Không biết là do giọng nói của Tạ Lăng Vân quá quyến rũ, hay là những lời vừa rồi khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Trái tim của Thích Kiều đập nhanh hơn trong giây lát, nhưng khuôn mặt cô ấy vẫn bình tĩnh và cô ấy sử dụng tất cả các kỹ năng mà cô ấy đã học được trong lớp học diễn xuất.
“Ai hiểu lầm.” Cô lầm bầm.
Tạ Lăng Vân hơi nhướng mày, "Không có?"
Thích Kiều: "Không có."
Tạ Lăng Vân cúi đầu và đến gần hơn, chóp mũi của họ chỉ cách nhau chưa đầy nửa bước chân.
Thích Kiều lại phút chốc lùi một bước lớn.
Cô muốn giả vờ như không để ý, nhưng tất cả những gì cô nghĩ đến lúc này là cô trông như thế nào trong mắt hắn.
Mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ bừng.
Nhất định xấu muốn chết.
Khịt mũi một cái, thậm chí có thể ngửi thấy mùi mồ hôi nếu đứng quá gần cô.
Thích Kiều mím môi, ở Tạ Lăng Vân còn chưa kịp nói tiếp, cô đã xoay người, để lại một câu "Em đi đây", liền không quay đầu lại chạy đi.
Phía sau.
Tạ Lăng Vân sửng sốt một giây, không khỏi đuổi về phía trước nửa bước rồi dừng lại ngay.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái đang vội vã chạy đi, hắn tặc lưỡi tự nhủ: “Mình dọa em ấy à?”.
Khi Tạ Lăng Vân trở lại ký túc xá, ba người khác cũng đã về từ lâu.
Trương Dật quan tâm hỏi: "Cậu đi tìm Thích Kiều à? Thế nào, cô ấy có ổn không?"
"Ừm." Tạ Lăng Vân ngồi xuống, mở máy tính, "Chuyện nhỏ thôi, không ảnh hưởng cô ấy được."
Thái Phong Dương gãi đầu: "Nói mới nhớ, kể từ khi Tiết Khải Văn thấy Thích Kiều đạt được học bổng, lúc nào anh ta cũng cố tình nhắm vào cậu ấy. Mặc dù giọng điệu nghe không ra vấn đề gì."
"Các cậu không hiểu đâu." Trương Dật bày tỏ quan điểm, " Các tác phẩm văn học thường thích viết về sự ghen tuông của phụ nữ, nhưng trên thực tế, đàn ông lúc ghen đôi khi còn đáng sợ hơn phụ nữ nhiều."
"Cái gì đáng sợ hơn?" Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tống Chi Diễn đi tới.
" Trương đại triết gia nói đàn ông ghen tuông rất đáng sợ." Thái Phong Dương trả lời: “Nói mới nhớ, chiều nay cậu không có mặt ở trường thu nên đã bỏ lỡ một scandal lớn.”
Tống Chi Diễn rót một cốc nước, uống cạn rồi thản nhiên hỏi: "Scandal lớn nào? Chuyện gì đã xảy ra? Ai với ai?"
"Chỉ khoa bọn mình thôi..."
"Tiết Khải Văn." Tạ Lăng Vân nhìn chằm chằm vào máy tính và đột nhiên ngắt lời, “Anh ấy.”
"Tiết Khải Văn?" Tống Chi Diễn nhớ lại, "Tôi dường như có một chút ấn tượng. Anh ta bị sao vậy?"
Trương Dật trượt qua ghế máy tính và hưng phấn nói: "Đây là cơ hội tốt cho cậu đấy, lão Tống! Tiết Khải Văn cãi nhau với Thích Kiều trước mặt mọi người. May mà lúc ấy Thích Kiều còn bình tĩnh ôn hòa không thì đánh nhau to. Anh ta nói rằng con gái không phù hợp làm đạo diễn, Thích Kiều phản biện lại, Vu Tích Nhạc cũng chửi như pháo nổ, đương nhiên, cuối cùng phải nhờ Tạ Lăng Vân lên tiếng giúp Thích Kiều, lúc này mới... Thao, cậu đạp tớ làm gì?"
Tạ Lăng Vân thu hồi đôi chân dài.
Trương Dật đau lòng vuốt ve cái ghế của mình: "Tạ đại thiếu gia, mặc dù cậu là người mua cái ghế này nhưng nó giờ là của tớ rồi, lần sau muốn đạp thì đạp tớ thôi được không?"
Tạ Lăng Vân: "..."
Tống Chi Diễn lại nhìn về phía Tạ Lăng Vân, ôn hòa hỏi: "Lão Tạ, cậu cũng đi giúp Thích Kiều à?"
Trương Dật và Thái Phong Dương cùng trả lời: "Đúng vậy."
Tạ Lăng Vân không phát ra âm thanh, nhấp chuột làm nốt bài tập về nhà.
"Cậu không biết đâu, lúc đó thiếu gia của chửi anh ta là đồ ngu, trông ngầu bạo lều ấy."
Trương Dật giơ chân kéo vài cái, giẫm lên mặt đất, dùng ghế trượt về phía sau, tiếc nuối nói với Tống Chi Diễn " Thật tiếc là cậu không có ở đấy, nếu không thì thật là một cơ hội tuyệt vời để lấy điểm trong mắt người đẹp!"
Tống Chi Diễn liếc nhìn bóng lưng thờ ơ của Tạ Lăng Vân.
Mỉm cười rất nhẹ.
-
Khi Thích Kiều trở lại ký túc xá, Vu Tích Nhạc đang phàn nàn về Tiết Khải Văn với Kế Niệm và Sở Phỉ Phỉ, mắng từ lúc tắm rửa tới tận bây giờ.
Cô gái mới yêu đang vỡ mộng vì bộ mặt thật của chàng trai mình thích, tức giận mãi không nguôi được.
Trước khi ngủ, Thích Kiều đã thêm chạy đường dài ba lần một tuần vào kế hoạch hàng tuần của mình.
Sau khi mọi thứ xong xuôi, nhấc máy.
Sau đó, mới thấy hai tin nhắn WeChat gửi từ một giờ trước.
Người đầu tiên là Tống Chi Diễn.
Tống Chi Diễn: 【Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra vào buổi chiều cho đến khi nghe tin từ bạn cùng phòng. Cậu có sao không? 】
Chắc là không thấy Thích Kiều trả lời, hai mươi phút sau, anh ta lại gửi một tin nhắn khác: [Đừng quá để ý loại người đó nói gì. 】
Thích Kiều chỉ trả lời ngắn gọn: [OK, tớ biết rồi. 】
Tin nhắn thứ hai đến từ Trần Tân.
Một câu ngắn gọn: [Từ ngày 12 đến ngày 15 tháng 12, cháu có thời gian không? Cháu có thể chăm sóc Cố Niệm Dục cho cô không ? 】
Thích Kiều trực giác có chuyện gì xảy ra.
Trần Tân là một người nghiện công việc, không phải là người đi ngủ sớm như vậy.
Cô đi đến cầu thang và gọi điện.
Rất nhanh kết nối được.
" Cô Tân, ngày 13 và 14 đều là hai ngày cuối tuần mà, cô bận chuyện gì vậy?"
Trần Tân ngữ khí có chút không đúng lắm: "Vậy hai ngày này, cháu có thể đến nhà của cô chơi, được không?"
Giọng nói mang theo cầu xin.
Thích Kiều không hỏi chi tiết trong điện thoại, gật đầu đồng ý: "Được."
Vào cuối tuần khi buổi giảng dạy tích hợp liên khoa trong trường thu kết thúc, Trần Tân hẹn cô gặp mặt.
Một thời gian trước, Cố Niệm Dục vẫn luôn đòi muốn tới công viên chơi.
Trần Tân dứt khoát mua ba vé.
Sau khi để Cố Niệm Dục chơi đu quay, hai người đứng ở vòng ngoài chờ đợi, Trần Tân mới mở miệng: "Lại làm phiền cháu rồi, cô... thật sự không tìm được ai khác. "
Nước da của Trần Tân xám xịt, thân hình gầy đi, cằm trở nên nhọn và nhỏ.
Dù có trang điểm dày đến đâu cũng không thể che giấu được thần thái phờ phạc, mệt mỏi.
"Cô trước đây đã đem chuyện về Cố Nhạc Lân nói cho ba mẹ." Trần Tân mím môi, " Cháu đoán xem bọn họ nói cái gì?"
Giọng điệu và biểu hiện của bà ấy làm Thích Kiều biết rằng kết quả không vui vẻ gì.
" Họ trách móc cô, cho rằng phải nhẫn nhịn một chút vì con cái, chỉ cần để Cố Nhạc Lân đoạn tuyệt với người đàn ông đó, sao phải đi đến mức ly hôn, chuyện mất mặt này, để người ta biết, họ chỉ thấy xấu hổ."
Trần Tân cười cười: "Cháu biết không, ba mẹ cô cũng là những người có học thức. Cô thực sự không ngờ rằng họ sẽ nghĩ như vậy."
Thích Kiều không biết nên an ủi cô như thế nào.
"Mẹ! Chị Thích Kiều, mọi người cũng đến chơi đi!" Cố Niệm Dục ngồi trên đu quay tới gần bọn họ, nhiệt tình chào hỏi, "Cùng nhau chơi nào!"
Trần Tân đổi thành khuôn mặt tươi cười hoàn mĩ: " Người lớn không thèm chơi trò này nữa đâu, tự con chơi đi."
Cố Niệm Dục "Xì" một tiếng, giống như tiếc nuối cho bọn họ đã để lỡ niềm hạnh phúc tột cùng này.
Ôm cổ ngựa gỗ, chào cô bé bên cạnh.
Trần Tân xoay người qua.
"Xin hãy giúp đỡ cô, bởi vì cô sẽ có một ca phẫu thuật trong vài ngày vào tháng tới."
Thích Kiều sửng sốt: " Phẫu thuật gì cơ ạ? Có nghiêm trọng không ạ?"
"Phẫu thuật dao bình thường thôi."
Trần Tân nói thật nhẹ nhàng, nhưng câu tiếp theo lại khiến trái tim của Thích Kiều thắt lại.
“Cô bị nhiễm HPV.” Vẻ mặt bà ấy ảm đạm, “Phát hiện từ năm ngoái, điều trị bằng thuốc không có tác dụng.”
Thích Kiều chỉ biết, HPV là một loại virus gây khối u ở người.
"Loại bệnh này rất có thể là lây qua đường tìиɧ ɖu͙©. Cháu có biết không, Cố Nhạc Lân..." Trần Tân cười buồn, "Ông ta thực sự là mối tình đầu của cô. Cô đã gặp một người đàn ông như vậy, và cuối cùng yêu tới tận bây giờ."
" Mắt cô cũng mù, mười mấy năm mới nhìn rõ ông ta là người như thế nào, kết quả vẫn bị nhiễm bệnh này."
Sau khi từ cuối cùng được thốt ra, một dòng nước mắt trong veo chảy dài trên má Trần Tân.
Thích Kiều lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho bà.
Trần Tân nhận lấy, nhưng không lau nó.
"Thực xin lỗi... Những lời này cô thật sự không biết nên nói với ai. Cô thật sự, thật sự không thể giữ trong lòng thêm nữa."
“Đây không phải lỗi của cô mà…” Thích Kiều nói: “Cô không làm gì sai, đừng tự trách mình nữa.”
Trần Tân nhìn cô, thấp giọng nói: "Cô biết, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy có lỗi với Niệm Dư."
Thích Kiều nhẹ giọng nói: "Cô phải bảo vệ sức khỏe trước đã, yên tâm, mấy ngày nay cháu thay cô chiếu cố Cố Niệm Dục, cô cứ an tâm làm phẫu thuật."
Trần Tân nói tiếng cám ơn, lại nói: " Cô sẽ trả cho cháu tiền lương gấp ba lần."
"Không cần đâu, cô Tân." Thích Kiều từ chối, " Cháu chỉ muốn giúp cô, không coi đó là công việc, hơn nữa cháu cũng rất thích Cố Niệm Dục."
Cố Niệm Dục xuống vòng đu quay, ôm Trần Tân cùng Thích Kiều bằng cả hai tay, vui vẻ và vô tư.
"Chúng ta cùng đi chơi vòng đu quay đi!"
Cậu bé một mình chạy về phía trước, lôi kéo hai người lớn: "Đi thôi!"
-
Chẳng mấy chốc đã đến tuần Trần Tân đặt lịch hẹn phẫu thuật.
Sau khi Thích Kiều kết thúc tiết học ngày thứ sáu, cô ấy trực tiếp gọi xe đến trường đón Cố Niệm Dục tan học.
Ở tầng dưới, tình cờ gặp được Tống Chi Diễn cũng đang ra về.
"Thích Kiều, ngày mai có rảnh không?"
Tống Chi Diễn bỏ lại các bạn cùng lớp và đi đến.
Thích Kiều vội vàng, cũng không thèm hỏi anh có chuyện gì, thẳng thắn từ chối: “Không, hai ngày nay tớ bận rồi, xin lỗi, tớ phải đi ngay bây giờ. Cậu có chuyện gì gấp thì nhắn qua WeChat cho tớ là được rồi."
Nói xong, cô xua tay tạm biệt và chạy nhanh ra khỏi tầm mắt của Tống Chi Diễn.
Khi Trương Dật và những người khác xuống lầu, họ chỉ nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của Thích Kiều.
"Thích Kiều vội vàng như vậy làm gì." Cậu ta hỏi Vu Tích Nhạc.
"Có việc thôi, tò mò cái gì, thích Thích Kiều hả?"
Trương Dật: "..."
"Tớ chỉ là..." Ngừng một chút, cười cười, "Quan tâm bạn bè thôi."
Tạ Lăng Vân liếc nhìn Tống Chi Diễn đang đi ở đằng trước, đá Trương Dật một cái.
"Móa, cậu dạo này làm sao mà cứ nhằm vào tớ vậy?"
Tạ Lăng Vân: "Đã nhìn ra?"
Trương Dật: "..."
Vu Tích Nhạc lắc lắc ngón trỏ trước mặt Trương Dật, nói tiếp: "Loại người như cậu không phải gu của Thích Kiều đâu."
Nhóm người đã tới chỗ của Tống Chi Diễn.
Thái Phong Dương tranh thủ thời gian nói: "Vậy gu của cậu ấy là gì?"
Vu Tích Nhạc nào biết, bịa chuyện; " Đẹp trai, tốt bụng, ân cần, hài hước, dịu dàng ... Tạm thời vậy đi."
Trương Dật ôm cổ Tống Chi Diễn, cười hì hì làm mối: " Vậy thì tớ biết có một người rất thích hợp."
Tống Chi Diễn liếc nhìn Tạ Lăng Vân, hai ánh mắt chạm nhau.
Anh đẩy Trương Dật ra, cười một cái, ám chỉ Trương Dật đừng khoe khoang trước mặt nhiều người như vậy: "Cậu yên tĩnh một lát đi."
Sau khi rời khỏi tòa nhà giảng dạy, không có bức tường bảo vệ, gió Tây Bắc thổi qua lạnh buốt.
Thái Phong Dương nghĩ tới cái gì, nói với Tạ Lăng Vân: "Thiếu gia, sinh nhật cậu sắp tới rồi nhỉ, có thể ăn mừng cùng chúng tớ vào năm nay không?"
Tạ Lăng Vân lơ đễnh: "Nói sau – tôi đi trước, tuần sau gặp."
-
Khi Thích Kiều đón Cố Niệm Dục, cậu bé đang ngồi xổm trong phòng bảo vệ của trường, nâng đầu quan sát bác bảo vệ đang chơi cờ tướng.
Thấy Thích Kiều, vẫn lưu luyến muốn xem hết ván.
"Bác ơi, cháu giúp bác chơi nghe? Cam đoan có thể thắng."
Mọi người nói: "Cậu nhóc biết chơi cờ tướng à?"
Thích Kiều thì thào: "Đừng quấy rối."
Cố Niệm Dục giữ chặt tay của cô, ném một cái nhìn đáng thương và cầu xin.
Thích Kiều không làm gì được, đành phải đồng ý.
"Để cháu thử một chút đi."
Ngay cả ông bác cũng không nhịn được, giống như gặp được cháu ruột của mình, rất vui vẻ thỏa hiệp: "Được, cho cháu thử một lần đấy."
Không nghĩ tới, Cố Niệm Dục thật sự chơi rất giỏi, hai ông bác mất nửa canh giờ cũng không phá được thế cờ, cậu bé chỉ cần đi mấy bước liền quét sạch song pháo cùng một xe của đối phương.
Chưa đầy năm phút, đã bắt được tướng của địch.
Cố Niệm Dục vui vẻ, nắm tay Thích Kiều, nguyện ý về nhà: "Đi thôi."
Thích Kiều chưa từng biết Cố Niệm Dục giỏi cờ tướng thế này.
" Sao em chơi cờ giỏi thế?"
Cố Niệm Dục kiêu ngạo chớp chớp mắt: "Em là thần đồng mà."
Hai người lên xe, Cố Niệm Dục dùng bàn tay nhỏ bé bấm số gọi cho Trần Tân.
"Mẹ, con đón được chị Thích Kiều rồi, bọn con chuẩn bị về nhà đây."
Thích Kiều buồn cười nói: "Ai đón ai hả?"
Cố Niệm Dục cười khúc khích, nói với điện thoại: "Mẹ, mẹ đi công tác về nhớ mang quà cho con."
"Hiểu rồi, suốt ngày chỉ biết đòi quà thôi." Trần Tân nói, "Nghe lời chị Thích Kiều có nghe không, nếu không mẹ trở về đánh đòn đấy."
Cố Niệm Dục: " Cô giáo nói người lớn đánh trẻ con là phạm pháp!"
Trần Tân: "..."
Thích Kiều mang theo máy tính và quần áo để thay trong hai ngày, khi cô bước vào cổng khu dân cư, cô gặp Hạ Chu vừa mới đi học về.
Từ xa, anh ta đã vẫy tay chào: "Đã lâu không gặp, em Kiều."
Cố Niệm Dục đã quen thuộc với Hạ Chu, vì vậy cậu bé dựa vào cửa kính xe và hỏi: "Anh Hạ, sau khi làm xong bài tập, em có thể chơi với con mèo con không?"
"Được, hoan nghênh em tới."
Hạ Chu đưa mắt nhìn hai người đi xa, nghĩ nghĩ, móc điện thoại mở ra WeChat.
Đánh chữ: 【 tới nhà tao chơi game đi. 】
Đối phương rất nhanh trả lời, vô cùng lạnh lùng: 【 Tao không rảnh. 】
Hạ Chu: 【 Không đi thì đừng hối hận. 】
Đối diện: 【 Nếu tao hối hận, tao gọi mày là ba ba. 】
Hạ Chu: 【 OK, tao chụp màn hình lại rồi nhé. 】
*** 27 ***