Ngọc bội Thiên Đế dùng để che chở hồn phách ngao Bính có thể nói là vật cấp Tiên Khí tốt nhất thế gian. Trước đem hồn phách hài tử bảo hộ hảo, tương lai còn dài, đợi hắn đem Ngao Quảng tĩnh dưỡng thật tốt rồi nghĩ cách tái tạo lại thân thể cho Ngao Bính cũng không muộn.
Nhưng Ngao Quảng...
Sau khi có thể xuống giường liền bắt đầu vì chuyện thân thể Ngao Bính mà vô cùng vất vả, không ngủ không nghỉ cả ngày chỉ xem sách cổ, mỗi ngày đều phải để Thiên Đế mạnh mẽ bế lên giường mới bằng lòng nghỉ ngơi.
Thiên Đế thực đau đầu.
"Nguyên thần của ngươi còn chưa hoàn toàn chữa trị xong, sao không chịu nghỉ ngơi nhiều một chút? Những việc này ta sai người đi làm, ngươi lên giường nằm được không?" Mỗi ngày đều dỗ dành cả trăm lần nhưng Ngao Quảng vẫn chẳng để vào tai.
"Chuyện quan trọng như vậy giao cho người khác sao ta có thể yên tâm? Ta đọc thêm một lát nữa đã, có thể tái tạo thân thể cho hài tử sớm được ngày nào là ta có thể sớm an tâm ngày đấy."
Thiên Đế đoạt lấy sách cổ trong tay Ngao Quảng, "Được rồi được rồi, ta tự mình giúp ngươi xem, ngươi yên tâm rồi chứ? Ngươi hiện tại đi ngủ đi."
"Nào dám làm phiền ngươi a?" Ngao Quảng vươn tay muốn đem sách đoạt lại, nhưng Thiên Đế chính là không cho y đạt được mục đích, "Ngươi công việc bề bộn, vẫn là ta đọc đi."
"Việc nhiều đến đâu cũng không quan trọng bằng ngươi." Một câu của Thiên Đế làm Ngao Quảng đột nhiên thẹn thùng, lỗ tai dần dần đỏ lên.
"Phụ vương, ngài nghe phụ đế đi." Ngao Bính cũng mở miệng khuyên nhủ.
Tiểu tử này rốt cuộc có phải hay không do chính mình một tay nuôi lớn? Thế nào lại còn giúp hắn nói chuyện với y! Ngao Quảng ảo não mà trừng mắt nhìn Ngao Bính một cái.
Đoạn thời gian này Thiên Đế thực bận bịu, ngoài việc xử lý sự vụ hằng ngày, truy xét những kẻ đã hại Ngao Quảng, còn nghiên cứu phương pháp hồi phục thân thể cho Ngao Bính, hơn nữa lại phải chiếu cố vị tổ tông trong nhà không chịu hảo hảo nghỉ ngơi...
Thật sự cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Ngao Quảng không hề biết, hắn dùng đủ loại thủ đoạn xử trí không ít người trên Thiên Đình, bất luận kẻ nào đã hại Ngao Quảng dù chỉ một điểm cũng đều không thể may mắn thoát khỏi.
Ngao Quảng toàn thời gian đều ở bên nhi tử, hoàn toàn không biết Thiên Đế vì y chuyện gì cũng làm.
Tiên đan linh dược, thượng cổ pháp khí, thần kỳ bí thuật, kết hợp nhiều loại biện pháp, rốt cuộc Ngao Bính cũng lấy lại được thân thể.
Thời khắc Ngao Bính nhập hồn vào cơ thể, Ngao Quảng vươn hai tay ra muốn đem nhi tử ôm vào trong lòng, Ngao Bính lúc này phốc một tiếng quỳ xuống, đối với Ngao Quảng dập đầu.
"Hài nhi bất hiếu, liên lụy phụ vương chịu khổ, còn làm phụ vương lo lắng."
Ngao Quảng cười lắc đầu, ngồi xổm xuống đem Ngao Bính ôm lấy, "Ngươi mạnh khỏe đối phụ vương những chuyện khác cũng đều không quan trọng bằng." Nhìn nhìn Thiên Đế bên cạnh, y mỉm cười càng thêm nhu hòa, "Nếu không phải vì ngươi, phụ vương cả đời này sẽ không ra khỏi Long Cung, càng sẽ không tái kiến phụ đế ngươi."
Thiên Đế cúi xuống xoa xoa đỉnh đầu Ngao Bính, làm bộ sinh khí mà nhéo nhéo mặt Ngao Quảng, oán giận nói: "Vì thế mà thiếu chút nữa mất mạng có biết hay không? Ngươi là muốn hù chết ta."
"Được được, ta nhận lỗi." Ngao Quảng ngẩng đầu lên, ở trên môi Thiên Đế mang theo ý cười khẽ hôn.
Thiên Đế duỗi tay chế trụ cằm Ngao Quảng, lại hôn một cái thật sâu.
Ngao Bính vẫn ở trong lòng Ngao Quảng, nghe được thanh âm này đỏ bừng mặt, không nhúc nhích, căn bản không dám ngẩng đầu.
Phụ vương phụ đế! Ta ta ta còn ở nơi này nha!