Chương 17

Tạ Lăng Vân nghiêng đầu về phía Hạ Chu: "Mày lái xe đi."

Hạ Chu: "Tao là người hầu của mày à?"

Tạ Lăng Vân nói: "Mày lái là hợp nhất còn gì?"

Tống Chi Diễn nghe vậy, lại nói: "Không có chuyện gì, tôi cùng Thích Kiều đón xe trở về là được."

Nói xong, anh nhìn Thích Kiều dò hỏi.

Thích Kiều cũng cảm thấy rằng thật không tốt khi làm phiền Hạ Chu, anh ta là bạn tốt của Tạ Lăng Vân, mặc dù có gặp qua mấy lần nhưng để người ta làm tài xế cũng không tiện.

Cô gật đầu: "Ừm, vậy đi."

Tạ Lăng Vân liếc nhìn Hạ Chu.

Hạ Chu trợn mắt: "Này, không cần đâu, mọi người yên tâm đi, tôi nói đùa thôi, đưa thì đưa! Đưa phật đưa tới Tây Thiên đi."

Tạ Lăng Vân ngồi ở phụ lái, Thích Kiều cùng Tống Chi Diễn một người ngồi ở ghế sau bên trái và một người bên phải.

Hạ Chu nói rất nhiều, hỏi chi tiết về chuyện ngày hôm nay trên đường đi, và hầu như là Tống Chi Diễn trả lời hết.

Dù chỉ là lần đầu tiên gặp mặt nhưng anh và Hạ Chu lại trò chuyện rất thân thiết.

Hai người đều là người có thiên phú xã giao.

Ngược lại với hai người bọn họ, nửa còn lại trong xe có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.

Thích Kiều đang nhìn ngoài cửa sổ.

Nguy hiểm đã giải trừ, khi đi ra khỏi đồn công an, thần kinh của cô mới trầm tĩnh lại.

Cảm giác chuyển động của chiếc xe khiến cô dần cảm thấy buồn ngủ.

Đột nhiên, bánh xe chạy qua một vũng nước và rung lắc dữ dội, chấn động từ tấm kính khiến cô tỉnh giấc ngay lập tức.

Thích Kiều điều chỉnh tư thế ngồi, đầu dựa trên ghế.

Tống Chi Diễn phát giác, hơi hơi tới gần: "Cậu buồn ngủ à?"

Giọng nói của anh rất ôn nhu, giống như lời thôi miên rơi vào trong tai Thích Kiều.

Cô mơ mơ màng màng gật đầu: "Có chút."

"Dựa vào vai tôi ngủ đi. Đến nơi tôi sẽ gọi cậu." Anh còn nói.

Thích Kiều chỉ là buồn ngủ, còn chưa tới mức không tỉnh táo.

Cô mỉm cười, từ chối một cách lịch sự và xa cách: "Tớ ngồi thế này cũng được."

Dừng một chút, cô thấp giọng bổ sung nói: "Cám ơn."

Tống Chi Diễn nói "Được" và không ép buộc.

Đôi mắt anh quét qua khuôn mặt trái xoan trắng trẻo của cô, và thậm chí thấy cách từ chối của cô thật là dễ thương và ngoan ngoãn.

Khung cảnh trôi dần bên ngoài cửa sổ xe khiến Thích Kiều càng thêm buồn ngủ.

Khi đi qua một chỗ ngoặt, thân thể cô nghiêng sang phía bên kia theo quán tính.

Lúc đi qua, thân thể lại tự động ngồi thẳng như lúc đầu.

Thích Kiều nhắm mắt lại, trước khi chìm vào giấc mộng, hình như cô nghe thấy có người nói:

"Lái chậm một chút."

Nó nghe giống như... Thanh âm của Tạ Lăng Vân.

-

Hạ Chu đỗ xe bên ngoài cổng Học viện Điện ảnh, đưa bọn họ đến nơi, sau đó dùng lý do này yêu cầu Tạ Lăng Vân khao vài bữa cơm.

Hài lòng, Hạ Chu hạ cửa kính xe xuống và tạm biệt Thích Kiều trước khi rời đi:: "Anh đi nhé, tạm biệt em Kiều."

Cả ba quay người bước vào cổng trường.

"Cậu và anh ta gặp nhau trước đấy rồi à?" Tống Chi Diễn hỏi Thích Kiều.

Thích Kiều gật đầu: "Hạ Chu cùng Cố Niệm Dục ở cùng một khu, mới gặp nhau một lần ở đấy thôi."

Tống Chi Diễn hiểu ra, lại nhìn Tạ Lăng Vân, nói: "Tôi tưởng cậu không định quay lại trường?"

Tạ Lăng Vân nói: "Quên máy tính thôi."

Tới dưới lầu ký túc xá nữ sinh, Thích Kiều dừng bước lại.

"Vậy tớ đi lên trước."

"Được rồi, ngủ sớm đi." Tống Chi Diễn nói, "Đừng lo lắng, cậu bé kia đã được mẹ đón đi rồi, ngủ một giấc thật ngon đi."

Anh quả thực là một người rất cẩn thận.

Thích Kiều gật đầu: "Được, tớ biết rồi."

Trước khi đi, giả vờ như lơ đãng quét qua Tạ Lăng Vân, do dự mãi, vẫn là nói: "Miệng vết thương của anh, vẫn là xử lý một chút đi, nhỡ mà lưu sẹo... nhìn sẽ không đẹp đâu."

Tạ Lăng Vân: "..."

Hắn cười một tiếng: "Em còn rất coi trọng vẻ ngoài của người khác nhỉ, Thích Kiều..."

Giọng hắn hơi ngừng lại.

Thích Kiều nghe được, hắn theo thói quen định gọi "Thích Kiều Kiều".

Lại chẳng biết tại sao, đột ngột dừng lại.

Tạ Lăng Vân hất cằm: "Đi lên."

"À, vâng ạ."

Khi cô ấy bước vào cửa ký túc xá, Tạ Lăng Vân đưa tay vào túi quần, đưa ánh mắt ra hiệu cho Tống Chi Diễn: "Đi rồi."

Hai người sánh bước bên nhau.

Có một tin nhắn mới trên WeChat, Tạ Lăng Vân ấn mở nhìn qua hai lần.

Hạ Chu: 【 bạn cùng phòng của mày thích em Kiều a? 】

Hạ Chu: 【 Thật là thú vị nha, Tạ chó! 】

Hạ Chu: 【 đều làm việc tốt trong cùng một khu mà kết quả lại khác nhau [ nhe răng ]】

Tạ Lăng Vân: 【? 】

Tạ Lăng Vân: 【 có quan hệ gì với tao? 】

Tạ Lăng Vân: 【 có bệnh uống thuốc. 】

Hạ Chu: 【mày thật không hiểu, hay là giả ngu? 】

Tạ Lăng Vân mặt không biểu cảm gõ bàn phím, Tống Chi Diễn ở bên cạnh lúc này nói: "Tạ Lăng Vân, cậu thích Thích Kiều sao?"

Nghe vậy, Tạ Lăng Vân không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Tôi không thích."

Một tin nhắn được gửi đến trước khi anh nhìn lên từ điện thoại của mình.

Tống Chi Diễn cười vỗ vỗ bả vai hắn: "Vậy tôi an tâm rồi."

Tạ Lăng Vân hoang mang nói: "Yên tâm cái gì?"

"Tôi muốn theo đuổi Thích Kiều, " Tống Chi Diễn kiên quyết nói, "Tôi thích và muốn theo đuổi cô ấy. Cậu học cùng lớp với cô ấy nên giúp tôi chút nhé."

Tạ Lăng Vân không nói nên lời: "Sao tôi phải giúp cậu, là cậu thả thính hay tôi thả thính người ta?"

Tống Chi Diễn không quan tâm đến những lời chế giễu của hắn, anh xác nhận ý định của mình. Nghĩ đến hôm nay, Thích Kiều đã hẹn ngày khác cùng nhau ăn cơm, trong lòng không khỏi mong chờ, bước chân không khỏi càng lúc càng nhanh.

Tạ Lăng Vân liếc nhìn bóng lưng vui vẻ của Tống Chi Diễn, đi được hai bước lại nhảy chân sáo, tay làm động tác ném bóng trong không khí.

Tạ Lăng Vân: "..."

Hắn thực sự không hiểu tại sao tình yêu lại có sức mạnh lớn như vậy, có thể biến một người bình thường thành tên ngáo đá.

Điện thoại rung lên, một tin nhắn mới đến.

Hạ Chu: 【 Ông cậu tao sao không đem cái gen mười bảy tuổi yêu sớm mười tám tuổi bỏ trốn hai mươi hai tuổi kết hôn yêu đương di truyền cho mày? 】

Hạ Chu: 【 Chất lượng tốt đời trước cứ như vậy mai một ở đời này sao? 】

Hạ Chu: 【 Mày cứ thế này thì về sau đóng phim tình cảm kiểu gì? 】

Tạ Lăng Vân: 【 tao đi chụp phim kinh dị. 】

Hạ Chu: 【 được đấy. [ ngón tay cái ][ ngón tay cái ][ ngón tay cái ]】

-

Hai ngày sau, Trần Tân đích thân lái xe đến đón Thích Kiều và mời cô ăn tối ở nhà bà.

Trần Tân đích thân nấu ăn, làm bốn món ăn và một món canh.

Khi nói lời tạm biệt, Trần Tân đưa ra yêu cầu, bà ấy muốn Thích Kiều hỗ trợ chiếu cố Cố Niệm Dục một đoạn thời gian.

Khi bà ấy không có thời gian, tiếp Cố Niệm Dục tan học, và thỉnh thoảng đưa cậu bé đến các lớp học ngoại khóa vào cuối tuần.

Trần Tân nói: "Không phải mỗi ngày tới đón, khi cô quá bận thì đón giúp cô thôi, khoảng hai hoặc ba lần một tuần. Thích Kiều... Cô biết đây là một yêu cầu quá đáng, cô sẽ trả cho cháu tiền lương gấp ba lần. Chuyện ly hôn với Cố Nhạc Lân cô vẫn chưa nói với ba mẹ, thật ngu ngốc khi bị lừa gạt nhiều năm như vậy, cô vẫn không biết phải nói với họ như thế nào. Nếu mời dì tới làm bảo mẫu thì cô lại lo lắng giống lần trước... ...Người duy nhất cô có thể tin tưởng bây giờ là cháu..."

Giữa cô và Cố Nhạc Lân không chỉ có hôn nhân.

Cổ phần công ty của Cố Nhạc Lân cùng Triệu Hiên cộng lại lớn hơn nhiều so với cổ phần của cô ấy.

Trong vài tháng qua, Trần Tân đã suy sụp đến mức không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghĩ ra phương pháp này.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, Thích Kiều đã đồng ý với bà.

Nhưng thỏa thuận trước rằng cô ấy chỉ cần một mức lương bình thường là đủ.

Vào thứ bảy, Thích Kiều đúng hẹn mời Tống Chi Diễn ăn cơm.

Hai người gặp nhau ở tầng dưới ký túc xá.

Ở Bắc Kinh vào đầu tháng 4, thời tiết trong xanh và mát mẻ.

Thích Kiều nhìn một cây mộc lan dưới lầu, cánh hoa trắng muốt rung rinh trong gió, ánh nắng ban mai vàng nhạt chiếu vào cánh hoa mộc lan, gần như trong suốt.

Thích Kiều chụp một bức ảnh bằng điện thoại di động của cô, và khi nhìn lên, cô thấy Tống Chi Diễn đang đứng cách đó vài mét, cũng đang chụp ảnh bằng điện thoại di động của anh.

Thích Kiều sững người một lúc, vì máy ảnh của anh hướng về phía cô.

Tống Chi Diễn nhận thấy cô cứng đờ trong giây lát, mỉm cười tiến lại gần: "Xin lỗi, bức ảnh vừa rồi rất đẹp, những người học chụp ảnh chắc chắn không nỡ lòng mà bỏ lỡ đâu."

Tống Chi Diễn nói, và cho Thích Kiều xem những bức ảnh anh chụp.

Cô gái đứng thẳng, hơi ngước chiếc cổ trắng nõn thon dài lên ngắm hoa, thanh khiết và hoàn mỹ hơn cả cây mộc lan.

"Thật đẹp." Tống Chi Diễn nói.

Thích Kiều nhẹ mím môi, nói: "Tớ không thích bị chụp ảnh."

"Vì sao? Cậu học khoa đạo diễn cơ mà..."

Thích Kiều lắc nhẹ ống kính di động, khẽ mỉm cười: “Tớ vẫn thích chụp ảnh người khác hơn.”

Tống Chi Diễn hiểu ra, chuyển bức ảnh trên điện thoại cho Thích Kiều, lại nói: "Xin lỗi, sau này tôi sẽ không làm điều đó nếu không có sự đồng ý của cậu."

Thích Kiều không để ý, cô vẫn luôn biết ơn chuyện ngày hôm đó, nếu không cảm ơn, cô sẽ luôn thấy áy náy, vì vậy hỏi: "Cậu muốn đi ăn tối ở đâu?"

Tống Chi Diễn đã lên kế hoạch sẵn: "Không cần ăn cơm, chúng ta đi công viên Ngọc Uyên Đàm ngắm hoa anh đào đi. Lỡ mất mấy ngày nay là không còn nữa đâu. Hoa anh đào ở đó đẹp nhất Bắc Kinh đấy."

Thích Kiều dừng lại.

Sáng nay Kế Niệm Vu Tích Nhạc Sở Phỉ Phỉ rủ cùng đi công viên Ngọc Uyên Đàm, nhưng cô từ chối vì đã mời Tống Chi Diễn ăn cơm.

Nhưng đây có vẻ giống một buổi hẹn hò hơn là một bữa ăn.

Thích Kiều nhất thời phân vân.

Trong lúc bàng hoàng, một vài người bước ra khỏi ký túc xá nam.

Trương Dật dẫn đầu và chào Tống Chi Diễn: "Khéo ha! Còn chưa đi sao anh em?"

Thích Kiều nhìn sang, thấy người cuối cùng,

Tạ Lăng Vân đang mặc một chiếc áo hoodie màu xanh lam và đeo dây cặp màu trắng kéo dài từ vai đến eo. Phần thân dưới trông rất hợp với mùa hè với chiếc quần đùi thể thao màu trắng và một chiếc băng thể thao quấn quanh đầu gối của chân phải.

Thích Kiều ngẩn ngơ.

Vô ý thức nhìn áo của mình.

Còn chưa kịp suy nghĩ, hắn tại sao sẽ xuất hiện ở cuối tuần trong trường học, giọng nói của Vu Tích Nhạc phía sau đã đem thần hồn của cô lôi trở lại.

"Kiều Kiều?"

Quay đầu, liền thấy Kế Niệm Vu Tích Nhạc Sở Phỉ Phỉ kéo cánh tay đi tới.

Mọi người cũng đã quen biết ở tiết tự học trên lớp học kỳ trước nên không còn ngượng ngùng với nhau nữa.

Thái Phong Dương gãi đầu: " Mọi người chuẩn bị đi chơi xuân à?"

Vu Tích Nhạc: "Ừm, chúng tớ đi công viên Ngọc Uyên Đàm ngắm anh đào."

Trương Dật: "Chúng tớ cũng đi cùng nhé!"

Tống Chi Diễn cụp mắt nhìn về phía Thích Kiều, đã sớm đoán được, nếu chỉ có hai người thì cô sẽ không đồng ý.

"Đi cùng mọi người nhé?"

Thích Kiều chậm rãi gật đầu: "Ừm."

Cả đội đi chung giống nhóm học sinh tiểu học, Trương Dật đã kiểm tra lộ trình kĩ lưỡng, đi ở phía trước, giả vờ giơ lá cờ như hướng dẫn du lịch, nghiện đóng vai giáo viên chủ nhiệm để chỉ đạo bảy bạn học sinh tiểu học: "Mọi người đi theo sau thầy Trương nhé kẻo lạc đường."

Thích Kiều tận lực thả chậm bước chân, chờ đợi người kia đến gần, mới bước chân, âm thầm đi song song với hắn.

Thái Phong Dương khoác vai Tống Chi Diễn, khẽ nói: "Huynh đệ, đến bước nào rồi?"

Sợ bị Thích Kiều nghe thấy, Tống Chi Diễn kéo cậu ta tăng tốc vài bước và đi về phía trước.

Tạ Lăng Vân đi chậm rãi, Thích Kiều vô thức đi chậm theo hắn, và dần dần cách xa đám người phía trước.

" Tuần này anh không về nhà à?" Thích Kiều phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

"Ừm." Tạ Lăng Vân đáp, "Anh cùng ba cãi nhau nên lười về."

Thích Kiều: "..."

Cô không khỏi liếc nhìn cánh tay của Tạ Lăng Vân xem ra lần này tình trạng rất tốt, không thiếu một cánh tay hay hai chân nào.

Tạ Lăng Vân chú ý tới tầm mắt của cô: "Nhìn cái gì?"

" Không phải, em chỉ là nhớ tới lúc nhập học năm trước, nghe được anh cùng Hạ Chu nói chuyện, cánh tay của anh bị như vậy là vì ba anh sao?"

Tạ Lăng Vân nói "ừm": "Lão già đó không cho phép anh học khoa đạo diễn nên anh đã đánh nhau với ba."

Thích Kiều: "..."

Tạ Lăng Vân nhàn nhạt liếc nhìn vẻ mặt của cô, sau đó cúi đầu cười nói: "Cho nên vừa rồi em còn đang thắc mắc vì sao lần này anh không bị gãy tay?"

“Đương nhiên không phải…” Thích Kiều nói: “Em đang nghĩ, nếu đánh không lại, trốn đi cũng được mà?”

Tạ Lăng Vân cười, gật đầu, tiếp thu đề nghị của cô: "Được, lần sau nghe em."

"Uy..." Trương Dật gọi, "Đi nhanh một chút được không?"

Âm thanh này thu hút sự chú ý của sáu người phía trước.

Thích Kiều dừng lại, sợ người ngoài phát hiện manh mối, nên lặng lẽ tăng tốc bước chân, sóng vai biến thành một trước một sau.

Khi cô ấy đến gần, ánh mắt của Sở Phỉ Phỉ đảo quanh hai người họ, trong một khoảnh khắc, cô ấy vòng quanh Thích Kiều cùng Tạ Lăng Vân, vỗ tay và đột nhiên nói: "Các cậu nhìn này, hai người bọn họ mặc là áo đôi thì phải?"

Thích Kiều sững sờ, đầu ngón tay nắm chặt góc áo.

"Ủa, giống thật này." Trương Dật sờ càm một cái nói.

Mấy người khác, cũng đều cười lên.

Mặt trời mùa xuân không nóng, nhưng Thích Kiều lại cảm thấy cả người như bị gác ở trên lò.

Ngại ngùng muốn chết.

" Đừng có đùa như vậy nữa." Tạ Lăng Vân bình tĩnh nói.

Nhịp tim đang đập nhanh bỗng chậm lại vì lời nói của hắn.

Thích Kiều nhấp môi dưới, nhìn Tạ Lăng Vân, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của anh.

Lần này, Tạ Lăng Vân dẫn đầu dời đi ánh mắt.

Mấy người quét thẻ rời khỏi cổng trường.

Thích Kiều và bạn cùng phòng khoác tay nhau đi theo sau, khi cô ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Lăng Vân đang vác một cây vợt tennis trong túi trên vai.

Cô giật mình, bọn họ không phải đi công viên Ngọc Uyên Đàm sao, ngắm hoa còn mang theo vợt?

Khi định thần lại, cô nhận ra rằng thứ hắn đang mặc giống đồ thể thao hơn là đồ dã ngoại.

Còn đang ngây ngốc suy nghĩ vấn đề này, một giọng nói phát ra từ hướng một giờ.

"Tạ Lăng Vân!"

Đó là một giọng nữ nói.

Thích Kiều ngước mắt lên và nhìn thấy hai chiếc ô tô siêu sang đang đậu cạnh nhau.

Nguồn gốc của giọng nói phát ra từ cô gái đứng tựa ở chiếc G-Class màu hồng kia.

Đó là một cô gái rất xinh đẹp.

Ngoại hình rất sáng sủa, đứng đó, thu hút và bắt mắt.

Khi Tạ Lăng Vân nhìn sang, cô ngả ngớn mà huýt sáo.

"Nhớ em không?"

Thích Kiều sững người một lúc, cả người như chìm trong hầm băng, lạnh đến mức không phản ứng được.

Cửa sổ của chiếc xe đỗ phía sau chiếc G-class kia cũng được hạ xuống.

Có vài người ngồi bên trong, Thích Kiều chỉ nhận biết Hạ Chu trên ghế lái.

Hạ Chu: "Thiếu gia, lão nô tới đón ngài tan học."

Trong xe có người phụ họa: "Thiếu gia, các nô tài đợi ngài rất lâu rồi."

Tạ Lăng Vân mặt không biểu cảm, thậm chí còn có vẻ chán ghét: "Đồ ngốc."

Nói xong, hắn quay người chào bạn cùng phòng và Thích Kiều ở phía sau: "Đi trước đây, chúc mọi người chơi vui vẻ."

Quay lưng lại, phất phất tay, Tạ Lăng Vân đi về phía chiếc xe G-class màu hồng kia.

Cô gái dựa vào đầu xe ném chìa khóa về phía hắn, Tạ Lăng Vân đưa tay tiếp được.

" Anh lái xe."

Tạ Lăng Vân không nói gì, mà cởi ra chiếc túi tennis ra sau lưng.

Ý là hắn đáp ứng yêu cầu đó.