Chương 15

Vào ngày đầu tiên của Tết Nguyên đán, Thích Kiều bất ngờ nhận được tin nhắn từ Cố Niệm Dục.

Miệng vẫn rất ngọt: 【 Chị Thích Kiều, Tết Nguyên Đán vui vẻ! 】

Thích Kiều: 【 Chúc mừng năm mới, Cố Niệm Dục, chúc mừng em lại lớn thêm một tuổi nghe. 】

Cố Niệm Dục: 【 Cám ơn chị! Vậy để mừng em thêm một tuổi, chị mau thu hoạch hết rau trong nông trại và trồng loại mới đi cho em trộm với! 】

Thích Kiều: "..."

Chưa thấy ai ham trộm rau, còn là tên trộm kén cá chọn canh như cậu bé này.

Thích Kiều đang nhàm chán, thấy thằng bé cũng tội nên đăng nhập lại nông trại QQ đã bỏ hoang rất lâu.

Chập tối, Cố Niệm Dục lại gửi đến một tin nhắn thoại: "Chị, tháng Hai em sẽ tròn bảy tuổi! Mẹ em nói muốn tìm người quay video kỷ niệm sinh nhật cho em, em lập tức nghĩ đến chị. Chị tới chụp ảnh cho em, được không? Em sẽ xin mẹ gửi chị rất nhiều tiền công!"

Thích Kiều nghe xong, chỉ coi là một câu vui đùa.

Những ngày tiếp theo, cô chăm chỉ tưới nước bón phân cho hoa và cây trong nông trại, trong số bạn bè của cô không còn ai còn chơi loại trò chơi này nữa, chỉ có một mình Cố Niệm Dục, mỗi ngày đều đúng giờ đến trộm rau.

Không nghĩ tới vài ngày sau, Trần Tân xin WeChat của Thích Kiều từ chỗ đàn anh, đến kết bạn với cô ấy, nói rằng bà đang muốn tìm người quay một video kỷ niệm sinh nhật lần thứ bảy cho Cố Niệm Dục.

Khoản thù lao đưa ra còn nhiều hơn học phí một năm của Thích Kiều.

Cô đương nhiên tiếp nhận.

Trước khi hết kỳ nghỉ, Thích Kiều nhanh chóng trở lại trường.

Chiếc máy ảnh không gương lật của Thích Kiều chụp hình rất kém nên cô đã mượn chiếc BMD của Vu Tích Nhạc để ở trường.

Cố Niệm Dục sống ở Thuận Nghĩa, Thích Kiều đã tìm kiếm trước, đó là một khu biệt thự cao cấp.

Cô đến cửa vào thời gian đã định và gọi cho Trần Tân.

Không bao lâu, Trần Tân dẫn Cố Niệm Dục ra ngoài đón cô.

Qua Tết âm lịch, Cố Niệm Dục đã tăng cân rất nhiều nên vừa gặp nhau, cậu bé liền căn dặn Thích Kiều: " Chị, chị chỉnh ảnh cho em gầy đi chút nghe."

Trần Tân không giữ thể diện cho con trai: "Sao lúc ăn cả một cái móng lợn trong bữa tối giao thừa thì không thấy con quan tâm đến hình ảnh của mình hả."

Cố Niệm Dục: "Đây là do bà ngoại nấu quá ngon chứ!"

Biểu cảm của cậu bé đáng yêu quá, Thích Kiều cười đồng ý: "Được, lát nữa chị giúp em sửa."

Cố Niệm Dục vui vẻ nắm tay Thích Kiều: " Vậy chúng ta mau về nhà đi."

Trần Tân đã mời rất nhiều người tới bữa tiệc sinh nhật của Cố Niệm Dục, có bốn tới năm đứa trẻ thân nhất trong lớp và những đứa trẻ hàng xóm cùng tuổi.

Ngoài ra, còn có các đối tác cùng khởi nghiệp với Trần Tân và chồng cô, Cố Nhạc Lân, một số người bạn lâu năm cũng đến.

Trần Tân đã đặc biệt mời một nhà thiết kế tiệc để làm buổi sinh nhật của Cố Niệm Dục trở nên đặc biệt và náo nhiệt.

Thích Kiều đã nhận được chương trình chính của bữa tiệc hai ngày trước, và dành một ngày khác để vẽ ra kịch bản chụp ảnh dài tận 3.000 từ.

Theo bản phác thảo kế hoạch này, việc quay chụp lại tất cả các cảnh đã được hoàn thành mĩ mãn.

Tiếp đó, Thích Kiều đã chuẩn bị một cuốn sách tranh về thực vật mà cô phải tìm trong hiệu sách rất lâu mới chọn được làm quà sinh nhật cho Cố Niệm Dục.

Cố Niệm Dục nhận được hàng chục món quà sinh nhật trong một ngày, mô hình Siêu nhân Biến hình do đối tác của ba mẹ cậu bé gửi là phiên bản giới hạn và không còn bán trên thị trường nữa nhưng cậu bé vẫn thích quyển sách tranh 300 nghìn của Thích Kiều hơn.

Nhất là vài trang về nội dung của các loại cây trồng, đọc kỹ mấy lần.

Thích Kiều ghi lại hình ảnh lúc cậu bé lật sách.

Những vị khách trong biệt thự đã dần rời đi, và cảnh quay sắp kết thúc.

Trong cảnh cuối cùng, Thích Kiều muốn kết thúc bằng một bức ảnh gia đình, nhưng họ không tìm thấy Trần Tân cùng Cố Nhạc Lân dưới tầng một.

Cố Niệm Dục đang lật sách tranh nói: " Mẹ lên lầu giúp em lấy quần áo rồi."

Đợi một lúc lâu, Thích Kiều chuẩn bị lên lầu tìm, đi qua chỗ ngoặt ở cầu thang lầu hai, đã thấy Trần Tân đứng bất động ngoài cửa thư phòng như người gỗ.

Đang định mở miệng gọi thì Trần Tân đã nghe thấy thanh âm, quay đầu lại, đưa ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cho cô im lặng.

Thích Kiều sửng sốt.

Bởi vì khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng của Trần Tân vào giờ phút này.

Cô im lặng, trực giác có gì đó không ổn nên muốn rời đi, lại bị Trần Tân nắm chặt tay, cầm đi camera trong tay Thích Kiều.

Bà thì thầm: "Mở thế nào?"

Thích Kiều ấn công tắc cho cô, ký hiệu "GHI" ở góc trên bên trái nhấp nháy, camera chuyển sang chế độ ghi hình.

Cửa thư phòng mở ra một khe nhỏ, Trần Tân hướng ống kính vào đó.

Cũng vào lúc này, Thích Kiều nghe được bên trong mơ hồ truyền đến một thanh âm.

"Đừng như vậy, Trần Tân đang ở dưới lầu."

Thích Kiều nhận ra đó là giọng nói của Cố Nhạc Lân.

Giọng ông ta rất nhỏ, như thể sợ bị nghe thấy.

Thích Kiều đã dần hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một giây sau, một giọng nam khác từ bên trong truyền đến: "Vậy thì sao, anh sợ à? Hay là anh ghét em rồi, Nhạc Lân, em rất nhớ anh..."

Đây là...

Giọng nói của một người đàn ông.

Thích Kiều kinh ngạc nhìn Trần Tân.

Làm học sinh khoa đạo diễn nên cô rất nhạy cảm với âm thanh.

Tên này là người đã đưa cho Cố Niệm Dục món quà Siêu nhân Biến hình kia.

Các đối tác bên Công ty thiết kế của Trần Tân và Cố Nhạc Lân đều là bạn tốt của họ.

" Nếu không phải mẹ anh sức khỏe không tốt, chúng ta đã..."

"Đừng nói nữa."

"Vì sao? Chẳng lẽ cùng nữ nhân kết hôn nhiều năm như vậy, còn sinh một đứa con, đã thay đổi khuynh hướng tính dục của anh sao?"

...

Thích Kiều muốn đi nhưng Trần Tân cứ giữ chặt cô lại.

Khuôn mặt bà bình tĩnh và trầm lặng, như thể điều bà nghe thấy không phải từ chồng mình, người đã kết hôn và có một đứa con với bà đang nɠɵạı ŧìиɧ với người đàn ông khác.

Nhưng bàn tay nắm lấy Thích Kiều lại run nhè nhẹ chứng minh rằng bà ấy chỉ đang dùng hết lý trí để ép mình tỉnh táo thôi.

Trong thư phòng truyền ra thanh âm rêи ɾỉ mập mờ.

Sau khoảng nửa phút, Trần Tân tắt máy ảnh, trả lại cho Thích Kiều, nói thầm: “Mang Cố Niệm Dục rời đi trước.”

Thích Kiều đi xuống lầu mà không hỏi một lời.

Tất cả các vị khách đã rời đi, Cố Niệm Dục đang nằm trên ghế sô pha đọc cuốn sách tranh sau khi chơi cả ngày.

Thích Kiều dắt tay cậu bé: " Chị dẫn em ra ngoài chụp mấy kiểu ảnh đẹp nhé?”

Cố Niệm Dục nghe vậy lập tức gật đầu: "Được! Để em đi thay bộ yêu thích nhất của em!"

Thấy cậu bé định lao lên lầu, Thích Kiều lập tức giữ chặt.

" Bộ này cũng rất đẹp, đi thôi. Khi mặt trời lặn, sẽ không còn cảnh hoàng hôn đẹp như vậy làm nền đâu."

Cố Niệm Dục ngoan ngoãn nghe theo, nắm tay Thích Kiều đi về phía khu hồ nhân tạo.

Lòng Thích Kiều rối bời.

Trần Tân bảo cô mang Cố Niệm Dục ra, chắc là có chủ ý của riêng bà ấy.

Trong trường hợp bên kia bị lộ và trở nên tức giận vì xấu hổ, một mình bà ấy sao có thể đối phó với hai người đàn ông trung niên?

Cô càng nghĩ càng trở nên lo lắng.

Trời đã khuya, bên hồ cành liễu rũ trơ trụi, nụ xuân mới còn chưa ló ra. Bầu trời không một gợn mây, vòng hoàng hôn vàng nhạt treo lơ lửng trên bầu trời, tiết trời cuối năm se lạnh, thiếu sức sống.

Thích Kiều lại nhớ đến vẻ mặt của Trần Tân khi đi xuống cầu thang, giống như bầu trời lúc này, nhợt nhạt và cô đơn.

Cố Niệm Dục lắc lắc tay của Thích Kiều: " Chị, chúng ta chụp ảnh ở đâu?"

Thích Kiều không biết, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là bàn tay hơi run của Trần Tân đặt lên cô khi đứng ngoài cửa.

Lần đầu tiên gặp mặt, bà ấy mặc một bộ âu phục màu trắng trông rất chỉn chu, gọn gàng và chuyên nghiệp, vừa nhìn chằm chằm vào buổi quay phim quảng cáo, vừa xử lý các công việc của công ty.

Trong con mắt vẫn còn ngây thơ và non nớt của Thích Kiều, Trần Tân là người phụ nữ đầu tiên khiến cô cảm thấy bà là một người mạnh mẽ, với năng lực xuất chúng và vẻ ngoài quyến rũ, bất cứ lúc nào bà cũng có thể giữ vững phong độ trong mắt người ngoài.

Nhưng Thích Kiều chưa bao giờ tưởng tượng được sự yếu ớt của bà khi nhìn thấy cảnh tượng trong cánh cửa kia.

Nhưng nếu trở về, Cố Niệm Dục làm sao bây giờ?

"Thích Kiều?"

Ai đó gọi tên cô với giọng điệu bất ngờ.

Thích Kiều quay người và nhìn thấy Tạ Lăng Vân.

Hắn mặc một chiếc áo khoác ngắn có cổ lông màu nâu, bất chấp gió bấc thổi mạnh vẫn để phanh ngực ra.

Tạ Lăng Vân ôm một con mèo Dragon Li trong ngực, có thể là bị hắn ôm không thoải mái, mèo con vùng vẫy mấy lần, cuối cùng bị hắn nhét vào trong vạt áo, dùng một tay xuyên qua lớp quần áo để giữ nó.

Thích Kiều như thấy cứu tinh.

Mang theo Cố Niệm Dục đi qua, nhờ vả: " Giúp em trông cậu bé này, em lập tức quay lại."

Cô ấy có vẻ chắc chắn rằng Tạ Lăng Vân sẽ đồng ý.

Quay người nói với Cố Niệm Dục: " Chị quay về lấy đồ. Anh này là bạn học của chị, chụp ảnh cũng rất giỏi, em chơi với anh ấy một lát nhé?"

Nói xong lại đưa chiếc máy ảnh trong tay cho Tạ Lăng Vân, vội vã mà tiến lên một bước, nhón chân, ghé vào tai Tạ Lăng Vân thì thầm: " Có chuyện gấp, hiện em không thể đưa cậu bé này về nhà được. Nhiều nhất là mười phút, em sẽ quay lại ngay, nhờ anh nhé."

Thấy Tạ Lăng Vân gật đầu, Thích Kiều nóng vội chạy thẳng tới nhà của Cố Niệm Dục.

Sau lưng, Tạ Lăng Vân đưa tay lên xoa lỗ tai.

Hạ Chu dẫn một con chó núi Tam Thể, bị nó lôi đi dọc hồ ba lần, thở hổn hển vì mệt mỏi, nhìn thấy đứa trẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt, hỏi: "Thằng bé con nhà ai thế?"

Tạ Lăng Vân: "Thích Kiều vừa mới đưa cho tao."

Hạ Chu: "?"

Anh ta sửng sốt nói: " Cái quỷ gì? Đứa bé, đứa bé này đã bảy tám tuổi, hai người các ngươi sinh nó từ lúc nào thế?"

Tạ Lăng Vân im lặng, chuyển con mèo và Cố Niệm Dục cho anh ta giữ luôn.

"Em ở chỗ này chờ, giờ anh đi tìm chị."

Cố Niệm Dục ngoan ngoãn đứng lên, chớp chớp mắt, vươn tay về phía Hạ Chu: " Anh, cho em vuốt mèo con được không?"

-

Khi Thích Kiều trở lại biệt thự, chỉ nghe thấy tiếng cãi vã trên lầu.

Cô nín thở, thấy không có động tĩnh gì quá lớn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi cô còn đang suy nghĩ xem có nên lên lầu hay không thì nghe thấy tiếng bạt tát rất lớn vang lên.

" Các người thật sự khiến tôi ghê tởm." Là giọng nói của Trần Tân.

Trên lầu xảy ra xô xát, Thích Kiều mặc kệ những chuyện khác lập tức lên lầu.

Cửa thư phòng mở toang, dưới đất đầy đồ vật rơi rớt, một cái ngăn kéo dựa vào tường bị ném xuống đất.

Bộ trang phục cao cấp đắt tiền trên người Trần Tân đã nhàu nhúm rách nát, bà bước chân trần trên sàn nhà, đầu tóc bù xù.

Bà đang cầm hai chiếc giày cao gót trên tay, khi hai tên kia định đến gần thì dùng hết sức ném thẳng vào bọn hắn.

"Trần Tân, bà điên rồi!"

"Đúng vậy, Cố Nhạc Lân, người phụ nữ nào nhìn thấy chồng mình, " Trần Tân cười đau đớn, chế nhạo và tuyệt vọng "Cùng bạn tốt ôm nhau thân nhau mà không trở nên điên loạn? Tôi thực sự là... Thực sự là..."

Thật là cái gì, bà cuối cùng không thể nói ra.

"Trần Tân, tôi không có ý nói dối bà ... Tôi ..."

"Không phải cố ý? Hừ... Đã hơn mười năm rồi, hiện tại ông còn dám nói ông không phải cố ý? Nếu hôm nay tôi không đứng ở ngoài cửa này, không nhìn thấy hai người tình tứ ôm nhau, thì ông không bao giờ định nói với tôi chứ gì... ...Tôi, Trần Tân, hoàn toàn là một con ngốc, bị hai người đùa nghịch như con khỉ phải không?"

Trần Tân không ngần ngại về hình ảnh của mình, giọng nói ngày càng to hơn.

Bất cứ khi nào một trong hai người đó muốn lại gần, bà ấy sẽ vơ mọi thứ xung quanh và ném vào họ, hoặc vung đôi giày cao gót đập họ.

" Trần Tân, đừng làm quá mức!" Tên kia vừa bị đánh vừa nói.

Trần Tân phớt lờ và nhìn thấy chiếc bình trên bàn, chiếc bình được mua khi bà và Cố Nhạc Lân đến thăm một cuộc triển lãm vào tháng trước, Cố Nhạc Lân lúc ấy nhẹ nhàng dỗ dành bà, nói với nhân viên bán hàng rằng vợ tôi rất thích món đồ này nên tôi quyết định mua nó.

Trần Tân nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy cái bình và đập vào đầu Cố Nhạc Lân.

Đồ sứ rơi xuống đất vỡ vụn, để lại vết máu trên mặt Cố Nhạc Lân.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt ủ rũ, nhưng người đàn ông bên cạnh thì không chịu nổi nữa.

Thấy tên kia định đánh về phía Trần Tân với nắm đấm siết chặt, Thích Kiều đã lao vào kịp thời và kéo Trần Tân lui về sau.

"Đừng tới đây! Tôi đã gọi cảnh sát rồi, bọn họ rất nhanh sẽ tới!"

Tên kia còn muốn giữ thể diện, nếu chuyện này bị vỡ lở ra thì sẽ không tốt cho hắn và Cố Nhạc Lân.

"Đi thôi, Nhạc Lân, anh còn muốn chờ cảnh sát tới sao?"

Cố Nhạc Lân sắc mặt tái nhợt bị cưỡng ép kéo đi.

Ngôi nhà to lớn bỗng im bặt.

Tiếng động cơ xe xa dần rồi mất hẳn.

Ngoài cửa sổ phòng làm việc, tia nắng cuối cùng của hoàng hôn tan biến, Trần Tân ngã xuống đất như mất đi sức lực.

Thích Kiều muốn giúp bà đứng dậy, nhưng Trần Tân đột nhiên giữ chặt tay cô ấy.

Từ đầu đến cuối, bà không rơi một giọt nước mắt nào.

Giờ phút này, sau khi hai người kia nắm tay nhau bỏ đi, bà không còn khống chế được bản thân nữa, ôm lấy Thích Kiều, khóc khàn cả giọng.

Sau hơn nửa giờ, Thích Kiều mới trấn an được Trần Tân và đi xuống lầu.

Cô đang định đi đón Cố Niệm Dục, nhưng vừa đi tới cửa biệt thự, liền nhìn thấy Tạ Lăng Vân dựa vào tường đứng ở đó, tựa hồ đã đợi rất lâu.

Nghe tiếng bước chân, hắn ngoảnh lại.

“Sao anh lại ở đây?” Thích Kiều hỏi.

Tạ Lăng Vân nói: "Không yên tâm nên tới xem một chút."

Giọng hắn hơi ngừng lại, dường như cân nhắc lời nói của mình: "Em không sao chứ?"

Thích Kiều gật đầu: "Không sao, Cố Niệm Dục đâu? Ý em là cậu bé kia."

" Cậu bé ở chỗ của Hạ Chu, hiện tại đi đón à?"

"Vâng."

Tạ Lăng Vân gọi điện cho Hạ Chu, hỏi một tiếng và đưa Thích Kiều trực tiếp đến nhà Hạ Chu.

Khoảng cách giữa hai biệt thự khá xa.

“Anh… anh sống ở đây à?” Thích Kiều hỏi.

"Không, Hạ Chu sống ở đây, hôm nay anh tình cờ đến gặp cậu ta thôi."

“Ồ.” Thích Kiều lại nói, " Cám ơn, nếu không em cũng không biết nên gửi Cố Niệm Dục ở đâu."

"Chuyện nhỏ, cám ơn cái gì."

Hạ Chu đem Cố Niệm Dục trở về nhà của mình, và khi Thích Kiều đi, trong ngực cậu bé còn ôm con mèo Dragon Li, một nhóc con một mèo nằm ngủ trên ghế sofa.

"Cố Niệm Dục, tỉnh lại, về nhà nào..."

Cố Niệm Dục đã là nhân vật chính của bữa tiệc cả ngày nên đã rất mệt mỏi.

Nghe thấy Thích Kiều gọi tên mình nhưng mắt cậu bé lim dim không mở được.

Tạ Lăng Vân xoay người, bỏ con mèo sang một bên và đưa tay ôm lấy Cố Niệm Dục.

" Để anh cõng cậu bé về cho." Hắn ra hiệu cho Thích Kiều, "Đi thôi."

Thích Kiều đáp ứng: "Cám ơn."

Tạ Lăng Vân ôm Cố Niệm Dục đi phía trước, nghe vậy, thuận miệng nói: "Thích Kiều Kiều, tại sao em lại thích nói lời cảm ơn như vậy?"

"Vậy ạ?"

" Anh không thể đếm được em đã nói với anh bao nhiêu lần câu đó."

Thích Kiều dừng một giây, hỏi: " Vậy tại sao... Anh luôn gọi em là Thích Kiều Kiều?"

Tạ Lăng Vân nói: "Anh thích, vậy thôi."