Bởi vì Ngao Quảng trọng thương suy yếu, Thiên Đế dù kìm nén không được tưởng niệm với ái nhân, cũng không dám đối mỹ nhân trên giường làm chuyện xằng bậy, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm mà hôn môi vuốt ve.
Ngao quảng trước sau vẫn luôn mỉm cười ôn hòa, thường thường vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếʍ láp người đang ôm mình.
"Long gân người là bị ai cắt đứt?" Tất cả chỉ vì long gân bị cắt, bằng không linh lực cũng không khôi phục chậm như hiện tại, Thiên Đế đau lòng mà ôm chặt Ngao Quảng.
Ngao Quảng hơi hơi nhăn mi, "... Là tự ta làm."
"Ai bức ngươi?" Thiên Đế ngữ khí tăng thêm, tự cắt long gân... Việc này đau đớn đến nhường nào...
Cũng không muốn hắn vì chính mình mà đại khai sát giới, Ngao Quảng nhàn nhạt nói: "Đều đã qua rồi, bệ hạ không cần phải..."
"Không được kêu ta bệ hạ." Thiên Đế lộ ra biểu tình bi thương. Năm đó Ngao Quảng quỳ trước mặt hắn, nói câu kia kiên quyết "Xin bệ hạ thành toàn" khiến hắn đau lòng suốt mấy năm.
Ngao Quảng cũng biết cái khúc mắc này, nhắm mắt lại thân mật mà cọ cọ hắn mặt tỏ vẻ trấn an.
Thiên Đế thở dài, biết Ngao Quảng sẽ không nói cho hắn, thôi, cùng lắm thì chính mình tự điều tra, có thù tất báo. "Vậy chuyện vảy rồng của người là như thế nào?"
"Cũng là ta tự rút."
"Ngươi..." Thiên Đế đau lòng đến độ không thể hô hấp.
"Đem cho Ngao Bính làm vạn long giáp, nhưng..." Ngao Quảng khó chịu sắp phát khóc, "Vì sao vẫn bảo hộ không được hài tử..."
"Ngươi có thể hay không để tâm một chút tới bản thân! Long lân cùng long châu đều cấp nhi tử, ngươi phải làm sao bây giờ!" Thiên Đế tức giận, hướng y quát.
"Sau khi rời khỏi ngươi, Bính Nhi chính là toàn bộ của ta, bản thân như thế nào ta đều không để bụng."
Nặng nề mà hôn một cái lên trán Ngao Quảng, Thiên Đế thanh âm run rẩy nói: "Là ta sai, ta không nên để ngươi rời đi... Ngươi có bị ngốc không vậy? Có hài tử cũng không nói cho ta?"
"Ta..." Ngao Quảng ngước mắt, bất đắc dĩ mà cười, "Thời điểm trở về Đông Hải ta mới biết được."
"Ngươi ở cái Long Cung kia... Vừa tối vừa lạnh như vậy, ngươi liền ở nơi đó mang thai sinh con?!"
Ngao Quảng cau mày, chính y cũng thật sự không muốn hồi tưởng lại đoạn ký ức khi đó, đành phải tiếp tục an ủi người đối diện, "Rồng thuần âm, ta không sợ tối cũng không sợ lạnh."
Thiên Đế đem mặt chôn vào mái tóc của Ngao Quảng, không để y thấy nước mắt, hỏi ra loại sự tình hắn xót xa nhất, "Thời điểm sinh hài tử... có đau không?"
Những chuyện trước đó đều có thể bình thản mỉm cười cho qua, nhưng vừa nghe đến lời này, Ngao Quảng nháy mắt rơi lệ, đó là thời khắc tuyệt vọng bất lực nhất trong cuộc đời y. Rồng đực thân thể không giống rồng cái thích hợp sinh dục, trứng rồng lại thập phần cứng rắn, cơ hồ muốn đem hết thảy xương cốt y bẻ gãy. Loại đau đớn phô thiên cái địa
(ùn ùn kéo đến) đem y tra tấn đến thần chí không rõ. Ở trong cái huyệt động chẳng một tia ánh sáng, y không biết chính mình ở nơi đó chịu đau bao lâu, thống vựng quá khứ hựu thống tỉnh
(ngất vì đau lại cũng tỉnh vì đau), rốt cuộc sau khi đem trứng rồng sinh hạ cũng không biết nằm bao lâu mới có chút sức lực đem trứng ngậm lấy trở về.
Chảy nước mắt duỗi tay ôm lấy Thiên Đế, Ngao Quảng yếu ớt mà nhẹ giọng nói: "Đau... Đau đến mức ta mỗi giây mỗi phút đều nghĩ đến ngươi."
Thiên Đế tan nát cõi lòng, thời điểm con rồng bảo bối vì hắn sinh hài tử , bản thân thế nhưng cái gì cũng không biết. Còn tưởng rằng y sống thực tốt, cho rằng y thê thϊếp thành đàn, nhi nữ song toàn
(có cả con trai con gái), nguyên lai lại là ở nơi xa xôi dưới đáy biển âm u lạnh lẽo chịu khổ chịu tội...