Bởi vì lời nói của hắn, trong lòng Thích Kiều lại xuất hiện gợn sóng.
Mãi lúc sau mới ổn định lại.
Cố Niệm Dục ngoan ngoãn gối đầu lên vai Tạ Lăng Vân, lúc đi ngang qua hồ nước, một trận gió thổi qua.
Tạ Lăng Vân đưa tay, dùng áo khoác bao lấy Cố Niệm Dục.
Thích Kiều nhìn thấy những cử động nhỏ bé của anh.
Nghĩ tới ngày thi biểu diễn hôm đó, đầu cô bị chập mạch, bước xuống sân khấu đi không đúng hướng, anh vươn tay nhẹ nhàng kéo cô.
Lúc này ôm cậu bé, cũng sẽ chu đáo chăm sóc sợ cậu bị gió thổi lạnh.
Hắn có vẻ bất cẩn trong mọi việc, nhưng những chi tiết này vẫn luôn khiến trái tim Thích Kiều say mê.
Gần về đến nhà, Cố Niệm Dục buồn ngủ mở mắt ra.
Một bên má áp vào vai Tạ Lăng Vân, trông thấy Thích Kiều, xoa xoa con mắt.
"Chị Thích Kiều." Cố Niệm Dục gọi.
"Ừ? Tỉnh ngủ rồi hả?"
Cố Niệm Dục nhỏ giọng nói: "Do em đã nhờ mẹ mang em lên lầu lấy quần áo."
Thích Kiều dừng lại.
Cố Niệm Dục thấp giọng bổ sung: "Lúc em đang định đi ngủ thì nhìn thấy chú kia kéo ba vào phòng."
Thích Kiều sửng sốt.
Kể từ khi cô đưa Cố Niệm Dục ra, cậu bé đều biểu hiện như một bé bảy tuổi ngây thơ non nớt.
Hoàn toàn không nghĩ tới, cậu bé là người đã yêu cầu Trần Tân lên lầu sau khi phát hiện ra chuyện đó.
"Mấy hôm trước mẹ đi làm, chú đó cũng đến nhà, ba dỗ em ngủ xong thì chú vào phòng tìm ba, tưởng em ngủ rồi nên họ ngồi trong phòng em lặng lẽ nói chuyện với nhau. Sau đó, mặc dù ba đã đưa chú đó ra phòng khác, nhưng em vẫn nghe thấy điều gì đó..." Cố Niệm Dục nằm trong vòng tay của Tạ Lăng Vân, thanh âm càng ngày càng thấp, cho đến khi gần như không thể nghe thấy.
Tạ Lăng Vân bước chân chậm rãi dừng lại, cùng Thích Kiều liếc nhau.
Cả hai đều nhìn thấy cùng một cảm xúc trong mắt nhau.
Thích Kiều hít một hơi thật sâu, thậm chí không dám nghĩ đến lúc đó Cố Niệm Dục đã nghe được những gì.
Cậu bé chỉ mới bảy tuổi.
Mặc dù có vẻ như cậu thông minh và lanh lợi hơn những đứa trẻ khác, và đã được giáo dục để ăn nói quy củ và lễ phép, giống ông cụ non. Thế nhưng là... Cuối cùng, cậu chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.
"Em thấy bọn họ lên lầu... Cho nên mới nhờ mẹ lấy quần áo giúp em sao?"
Cố Niệm Dục ghé vào trên vai Tạ Lăng Vân gật đầu: "Vâng."
Thích Kiều nói không ra lời, chỉ cảm thấy tim chua xót.
Cô đưa tay, sờ sờ tóc của Cố Niệm Dục.
"Em trước kia thích ba ba, cũng thích mẹ." Cố Niệm Dục vùi mặt vào vai Tạ Lăng Vân, buồn buồn nói, "Về sau em chỉ thích mẹ thôi, em không thích ba nữa, em ghét ba."
-
Lúc đưa Cố Niệm Dục trở về, tình trạng của Trần Tân đã đỡ hơn rất nhiều.
Dường như bà lại trở thành người phụ nữ quyến rũ trong lần đầu họ gặp nhau.
Bà đã trang điểm lại, thoa son môi và nước da không còn tái nhợt nữa. Khi nhìn thấy Cố Niệm Dục, bà chậm rãi mỉm cười.
"Trở về rồi à?"
Nhưng Thích Kiều nhìn ra được, mí mắt Trần Tân sưng vù, và dù có trang điểm đậm đến đâu cũng không thể che đi dấu vết hai hàng nước mắt mặn chát.
Cố Niệm Dục nắm lấy tay Trần Tân, với vẻ mặt ngây thơ, giả vờ như không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cậu bé thấp giọng xin ý kiến
của Trần Tân ý kiến: " Mẹ, buổi tối con ăn cánh gà cay được không?"
Trần Tân không hoài nghi, hướng Thích Kiều với ánh nhìn cảm ơn, cúi đầu nhìn con trai, cười nói: " Được, lát nữa mẹ dẫn con đi chơi."
Trong lòng Thích Kiều chua xót, nhìn thấy hai mẹ con đều thầm quan tâm cho nhau, dù cô là người ngoài cuộc cũng không thể thờ ơ.
Thích Kiều đã xem "Truyền thuyết về bảy anh hùng của Hồng Miêu và Thỏ Lam" khi cô ấy còn nhỏ, và khi xem tới đoạn Hồng Miêu qua đời, cô khóc hết cả một cuộn khăn giấy.
Toàn lớp cùng tổ chức xem phim, cô luôn là người khóc thảm thiết nhất.
Sự đồng cảm của cô ấy luôn mạnh hơn những người khác.
Trước khi rời khỏi nhà Cố Niệm Dục, Thích Kiều đã đưa đoạn video được quay bên ngoài phòng làm việc cho Trần Tân.
Khi rời đi với túi thiết bị, Tạ Lăng Vân đã mang hộ cô một cách tự nhiên.
Thích Kiều ngây người, lúc hắn ngoái đầu lại thúc giục thì cô mới nhanh chóng đi theo.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng rất nhạt chiếu vào hai người đứng cạnh nhau.
Khi đến gần ngã ba đường trước tòa nhà của Hạ Chu, Thích Kiều vươn tay: "Để em tự mang được rồi."
Tạ Lăng Vân tiếp tục đi: "Đi thôi."
Thích Kiều động tác có chút chậm chạp, nâng bước đi theo: "Anh không trở về chỗ Hạ Chu ở à?"
Tạ Lăng Vân nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Cũng muộn rồi, anh cũng trở về nhà luôn."
Hắn nghiêng đầu: "Tiện đường đưa em về trường nhé?"
Nghe như câu hỏi, nhưng không cho Thích Kiều cơ hội cự tuyệt.
" Đi thôi, xe đậu ở tầng hầm."
"Tiện đường sao?" Thích Kiều hỏi, "Anh cũng trở về trường học sao?"
"Không, anh về nhà, Thích Kiều Kiều, " hắn lấy chìa khóa xe từ trong túi áo khoác ra, "sắp tối rồi, muộn như vậy em làm sao từ đây về trường được? Mất hai tiếng đấy?"
Thích Kiều không muốn từ chối, nhất định anh không biết, cô là người nguyện ý hơn bất cứ ai khác.
Khóe mắt cô hơi cong lên, cô cười: "Cám ơn."
Tạ Lăng Vân cụp mắt liếc nàng một cái, khóe môi hơi nhếch lên: "Em thật giống..."
"Gì?"
Tạ Lăng Vân mỉm cười: "Như cái đứa trẻ ngoan."
Thích Kiều: "..."
"Không đúng." Tạ Lăng Vân liếc cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó đổi lời: “Phải nói vốn là như vậy.”
Ánh trăng mỏng manh rơi xuống mặt đất, một màu lạnh nhạt như vậy, nhưng vào lúc này lại giống như một vầng hào quang ấm áp,
Ánh trăng mùa đông đẹp quá.
Trên con đường lát đá xanh giữa bãi cỏ, có hai bóng người, một cao một thấp.
Thích Kiều đột nhiên muốn dùng máy ảnh chụp lại khung cảnh trước mặt, nhưng nếu làm như vậy... thì lộ liễu quá, không cẩn thận sẽ bị hắn phát hiện tâm tư cô mất.
Tuy nhiên, được tận mắt ghi lại khoảnh khắc này cũng đủ vui vẻ rồi.
Vẻ đẹp này đã bị phá vỡ ở gần cuối con đường.
"Hai người các ngươi ——" Hạ Chu một tay ôm mèo, một tay bưng dưa, ngồi ở bậc thềm trước hiên nhà, thâm ý nhìn hai người trước mặt, "Đi hẹn hò về rồi?"
Thích Kiều hơi hơi cứng lại.
Người che giấu bí mật sẽ tim đập nhanh hơn khi bị chọc đúng tim đen.
Cô vô thức nhìn về phía Tạ Lăng Vân.
Hắn bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, bật máy ảnh, chỉ vào Hạ Chu và để lại một bức ảnh.
Hạ Chu rất nhạy cảm, ôm con mèo lên che mặt: "Mày đang làm gì vậy? Tao kiện mày tội xâm phạm quyền riêng tư bây giờ."
Tạ Lăng Vân đã chụp xong, thấp giọng nói: "Mùa đông ăn dưa hấu ướp lạnh, không bệnh sao?"
Hạ Chu chế giễu lại: " Buổi tối khuya khoắt ra ngoài hóng gió Bắc, đúng là tình yêu có sức mạnh đập bẹp giá rét nhỉ?"
Thích Kiều: "..."
Tạ Lăng Vân lười phản bác lại anh ta, có lẽ họ vẫn luôn nói chuyện với nhau theo cách này. Dù cuộc sống thường xuyên xảy ra cãi vã nhưng ai cũng thấy mối quan hệ của cả hai rất tốt đẹp.
Tạ Lăng Vân móc chìa khóa, cúi xuống gãi cằm con mèo nhỏ, chào hỏi: "Đi thôi."
"Ngủ ngon —— có rảnh lại tới chơi nha, em Kiều." Hạ Chu nắm lấy bàn chân trước của con mèo và vẫy tay với Thích Kiều, "Chào chị đi sen ~ "
Con mèo kia nhu thuận yên tĩnh, bị Hạ Chu ôm vậy mà cũng không giãy dụa.
Thích Kiều không nhịn được cũng cúi người, dùng đầu ngón tay xoa xoa đầu con mèo nhỏ, cùng con mèo tạm biệt: "Tạm biệt."
Xe của Tạ Lăng Vân đậu trong ga-ra ngầm của nhà Hạ Chu.
Thích Kiều lần thứ nhất nhìn thấy ga-ra tư nhân lớn như vậy.
Mỗi chiếc xe đều có giá trên trời.
Mà Tạ Lăng Vân đi về phía chiếc xe nhìn có vẻ xa hoa nhất trong số đó.
Một xe thể thao sơn màu xám bạc.
Đèn xe lóe lên, Tạ Lăng Vân mở cửa phụ của xe, khi hắn quay lại, thấy Thích Kiều vẫn đứng ngây ngốc cách đó vài mét.
"Lên xe."
"... Dạ."
Động cơ V8 ầm ầm vang lên, cảm giác bị đẩy lùi ập đến, Thích Kiều dựa vào ghế phụ cho đến khi chiếc Koenigsegg rời khỏi khu dân cư đi vào đường cái, mới lấy lại được một chút tỉnh táo.
Cô liếc ngang, vờ như thản nhiên liếc nhìn người ngồi ở ghế lái.
Tạ Lăng Vân nhìn về phía trước, những ngón tay xinh đẹp của hắn đặt trên tay lái, đi qua giao lộ, cái tay kia mở ra, lòng bàn tay đỡ trên tay lái, động tác thành thạo khéo léo xoay vô lăng.
Thích Kiều không bỏ qua từng cử động nhỏ nhất của hắn.
Một khi đã nhìn hắn là cô không thể dời mắt đi được nữa.
Bên ngoài xe là khu biệt thự thưa thớt dân cư, đèn đường lùi dần, xen lẫn với ánh trăng mờ ảo, xuyên qua cửa kính xe chiếu vào trong xe.
Phản chiếu sườn mặt tuấn tú của Tạ Lăng Vân.
Thích Kiều đang định quay đi, nhưng người ngồi ở ghế lái dường như cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt nghiêng nghiêng.
"Nhìn cái gì?" Tạ Lăng Vân hỏi.
Thích Kiều nghi ngờ mười chín năm cuộc đời của hắn có phải là cũng đều giống bây giờ, đều không biết mình soái tới mức nào.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh nói: "Em đột nhiên cảm thấy... Anh ở trường học sống thật sự quá điệu thấp rồi."
Tạ Lăng Vân: "..."
Hắn bật cười, giơ tay lên, đặt nhẹ khuỷu tay lên cửa kính xe bên trái, duỗi tay chống huyệt Thái Dương, thần sắc tản mạn, đuôi mắt khẽ nhếch, cả người đều lộ ra mấy phần con nhà giàu phóng thoáng lưu manh.
" Cảm ơn vì lời khen, anh có nên thấy vinh hạnh về điều đó không, Thích Kiều kiều?"
Không gian trong xe nhỏ hẹp, giọng nói trầm ấm như mang theo một luồng điện truyền đến tai cô "Thích Kiều kiều".
Thích Kiều khẽ cắn môi dưới.
Nhưng khi nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngược lại bên ngoài xe về hướng mà Tạ Lăng Vân không nhìn thấy, cô âm thầm cười thật lâu.
-
Thích Kiều đã sử dụng tốc độ nhanh nhất để chỉnh sửa video sinh nhật của Cố Niệm Dục.
Vào ngày gửi cho Trần Tân, bên kia đã nhanh chóng chuyển cho cô nửa số tiền thù lao còn lại, đồng thời đưa cho Thích Kiều thêm một phong bì màu đỏ.
Cảm ơn cháu vì đã giúp cô ngày hôm đó.
Giọng điệu của bà rất tùy ý, Thích Kiều không biết bà cùng Cố Nhạc Lân đang ở trong tình trạng nào, nhưng cô cũng không tò mò hỏi.
Sau đó, một tuần sau, vào chiều thứ sáu, cô đột nhiên nhận được một tin nhắn từ Cố Niệm Dục.
Cố Niệm Dục đáng thương làm nũng: 【Chị Thích Kiều, chị đến đón em được không? 】
Thích Kiều nhận thấy một cái gì đó bất thường.
Theo những gì cô biết, Trần Tân đã đặc biệt thuê một bảo mẫu cho Cố Niệm Dục người chịu trách nhiệm nấu ăn và đưa đón Cố Niệm Dục đến trường.
Khi cô chạy đến trường của Cố Niệm Dục cả lớp chỉ còn lại một mình cậu bé.
Cậu bé đang ngồi trong văn phòng của giáo viên, cầm điện thoại di động và chơi Nông trại QQ.
Thích Kiều chào hỏi giáo viên, Cố Niệm Dục nghe tiếng, từ trong điện thoại di động ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: "Chị Thích Kiều?"
Sau khi thành công đón Cố Niệm Dục rời khỏi trường học, Thích Kiều hỏi: "Hôm nay sao dì không đến đón em?"
Cố Niệm Dục háo hức nhìn căng tin ngoài cổng trường, không trả lời cô mà hỏi: "Chị Thích Kiều, mua cho em một cây kẹo mυ"ŧ được không?"
Thích Kiều nhìn cậu bé, cậu còn quá nhỏ để có thể che lấp hết cảm xúc của mình, cô cảm giác có gì đó không đúng ở đây.
Thích Kiều không có hỏi ngay, cô mua kẹo que chờ cậu bé xong mới hỏi: "Sao vậy? Em nói cho chị biết được không?"
Cố Niệm Dục cúi đầu, thấp giọng nói: " Chị, bố mẹ em sắp ly hôn."
Cậu bé nắm chặt tay Thích Kiều tay, còn nói: " Tối hôm qua em nghe bọn họ cãi nhau, muốn tranh quyền nuôi em. Chị, sau này em sẽ phải chọn lựa theo ba hay theo mẹ ạ?"
Thích Kiều gật đầu.
Đã cuối tháng ba, Bắc Kinh cuối cùng đã qua mùa đông dài, cây cối bên đường đã đâm chồi nảy lộc mới.
Cố Niệm Dục lại giống như một cây non bị đóng băng và héo úa.
Thích Kiều nghiêm túc kéo thẳng chiếc mũ nhỏ màu vàng của cậu bé, xoay người, nhìn thẳng Cố Niệm Dục.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị không thể nói cho em biết, nhưng mặc kệ bọn họ thế nào, bọn họ vẫn đều rất thương em. Bất quá, Cố Niệm Dục, điều mẹ em làm là đúng. Em cũng hiểu mà... Không thì khi đó, sẽ không tìm cách để mẹ lên lầu."
Thật lâu, Cố Niệm Dục gật đầu một cái, thấp giọng nói: "Em biết... Thế nhưng là, vẫn có chút không vui."
Thích Kiều đang muốn mở miệng, một người đàn ông cao lớn và đô con đột nhiên lao tới ở ngã tư.
Không chần chừ, tên này ôm thẳng lấy Cố Niệm Dục rồi bỏ chạy.
Đột nhiên xuất hiện, Thích Kiều giật nảy mình, chỉ kịp phản ứng để siết chặt tay Cố Niệm Dục không buông.
Người đàn ông đội mũ và đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt, Thích Kiều cảm thấy tên này trông rất quen, một giây sau, cô nhớ ra đây chính là đối tác của công ty Trần Tân mà cô đã gặp trong buổi sinh nhật ngày hôm đó.
Cố Niệm Dục khá sợ hãi, cây kẹo trong tay rơi xuống đất, và cậu bé bật khóc.
Thấy Thích Kiều không buông tay, người đàn ông bất chấp chạy về phía trước.
Thích Kiều sợ rằng cô ấy sẽ làm tổn thương Cố Niệm Dục nếu cô ấy tiếp tục kéo như vậy, vì vậy cô chạy theo vài bước để giảm lực, nhưng rất khó để đuổi kịp tên này. Dưới sự khóc lóc vì đau đớn và sợ hãi của Cố Niệm Dục, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc buông tay.
Trong trường hợp khẩn cấp, cô lớn tiếng kêu cứu.
May mắn thay, khu vực xung quanh trường tiểu học này vẫn rất đông người, và bà chủ của cửa hàng tiện lợi gần nhất đã vội vã chạy ra ngoài với một chiếc ghế đẩu phóng về phía tên kia.
"Anh làm gì vậy? Bỏ đứa trẻ xuống! Nào, có kẻ bắt cóc đứa trẻ này!"
Giọng nói này so với Thích Kiều còn to hơn, thâm thúy hơn, lại là cư dân của khu vực lân cận, nên rất nhiều người đã chú ý tới nơi này.
Thích Kiều chạy đến với tất cả sức mạnh của mình và nắm chặt quần áo của người đàn ông.
Thấy người ngày càng nhiều, tên này vội vàng nhảy qua tường, chó cùng rứt giậu, đá Thích Kiều một cước.
Thích Kiều vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đau buông tay ra.
Cô nghĩ mình sẽ ngã xuống đất, nhưng ai đó đã giúp cô từ phía sau.
Tống Chi Diễn xuất hiện kịp thời.
"Thích Kiều? Sao em lại ở đây?"
Thích Kiều không kịp giải thích, trong lúc cấp bách, cô nắm lấy cánh tay anh cầu xin: "Giúp tớ ngăn ông ta lại."
Diễn biến tại đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của các cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ tại ngã tư, họ chạy tới và hợp sức với Tống Chi Diễn để khống chế người đàn ông.
Sau khi tháo khẩu trang ra, quả nhiên là cái tên mà cô đã thấy ngày hôm đó, kẻ ôm nhau với Cố Nhạc Lân —— Triệu Hiên.
Sau đó Cố Nhạc Lân chạy tới, chỉ nhìn thấy một màn này..
Muốn gặp con trai mình, Cố Niệm Dục khóc đến thở không ra hơi, căn bản không muốn anh ôm mình chút nào, và lao vào vòng tay của Thích Kiều.
Tống Chi Diễn đỡ Thích Kiều đứng lên, nhíu mày hỏi thăm: "Không có chuyện gì chứ?"
Thích Kiều thở phào nhẹ nhõm, khẽ lắc đầu: "Không có việc gì, cám ơn cậu."
Cố Nhạc Lân vô cùng tức giận, chỉ vào Triệu Hiên đang bị cảnh sát đè chặt trên đất, nghiêm nghị nói: " Anh đã nói với em rằng không được chạm đến Niệm Dục cơ mà!"
"Em còn không phải là vì anh sao?!" Triệu Hiên nói, "Trần Tân ngay cả con trai của mình cũng không cho anh nhìn, đồ vật trong tay đều giao cho thẩm phán, anh cho rằng anh có thể giành được quyền nuôi con sao?"
" Hôm nay em làm như vậy mới khiến anh thua kiện đấy em biết không?" Cố Nhạc Lân nóng nảy, chỉ vào mũi của tên này mắng, "Triệu Hiên, sao em lại ngu xuẩn như thế."
"Em còn không phải là vì anh sao!"
Hai người chửi nhau bất chấp đám đông xung quanh.
Cố Nhạc Lân tỉnh táo lại trước, nhìn thấy ánh mắt bàn tán của những người xung quanh, nhất thời ngây người ra.
Tức quá mà không biết nên phát giận lên ai.
Thích Kiều đã tận dụng thời gian vừa rồi để gọi cho Trần Tân báo cho chuyện này.
Năm phút sau, cảnh sát đến và bắt Triệu Hiên cùng Cố Nhạc Lân.
Thích Kiều và Cố Niệm Dục ngồi lên xe cảnh sát.
Khi cửa sắp đóng lại, Tống Chi Diễn cũng mở cửa xe đi lên, tự giới thiệu: "Chú cảnh sát, cháu có thể làm nhân chứng."
"Được, lên xe đi."
"Được, lên xe đi, "
-
Trần Tân nhanh chóng chạy đến đồn cảnh sát và mang theo luật sư.
Nhìn thấy Cố Niệm Dục, đi giày cao gót chạy tới, cẩn thận kiểm tra con trai, phát hiện trên người không có vết thương nào nên mới yên tâm.
Bà trịnh trọng cảm ơn Thích Kiều nói lời cảm tạ, sau đó đưa luật sư đến gặp cảnh sát.
Tranh chấp không ngừng phát ra từ phòng thẩm vấn, nhưng hầu như tất cả đều là của Cố Nhạc Lân cùng Triệu Hiên phát ra.
Ngồi ở ngoài cửa, Thích Kiều từ trong giọng nói mơ hồ biết rằng, ngay cả người dì hay chăm sóc Cố Niệm Dục hôm nay cũng biến mất, tất cả đều là do Triệu Hiên hối lộ.
Sợ Cố Niệm Dục nghe phải điều không hay, cô rất mau dẫn cậu bé đến nơi nghỉ ngơi trong đại sảnh.
Cố Niệm Dục đã hồi phục, nhưng vẫn kinh hãi, khuôn mặt nhỏ đến bây giờ còn căng thẳng.
Sau khi Tống Chi Diễn làm xong ghi chép, anh nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Thích Kiều từ xa. Chắc hẳn cô cũng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nhưng lúc này cô lại cúi đầu xuống, dùng giọng nói ấm áp dỗ dành cậu bé bên cạnh.
Anh nhìn một lúc, trong lòng chợt động, ra ngoài tìm cửa hàng tiện lợi gần nhất, mua hai cốc đồ uống nóng đưa cho Thích Kiều.
"Cám ơn." Thích Kiều không từ chối, nhận lấy, xuyên qua cốc giấy không ngừng cảm nhận được nhiệt độ, căng thẳng trong lòng cũng dần dần thả lỏng.
"Cảm ơn vì ngày hôm nay."
Câu này vừa rồi là cảm ơn Tống Chi Diễn đã đứng ra làm chứng cho bọn họ.
Tống Chi Diễn mỉm cười: "Có chuyện gì, chỉ là tùy tiện thôi. Không bị thương là được rồi."
Thích Kiều trong lòng cảm kích, cảm thấy đơn giản một câu cảm tạ cũng không đủ báo đáp sự giúp đỡ của anh.
" Nếu như hôm khác có thời gian, tớ mời cậu ăn cơm."
Tống Chi Diễn dừng một giây, không từ chối, cười nói: "Được."
"Đúng rồi, cậu bé này là thân nhân của cậu à?"
"Không."
Thích Kiều kể lại việc nhận quay phim với đàn anh vào năm ngoái và quay chụp video sinh nhật cho Cố Niệm Dục.
"Cho nên, cậu chỉ gặp mặt cậu bé có mấy lần?"
"Ừm."
Tống Chi Diễn ánh mắt dịu dàng, nhìn chăm chú Thích Kiều, một lúc sau, khi cô ấy tỏ vẻ khó hiểu, anh lại mỉm cười và quay đi.
Lần này, anh vô tình nhìn thấy một người quen.
"Tạ Lăng Vân?"
Thích Kiều đột nhiên ngước mắt lên, nhìn theo ánh mắt của Tống Chi Diễn.
Chỉ thấy Tạ Lăng Vân cùng Hạ Chu bước ra từ một phòng khảo vấn khác.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi hàng hiệu rộng rãi, áo khoác vắt qua cánh tay, ống tay áo còn lại xắn lên để lộ cánh tay vạm vỡ.
Từ xa, Thích Kiều nhìn thấy vết máu dài ba cm trên cánh tay hắn, tim cô chợt thắt lại.
Tạ Lăng Vân cùng Hạ Chu đã đến gần.
" Sao các em lại ở đây?" Ánh mắt của Tạ Lăng Vân vượt qua Tống Chi Diễn, rơi vào Thích Kiều, "Thế nào rồi?"
Cố Niệm Dục nhìn thấy hắn, nhận ra được: "Em chào anh ạ."
Tạ Lăng Vân lúc này mới nhìn thấy cậu bé bị Tống Chi Diễn ngăn ở phía sau.
Tống Chi Diễn: "Mọi người quen biết nhau?"
Tạ Lăng Vân: "Ừm."
Tống Chi Diễn tò mò, nhìn một chút Thích Kiều, lại không hỏi ra lời.
Thích Kiều mím môi, nhìn chằm chằm cánh tay bị thương của Tạ Lăng Vân, khẩn trương hỏi: "Anh bị thương."
Không đợi Tạ Lăng Vân trả lời, Hạ Chu đã cà lơ phất phơ đặt khuỷu tay lên vai hắn, tự hào nói: "Thiếu gia của chúng ta, hôm nay thấy việc nghĩa hăng hái làm đi."
Hỏi ra mới biết, buổi chiều bọn họ đυ.ng phải một tên trộm.
Còn là một tên trộm chuyên nghiệp.
Tạ Lăng Vân cùng Hạ Chu đuổi theo hai con phố trước khi đuổi kịp, nhưng họ không ngờ rằng tên kia còn mang theo một con dao nên hắn vô tình bị đâm phải.
Tạ Lăng Vân dường như không quan tâm đến điều đó, đôi mắt vẫn đang nhìn Thích Kiều.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tống Chi Diễn tóm tắt ngắn gọn sự việc và nói với họ.
Hạ Chu ngồi xổm xuống trước mặt Cố Niệm Dục: "Cậu bé tội nghiệp quá, còn nhớ anh không? Lần trước em ôm nhà mèo nhà anh ngủ rất ngon."
Tạ Lăng Vân ngồi xuống bên cạnh Thích Kiều.
Đúng lúc có năm chỗ ngồi một hàng.
Tống Chi Diễn cũng ngồi xuống phía bên kia của Thích Kiều.
"Tay của cậu không cần xử lý một chút?" Tống Chi Diễn hỏi.
" Loại vết thương này sẽ sớm lành lại thôi." Tạ Lăng Vân nói.
Giọng điệu bình thản như đã quá quen thuộc với những vết thương.
Thích Kiều không khỏi nói: "Thật không có việc gì?"
"Ừm." Tạ Lăng Vân hời hợt.
Không lâu sau, Trần Tân dẫn người ra khỏi phòng thẩm vấn.
Cố Nhạc Lân cùng Triệu Hiên sẽ bị giam giữ hành chính ít nhất nửa tháng.
Thích Kiều từ chối lời đề nghị đưa cô trở lại trường của Trần Tân, Cố Niệm Dục vừa bị dọa sợ, còn muốn về nhà sớm.
Trần Tân đã nghe những gì xảy ra từ cảnh sát, và cũng chân thành cảm ơn Tống Chi Diễn.
Sau khi hẹn Thích Kiều lần gặp mặt tới, liền lái xe rời đi.
Hạ Chu nói: "Chúng ta cũng đi thôi?"
Tống Chi Diễn nhìn Thích Kiều: "Tôi đưa cậu trở về trường học."
Sợ cô từ chối, lại bổ sung nói: "Tôi lúc đầu cũng định trở về, cùng một chỗ đi."
Thích Kiều lúc này mới gật đầu.
Tống Chi Diễn chuyển hướng Tạ Lăng Vân, ngầm hiểu hắn sẽ không quay lại trường vào cuối tuần, vì vậy anh nói với họ: "Vậy gặp lại sau."
“Chờ một chút.” Tạ Lăng Vân lại đột nhiên nói, "Cùng nhau trở về trường học đi."