Hạt mưa tí tách, tí tách rơi trên mặt ô.
Ngọn gió mùa hạ thổi hơi thở trong lành của núi rừng hoang vu, phảng phất một tầng mùi cỏ cây sau cơn mưa thoang thoảng.
Một "nụ hôn" ngắn ngủi nhưng nóng bỏng.
Thích Kiều ngơ ngác nhìn Tạ Lăng Vân, đôi mắt nai con không chớp, đầu óc rối bời, thậm chí không chú ý đến những hạt mưa trôi theo ô rơi xuống người mình.
Tạ Lăng Vân rõ ràng cũng chưa kịp phản ứng.
Đây là lần đầu tiên Thích Kiều nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.
Hắn dẫn đầu nhìn ra dãy núi cách đó không xa.
Thích Kiều mím chặt khóe môi, nhất thời không biết nên nói cái gì, đôi môi đỏ tươi bị cắn ra dấu răng, một lúc sau mới bật ra ba chữ.
" Xin lỗi." Thích Kiều lắp bắp nói, "Em..."
Tạ Lăng Vân ngắt lời, cũng không nhìn cô, chỉ nói: "Đi thôi."
Phản ứng của hắn lạnh lùng và bình tĩnh đến mức để Thích Kiều hoài nghi, liệu khoảnh khắc vừa xảy ra có phải là thật hay không.
Cô rơi vào một vòng tròn lẩn quẩn.
Sợ hắn quan tâm, càng sợ hắn không quan tâm.
Ngay cả cơn mưa nhẹ lúc này cũng mất đi giá trị trân quý.
Lúc đi tới đường rẽ trên lối mòn, Thích Kiều đột nhiên nói: "Em chợt nhớ ra, Vu Tích Nhạc đã nhờ em gọi cậu ấy dậy sớm, em đi trước đây..."
Bỏ lại câu nói này, không đợi Tạ Lăng Vân cô chạy khỏi ngã ba đường và trở về nơi ở của mình.
"Thích..."
Không kịp thốt ra một cái tên, bóng dáng vội vã của cô gái đã biến mất khỏi tầm mắt.
Tạ Lăng Vân thu tầm mắt lại, sắc mặt như thường xuôi theo đường cũ hướng về phía trước, sau vài bước, bước chân của hắn dần dần trở nên chậm hơn và nhẹ hơn, cho đến khi hoàn toàn dừng lại.
Hắn đưa tay lên chạm nhẹ vào cằm.
Là vị trí bị Thích Kiều hôn trúng.
-
Trên đường trở về, Tạ Lăng Vân không đi cùng lớp.
Xe buýt dừng ở ngoài cổng công viên, Thích Kiều không nhìn thấy hắn trước khi rời đi.
Chỉ nghe Trương Dật nhắc tới, Tạ Lăng Vân vẫn đang ngủ ở tầng bốn.
Bây giờ đã là kỳ nghỉ hè, vì vậy không cần phải quay lại trường học.
Chẳng ai nhắc đến nụ hôn bất ngờ trong buổi sớm mưa phùn.
Giống như, nó chưa từng xảy ra.
Thích Kiều đang ở trong xe và nhận được một cuộc gọi từ Cố Niệm Dục.
Vụ kiện ly hôn giữa Trần Tân cùng Cố Nhạc Lân đã diễn ra trong một thời gian dài.
Triệu Hiên trước đây từng phụ trách một loạt công việc từ tài chính và pháp lý trong công ty cho tới công việc thiết kế trái ngành nên tên này nhận thức không ít luật sư có tiếng.
Trần Tân đã phải mất rất nhiều công sức để thuê một luật sư ly hôn tử tế.
Nhưng bà ấy chỉ có một mình, ngoại trừ vụ kiện ly hôn, việc phân chia tài sản chung với Cố Nhạc Lân sau khi kết hôn là rắc rối nhất.
Trong vài tháng qua, Thích Kiều gần như trở thành "vệ sĩ riêng" của Cố Niệm Dục.
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ hè, các em học sinh khá háo hức.
Chỉ riêng cậu bạn nhỏ Cố Niệm Dục lại buồn rầu ủ rũ.
Khi Thích Kiều đến cổng trường, cô thấy cậu bé đang đeo cặp sách và nhìn lên bầu trời 45 độ, trông đăm chiêu như ông cụ non.
Nhìn thấy Thích Kiều, cũng chẳng cười rộ như lúc đầu, buồn bã ỉu xìu gọi tên Thích Kiều.
Người lái xe đang đợi bên đường.
Thích Kiều dẫn cậu bé lên xe mới hỏi: "Thế nào rồi?"
Cố Niệm Dục thở dài trước khi nói bất cứ điều gì: "Ồ ~"
Nghe cái giọng ai oán thê lương làm sao.
Thích Kiều buồn cười nói: "Rốt cuộc thế nào rồi?"
"Em chưa được gặp Nghĩ Nghĩ tận hai tháng rồi."
"Nghĩ Nghĩ là...?"
Cố Niệm Dục: " Bạn cùng bàn của em, chị Thích Kiều, em đã kể hết cho chị rồi..." Cậu bé vặn ngón tay đếm, "Ít nhất sáu bảy lần! Tại sao chị không nhớ? Chị chỉ nghe có lệ thôi chứ không để ở trong lòng!"
"Xin lỗi." Thích Kiều cười nói, "Ai bảo em đã đổi bạn cùng bàn tận ba lần, lần trước còn đang kể về Tiểu Mĩ cơ mà."
Cố Niệm Dục ậm ừ hai tiếng: "Chuyện đó đã lâu rồi."
“Hôm nay đưa em trở về biệt thự nhé?” Thích Kiều lại hỏi.
"Chúng ta có thể đi ăn KFC trước khi về nhà không?"
“Nhưng mẹ em nói…”
"Chúng ta không nói cho mẹ!"
Thích Kiều: "..."
Cuối cùng vẫn mang Cố Niệm Dục đến tiệm KFC gần nhất, nhưng Thích Kiều cũng đã âm thầm gọi điện hỏi ý kiến Trần Tân trước.
Cố Niệm Dục đã nghe các bạn cùng lớp nói về bữa ăn được tặng kèm hình Pikachu cho trẻ em từ tuần trước, sau khi điều ước của cậu bé được thực hiện, ngay cả Nghĩ Nghĩ cũng bị lãng quên.
Đang ăn nửa chừng thì gặp một đoàn đang quay bên đó.
Thích Kiều nhất thời không giấu được tò mò, cô còn chưa xem cảnh quay thực tế như thế nào, cô rất muốn cùng các cô chú xung quanh đi xem.
Nhưng có Cố Niệm Dục ở bên cạnh, không thể bỏ lại cậu bé một mình, cho nên cô chỉ có thể ngồi từ xa nhìn một chút.
Người khác chú ý tới diễn viên trước ống kính, chỉ có cô chú ý tới đạo diễn.
Hôm nay, thật may mắn khi gặp được một đạo diễn phim thanh danh vang dội trong giới phim hành động.
Bản ghi cảnh đã được phát, đạo diễn ngồi trước màn hình ra lệnh, và toàn bộ đoàn làm phim bắt đầu hoạt động một cách trơn tru.
"Chị Thích Kiều, chị có muốn đi xem một chút không?" Cố Niệm Dục gặm đùi gà hỏi.
"Muốn chứ, nhưng chị không thể bỏ em một mình được."
Cố Niệm Dục chớp chớp mắt: "Vậy em đi xem cùng chị."
Thích Kiều lắc đầu: "Được rồi, ăn nhanh để còn về sớm nào."
Sau khi Cố Niệm Dục thỏa mãn tâm nguyện thì trở nên ngoan ngoãn vô cùng.
Sau khi ngấu nghiến chiếc chân gà, với bánh hamburger trong tay, hai người rời đi.
Khi đi ngang qua địa điểm quay của đoàn phim, tình cờ nghe thấy đạo diễn mắng diễn viên như đạn pháo.
Cố Niệm Dục lắc lắc tay của Thích Kiều, nghiêm túc nói: "Chị, sau này khi chị là một đạo diễn lớn, chị không được trở thành như vậy, nếu không em sẽ không dám thuê chị quay nữa đâu."
Thích Kiều cười: " Làm sao em biết chị nhất định sẽ trở thành đạo diễn nổi tiếng trong tương lai?"
Cố Niệm Dục nắm chặt nắm đấm: "Chị nhất định có thể!"
Thích Kiều đồng ý, cười lên: "Vậy thì cảm ơn lời chúc của em nha, Cố đại minh tinh."
Vừa nói xong đã thấy vài người rẽ đám đông tiến đến.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên bụng phệ, theo sau là một người đàn ông thấp bé với dung mạo bình thường, và người đàn ông mà anh ta đang bảo vệ là một thanh niên cao gầy.
Anh ta mới ngoài hai mươi, không biết trong vở kịch tạo hình có cần thiết hay không mà nhuộm tóc vàng, làn da rất trắng, màu tóc này không làm anh ta trở nên buồn cười, ngược lại, nó làm nổi bật những đường nét cực kỳ đẹp trai của anh ấy.
Đó là phong cách phổ biến của những nhóm nhạc nam Hàn Quốc trong những năm gần đây, nhưng khí chất của anh ta không hề nữ tính. Càng tới gần, càng cảm thấy dung mạo xinh đẹp và dáng người hoàn mĩ.
Thích Kiều lúc đầu còn thờ ơ, không ngờ khi đám người tới gần, Cố Niệm Dục hét một tiếng to: "Oa."
Họ đã dừng lại.
Anh chàng tóc vàng đẹp trai nhìn xuống và mỉm cười: "Có chuyện gì vậy anh?"
Không có khí chất cao ngạo của người nổi tiếng mà rất nhẹ nhàng và dễ gần.
Thích Kiều che miệng Cố Niệm Dục miệng, áy náy nói: " Xin lỗi anh."
"Anh Giang..." Trợ lý mở miệng.
“Không sao.” Anh chàng tóc vàng đẹp trai tên là Giang trả lời với giọng điệu dịu dàng.
Cố Niệm Dục giỏi ăn nói hơn so với Thích Kiều: " Anh à, kiểu tóc của anh thật ngầu."
"Em thích à?"
" Vâng ạ, em cũng muốn nhuộm."
" Không được đâu, trẻ con nhuộm tóc sẽ ảnh hưởng tới não bộ đấy."
Thích Kiều: "..."
"Anh Giang, nhà tạo mẫu còn đang đợi.” Trợ lý thấp giọng nhắc nhở.
Anh chàng tóc vàng đẹp trai gật đầu, sau đó ra hiệu tạm biệt Thích Kiều, lúc rời đi, thuận tay xoa đầu Cố Niệm Dục.
Chờ người kia lên xe tạo mẫu, Cố Niệm Dục móc ngón tay của Thích Kiều, hỏi: "Chị Thích Kiều, chị có biết tên của anh ấy không?"
Thích Kiều lắc đầu, thấy Cố Niệm Dục tò mò, liền thuận tay mở điện thoại di động lên tìm kiếm tên diễn viên chính trong đoàn phim này.
Trong một buổi họp báo đưa tin, cô thấy lúc đó anh vẫn để tóc đen.
Diễn viên chính dưới danh sách, chữ Giang Hoài đứng đầu.
–
Đầu tháng bảy, Thích Kiều mua vé về nhà.
Vào giữa mùa hè, những đợt nắng nóng bao trùm toàn bộ thành phố.
Trong suốt kỳ nghỉ, cô hầu như không ra khỏi cửa.
Phần lớn thời gian tôi ở trong phòng xem phim, hoặc nhận một vài công việc biên tập bán thời gian để kiếm tiền, và viết kịch bản phim truyện.
Trong lớp thỉnh thoảng có người trò chuyện nhóm, hoặc hỏi về một nguồn phim nào đó, hoặc lập nhóm kiếm tiền, hoặc thảo luận xem ai sẽ giành được các giải thưởng khác nhau của Giải Kim Kê sắp tới... Tạ Lăng Vân thường bị @, nhưng hắn chưa từng xuất hiện qua một lần.
Trương Dật đoán chắc hắn đã đi tu tâm dưỡng tĩnh trong núi vào kỳ nghỉ rồi.
Thích Kiều lại không nghĩ như vậy.
Kỳ nghỉ đông năm trước, hắn không biến mất hoàn toàn như năm nay.
Thích Kiều nhớ lại buổi sáng hôm đó sau cơn mưa tháng sáu, và luôn cảm thấy Tạ Lăng Vân, khi đó đang che giấu những cảm xúc mà hắn không muốn người khác biết.
Thích Kiều chỉ có QQ của hắn.
Trước đây, Tạ Lăng Vân còn ngẫu nhiên xuất hiện ấn like trên dòng chia sẻ của vài bạn học, nhưng hai tháng này, Thích Kiều lần nào cũng chú ý đến, hắn thậm chí còn không xuất hiện trên tài khoản của Trương Dật và Thái Phong Dương.
Khoảng cách hơn ngàn cây số, dường như ngay cả người đó cũng trở thành bong bóng hư ảo.
Nếu hắn không chủ động xuất hiện, cô thậm chí còn không tìm được cơ hội để nghe tin tức về hắn.
Cuối tháng 8, Thích Kiều có tin vui.
Ba cô ấy sẽ tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật.
Dù chỉ là một triển lãm nghệ thuật nhỏ trong khu phố, nhưng vẫn rất thành công rồi.
Có một đại lý không biết đã nhìn thấy tranh của ông Thích ở đâu, sau khi hỏi thăm nhiều người và đi khắp ba nơi, bọn họ tìm được tin tức về ông, đến cửa ký hợp đồng để quảng bá tranh của ông.
Trong hai tháng Thích Kiều ở nhà, đã thấy người đại diện của đại lý này đến thuyết phục nhiều lần, cuối cùng, ba ba đã đáp ứng đề nghị của anh ta.
Người đại lý tài giỏi đến mức chỉ trong một tháng đã bán được hai bức tranh của ba cho những nhà sưu tập nổi tiếng với giá cao, và dự tính chuẩn bị một buổi triển lãm tranh.
Thật đáng tiếc khi thời gian tổ chức được lên kế hoạch vào giữa tháng 10 thì Thích Kiều đã phải trở lại trường học mất rồi.
Gia đình đi ra ngoài ăn một bữa lớn với nhau.
Đêm trước khi bắt đầu đi học, Thích Kiều đã hoàn thành một kịch bản dài 100.000 từ.
Đây là kịch bản phim đầu tiên của cô.
Có một cảm giác thành tựu chưa từng trải nghiệm trước đây.
Những điều tốt đẹp gần đây lần lượt xảy ra và dường như mọi thứ trở nên suôn sẻ hơn rất nhiều.
Tiếng ve kêu ngoài cửa sổ vang lên khúc cuối hè, Thích Kiều tự dưng yêu đời đến mức muốn ghi lại khoảnh khắc này.
Cô ấy đã dành một giờ để chọn ảnh, bao gồm ảnh đi ăn cùng ba mẹ, ảnh thắp đèn học tập, đi dạo với mẹ và còn có bầu trời đêm đầy sao khi cô thức đêm viết kịch bản, hay bức ảnh một con mèo hoang đang ra ngoài kiếm ăn, và trận mưa như trút nước đầu tiên trong mùa hè này.
Cùng với tình yêu thầm kín của cô chìm trong tấm ảnh những ngọn núi và khu rừng xanh đã chụp khi ở hồ Yên Kỳ.
Đáng tiếc bộ phim đã quay lúc ấy, còn lưu tại bên trong máy ảnh.
Tạ Lăng Vân có lẽ đã quên rửa chúng.
Thích Kiều cảm thấy hối hận và tiếc nuối vô cùng.
Sau khi chỉnh sửa ánh sáng và phân loại các bức ảnh đã chọn, Thích Kiều lần đầu tiên đăng một bài viết, ghi lại tất cả những khoảnh khắc đẹp đẽ của mùa hè này trong hai tháng nay.
Thích Kiều: 【 mùa hè vui vẻ. 】
Mới phát xong, mẹ đã gọi cô thu dọn quần áo vào hành lý để ngày mai về trường học.
Sau hai giờ, Thích Kiều mới lại rảnh để nhìn điện thoại.
Hai tới ba mươi status trong mục " kỷ niệm của tôi ".
Cô click vào xem, chủ yếu là bạn học cùng lớp ấn like cùng bình luận.
Thích Kiều lưu status vào mục 《 kỷ niệm của tôi 》 cùng 《 cuộc sống mới 》, Vu Tích Nhạc là người đầu tiên để lại bình luận, chia sẻ cảm nghĩ của bản thân.
Chỉ bốn từ: 【 Nolan trâu bò!!!! 】
Thích Kiều cười nhắn lại, tiếp tục kéo xuống dưới, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.
Ảnh đại diện của Tạ Lăng Vân thu hút sự chú ý trong hàng lượt thích.
Mười phút trước, hắn đã bình luận về một bức tranh.
Trước khi cô ấy nhấp vào xem, Thích Kiều cũng đã choáng váng.
Bức ảnh hắn like chính là khung cảnh bên hồ chụp hôm ấy.
Tạ Lăng Vân không đánh chữ phía dưới bức ảnh mà là viết lời nhận xét ra một tờ giấy rồi chụp lại gửi dưới phần comment.
Ánh mắt Thích Kiều vô thức chuyển từ bức ảnh trong bản vẽ sang ngón tay ở góc dưới bên trái.
Ánh mắt ngưng ở hình bán nguyệt xinh đẹp và trắng ngần trên móng tay cái.
Sau đó mới chú ý tới phía dưới bức ảnh, Tạ Lăng Vân đã để lại một bình luận khác.
Tạ Lăng Vân: 【Thích đạo có cách nào giúp tâm trạng người khác trở nên tốt hơn không? 】
*** 21 ***