Từ sau khi chia tay, hắn từng vô số lần huyễn tưởng viễn cảnh Ngao Quảng nếu có thể nằm tại trên giường ngọc, còn bồi ở bên cạnh hắn thì tốt biết bao.
Lại không nghĩ rằng, lúc nguyện vọng được thực hiện lại là cái dạng quang cảnh này.
Sau khi cẩn thận xem xét, hắn xác nhận Ngao Quảng long gân đã đứt, long châu đã mất, vảy rồng cứng nhất cũng không ở trên người, linh lực gần như khô kiệt.
Rốt cuộc là ai đem ngươi hại thành như vậy...
Uy Ngao Quảng nuốt xuống mấy viên tiên đan, hắn chậm rãi truyền qua chút linh lực, xem như đã qua cơn nguy kịch.
Dưới tình huống bị hao tổn cực độ như hiện tại, cần phải nhanh chóng đem long châu tìm trở về.
Dùng tiên thuật thiết lập lá chắn kiên cố tại phòng ngủ, Thiên Đế đem Ngao Quảng đặt ở trên giường của hắn an dưỡng, đồng thời ép hỏi Ngao Quảng hướng đi của long châu.
Thời điểm tới Đông Hải, hắn quả thực không muốn tin tưởng những gì xảy ra trước mắt, vừa tối vừa lạnh lại âm trầm, nơi này cư nhiên là Long Cung của Ngao Quảng... Cái Long Cung này quả thực chính là ngục giam! Con rồng mà hắn tâm tâm niệm niệm hóa ra lại ở loại địa phương này suốt mấy năm...
Ngao Quảng long châu rất sáng, hắn thực mau liền tìm được, lúc vươn tay ra không chú ý liền bị hộ chú bên ngoài long châu tổn thương một chút.
Hộ chú này là của Ngao Quảng sao? Nhưng hắn bị thương nặng như vậy, vì sao phải hạ loại hộ chú cực kỳ hao tổn linh lực này chứ?
"Ngươi là ai! Phụ vương ta ở đâu!" Một thanh âm mang theo nức nở vang lên.
Hắn bây giờ mới để ý trong long châu có linh hồn.
"Ngươi là..."
"Phụ vương ta ở đâu? Phụ vương ta bị thương rất nặng, người không có long châu sẽ chết!" Ngao Bính ở long châu mếu máo nói.
Hắn nhìn kỹ xem khuôn mặt của tiểu hồn phách, bộ dạng quen thuộc này làm đáy lòng hắn run lên, "Ngươi... Là Ngao Quảng hài tử?"
"Đều là ta sai...... Ta không có nghe lời phụ vương cùng sư phụ... Đều là ta hại phụ vương..." Ngao Bính tự trách mà nức nở, "Cầu xin ngươi dẫn ta đi tìm phụ vương, muốn ta lấy cái gì trao đổi đều có thể, phụ vương và long châu đã ly thể lâu lắm rồi, nếu không nhanh lên liền......"
"Được, ta chính là tới tìm long châu cứu y, ngươi..." Thiên Đế nghe tiếng khóc của Ngao Bính cũng không đành lòng, ra tiếng an ủi nói, "Hài tử đừng khóc, đừng khóc, ngoan."
Ngao Bính nhìn người trước mắt, tuy rằng chưa từng gặp mặt, lại ngoài ý muốn làm cậu cảm thấy thân thiết, chậm rãi ngừng nước mắt.
Trên đường lên Thiên Đình, Thiên Đế sợ ngao Bính lại khóc, cùng hắn hàn huyên rất nhiều.
"Ngươi tên là gì?"
"Ta kêu ngao Bính."
"Giáp Ất Bính... Vậy ngươi chính là Tam Thái Tử?"
"Đúng vậy."
"Nghe nói phụ vương ngươi thực sủng ái ngươi."
"Đúng..." Ngao Bính miệng lại méo xệch.
"Đừng khóc đừng khóc, phụ vương ngươi hiện tại tạm thời còn không có mệnh hệ gì, đợi lát nữa y thấy ngươi khóc lại cho rằng ta khi dễ ngươi thì thật oan cho ta nha."
"Được, không khóc, vậy ngươi không được gạt ta, nhất định phải mang ta đi tìm phụ vương." Ngao Bính xoa xoa đôi mắt sưng đỏ vì khóc.
"Ngay cả ngươi không cầu ta, ta cũng phải tìm long châu mang về cho y."
Nếu không phải chỉ có hình thái là hồn phách, bằng không thật muốn ôm tiểu hài tử này một cái hắn. Thiên Đế thầm nghĩ.
Không hổ là Ngao Quảng hài tử, thật đáng yêu.
Nếu là hài tử của Ngao Quảng cùng chính mình thì tốt rồi... Hắn ngay sau đó lập tức lắc đầu, thật là thương nhớ Ngao Quảng đến điên rồi, chuyện hoang đường như vậy cũng dám nghĩ.