kiếm vào buổi chiều và một tiếng rưỡi tiếng Anh.

Thích Kiều mang theo máy tính, chuẩn bị chờ cậu bé tan học, tìm quán cà phê cắt tài liệu.

Lớp đấu kiếm cách đó không xa, lái xe gần một giờ là tới.

Cố Niệm Dục mặc đồng phục đấu kiếm và khăng khăng biểu diễn cho Thích Kiều xem.

Trọng điểm là muốn cô chụp vào bức thật ngầu cho bản thân.

Mới tí tuổi đầu nhưng ham muốn làm thần tượng lại không hề nhỏ.

Thích Kiều tuân thủ ước định, chụp xong cho Cố Niệm Dục còn phải chỉnh sửa lại, làm hiệu ứng xong mới gửi lại cho cậu bé.

"Em ngầu quá đi mất." Cố Niệm Dục tự luyến.

Thích Kiều cười hỏi: "Học bao lâu rồi?"

Cố Niệm Dục đếm trên đầu ngón tay: " Từ sáu tuổi bắt đầu, hiện tại mới hai năm."

"Ngươi luyện loại nào?"

"Em luyện kiếm lá, giáo viên nói em tuổi còn nhỏ nên dùng kiếm lá là nhẹ nhất. Nhưng em vẫn thích dùng trọng kiếm hơn."

"Trọng kiếm cũng là một loại đấu kiếm?"

"Vâng." Cố Niệm Dục giới thiệu, "Còn có luyện đao, không giống kiếm lá cùng trọng kiếm, nó vừa có thể đâm, cũng có thể chém."

Cậu bé chỉ vào một người trên sân đấu kiếm, nói: "Người kia đang luyện đao."

Đảo mắt một vòng, lại nói: "Hiện tại hình như không ai luyện trọng kiếm nữa."

Thích Kiều cất điện thoại di động, đặt ở trên máy vi tính: " Được, đi luyện tập cùng huấn luyện viên đi, tan học chị tới đón em."

Cố Niệm Dục ngoan ngoãn gật đầu, khi Thích Kiều rời đi, cậu bé đột nhiên bắt được góc áo của cô.

"Chị Thích Kiều, " Cố Niệm Dục nghiêm túc, "Mẹ em đi công tác thật à?"

Thích Kiều sửng sốt, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, mấy ngày nay cô ấy rất bận rộn, nghe nói hạng mục mới gặp chút rắc rối."

Cố Niệm Dục "Ồ" một tiếng, thanh âm hơi trầm xuống, không biết tin hay không.

"Được rồi."

Cậu bé đeo mặt nạ, quay người đi về phía huấn luyện viên.

Thích Kiều nhìn theo bóng lưng của cậu bé, trầm mặc hồi lâu.

Sau khi cắt xong tài liệu, vẫn còn sớm mười phút, huấn luyện viên của Cố Niệm Dục vẫn đang cho cậu bé luyện tập thêm.

Thích Kiều đặt máy tính xuống và đi theo bảng chỉ dẫn của phòng tập vào phòng vệ sinh.

Bên kia lối đi, một bức tường bằng pha lê chặn trước tầm mắt.

Thích Kiều vô tình liếc qua, nhưng đôi mắt cô dán chặt vào cảnh tượng bên trong không rời ra được.

Bên trong là một chỗ sân bãi đấu kiếm độc lập bên cạnh cửa có treo một tấm kim loại có chữ VIP.

Một bóng người mảnh khảnh màu trắng lọt vào tầm mắt.

Người đàn ông mặc một bộ đồ đấu kiếm, đeo mặt nạ màu đen, hình dạng độc đáo của bộ đồ đấu kiếm đã thể hiện rõ thân thể có tỉ lệ vàng từ bờ vai tới đôi chân rộng và dài của người đàn ông.

Động tác của hắn rất nhanh, đối thủ thấp hơn nửa cái đầu, rất khó chống đỡ trước những đòn tấn công liên tục và mạnh mẽ của hắn.

Thích Kiều không dời mắt được.

Không biết do đã xem kỹ năng đấu kiếm của Cố Niệm Dục cách đây một thời gian nên dễ bị thu hút bởi những động tác nhanh nhẹn và sắc bén hay chỉ đơn giản vì sự mạnh mẽ và điệu nghệ trong cách di chuyển của hắn.

Thích Kiều chợt hiểu được tại sao khi phim "Zorro" được phát hành lần đầu tiên ở Trung Quốc vào năm 1978, nó có thể thu hút hơn 70 triệu khán giả đến rạp.

Đấu kiếm quả thực là sự kết hợp đẹp đẽ giữa bạo lực và nghệ thuật.

Thích Kiều chăm chú nhìn, nhưng cô còn nhìn không rõ đâm trúng chỗ nào, khán giả trên khán đài đã đột nhiên đứng dậy vỗ tay.

Người đàn ông tháo mặt nạ, giơ bàn tay không cầm kiếm và bắt tay đối thủ để chào hỏi.

Khuôn mặt nghiêng của hắn lộ ra, với khung hàm sắc sảo rõ ràng, Thích Kiều ngây người tại chỗ.

Tại sao lại gặp Tạ Lăng Vân ở đây?

Cô hoảng hốt nhìn về phía hắn.

Có lẽ là cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của cô, Tạ Lăng Vân đột nhiên quay người nhìn ra bức tường thủy tinh.

Nhìn thấy Thích Kiều, hắn cũng giật mình.

Nhưng hắn phản ứng nhanh hơn Thích Kiều, sải bước đi ra ngoài.

Thích Kiều bối rối, tựa hồ có người phát hiện cô nhìn trộm, có tật giật mình, nhấc chân muốn chạy.

Lúc rời đi tình cờ lại cùng hướng với Tạ Lăng Vân.

Thích Kiều giả vờ không thấy, tiếp tục cúi đầu chạy.

"Trở về." Tạ Lăng Vân gọi.

Thích Kiều dừng bước, quay người, mím môi, thấp giọng nói: "Em không cố ý nhìn lén."

Tạ Lăng Vân mỉm cười, rõ ràng tâm trạng hắn hôm nay cực kỳ tốt.

"Anh đã làm gì em chưa?"

Thích Kiều lắc đầu.

"Thế chạy cái gì?"

Thích Kiều dừng một chút nói: "Em sợ anh sẽ báo cảnh nói em là đồ biếи ŧɦái cuồng nhìn lén."

Tạ Lăng Vân: "..."

Hắn xách ngược trọng kiếm, tựa ở bên tường, hững hờ nói: "Yên tâm, cho em nhìn miễn phí đấy."

Thích Kiều: "..."

Tạ Lăng Vân lại hỏi: "Tới đưa Cố Niệm Dục đi học?"

"Vâng."

"Cậu bé đâu rồi?"

"Ở ngoài sân bãi ạ."

Tạ Lăng Vân gật đầu, ngữ khí tự nhiên: "Đi thôi."

Buổi huấn luyện hôm nay của Cố Niệm Dục diễn ra không suôn sẻ, sau gần hai tiếng đồng hồ, đồng phục đấu kiếm của cậu bé đã ướt đẫm mồ hôi.

Vốn định chờ đợi Thích Kiều trở lại để đưa cậu bé đi, không nghĩ tới Thích Kiều lại đi cùng một người bồi luyện tới.

Nhưng cậu bé còn nhớ người này.

"Em chào anh!"

"Có chút lương tâm." Tạ Lăng Vân cười nói, "Còn nhớ rõ anh à? Không phí công cõng em."

Cố Niệm Dục nhìn kiếm trong tay hắn: "Oa, anh luyện trọng kiếm sao?"

Tạ Lăng Vân: "Loại nào anh cũng biết."

Thích Kiều: "..."

Cố Niệm Dục: "..."

Thật kiêu ngạo.

Cố Niệm Dục thẳng tắp đứng lên: "Hai ta so một trận, thế nào?"

Tạ Lăng Vân chuyển ánh mắt sang Thích Kiều.

Thích Kiều nhỏ giọng: "Để cậu bé thắng đi."

Tạ Lăng Vân cũng nhỏ giọng: "Muốn anh nhường à?"

" Cậu bé mới tám tuổi nên hay so đo hơn thua, nhỡ bị thua thì cậu bé sẽ nằng nặc đòi ở đây luyện tập thêm mà không chịu đi học tiếng Anh mất."

"Thanh niên mười tám tuổi cũng hay thích so đo hơn thua mà."

Thích Kiều: "..."

"Anh sinh năm 94 mà? Năm nay đã tận 20 rồi."

Tạ Lăng Vân mẫn cảm nói: "Đã tận?"

Thích Kiều: "... Mới, được chưa?"

Tạ Lăng Vân cười, thuận thế nói: " 20 tuổi tổ chức sinh nhật, em đến không?"

Thích Kiều sửng sốt: "Anh mời em à?"

"Tất nhiên?" Tạ Lăng Vân nhíu mày, "Hay là em thích phải có thiệp mời trang trọng, mặt trên viết, chân thành mời bạn học Thích Kiều Kiều mười tám tuổi, đến dự sinh nhật lần thứ 20 của Tạ Lăng Vân vào ngày 21 tháng 12 năm 2014?"

Thích Kiều: "......"

"Anh ơi?" Cố Niệm Dục thình lình lên tiếng, "Còn so đấu nữa không?"

Tạ Lăng Vân không nhúc nhích, như thể đang đợi ai đó trả lời.

Thích Kiều bất đắc dĩ, vươn tay, nhẹ nhàng đẩy hắn một chút: "Nhanh lên."

"Tuân mệnh." Tạ Lăng Vân nói.

Sắp tới thời gian cho lớp ngoại khóa tiếp theo rồi nên khi Tạ Lăng Vân cùng Cố Niệm Dục kết thúc một trận, Thích Kiều đã chuẩn bị rời đi.

Tạ Lăng Vân đi theo tới lối ra.

Lúc cô chuẩn bị lên xe, hắn nói: "Thích Kiều Kiều."

Thích Kiều quay đầu.

Tạ Lăng Vân nói: " Có đồng ý không?"

Không chỉ thẳng ra, nhưng Thích Kiều trong giây lát đã hiểu.

Trước khi lên xe, cô khẽ gật đầu.

Người tài xế khởi động xe và cô quay lại.

Gió thổi tung mái tóc đen ngắn của hắn, hắn chỉ đứng đó, tỏa sáng nhưng không chói lòa.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Tạ Lăng Vân khẽ nghiêng đầu, đuôi mắt hơi nhướng lên, môi mỏng khẽ mấp máy.

Thích Kiều xem hiểu khẩu hình của hắn.

Tạ Lăng Vân nói là: Anh đợi em.

*** 28 ***