Nghe thấy tiếng tim của chính mình hỗn loạn đập thình thịch, Thiên Đế trìu mến mà vuốt ve tâm can bảo bối trong lòng, giúp Ngao Quảng đeo viên châu hổ phách lại trên cổ, hắn cúi đầu tại cổ y liếʍ láp, hôn lấy những vảy rồng bởi vì linh lực dao động, khống chế không được mà hiện lên.
Ngao Quảng hai tay đặt trên vai hắn đem quần áo cởi ra. Thiên Đế nắm chặt eo Ngao Quảng, rút đi đai lưng buộc trên áo ngủ tinh tế màu tuyết trắng. Hắn đã nhiều năm chưa nhìn lại thân thể Ngao Quảng, lúc trước chữa thương cho Ngao Quảng phải thay quần áo cho y cũng là trực tiếp dùng pháp thuật, trong lòng không khỏi có chút kích động.
Nhưng quần áo vừa trượt xuống, Thiên Đế chợt ngây ngẩn cả người, động tác hôn cổ Ngao Quảng cũng ngừng lại.
Làn da của Ngao Quảng tựa sương tuyết, tuy nhiên khác biệt so với mấy năm trước chính là trên thân thể trắng nõn có những đường vân đỏ như máu chướng mắt bám trên da, tựa như vết nứt.
"Đây là cái gì?" Thiên Đế kinh hãi.
Ngao Quảng cúi đầu nhìn thân thể của mình, thất thần trong chốc lát mới đột nhiên phản ứng lại, trước kia thời điểm Thiên Đế nhìn thân thể y vẫn còn chưa xuất hiện những đường vân đó!
Thực ra y chưa bao giờ đem việc này để ở trong lòng, đúng hơn là mấy năm nay một lòng đều đặt trên người Ngao Bính, những chuyện khác vẫn không để ý, gần đây y chỉ mới bận tâm đến cái bụng nhỏ sau sinh sản mà trở nên lỏng lẻo, lại quên mất cái này...
"Ta..." Ngao quảng co người, bất an mà duỗi tay che đi những đường vân màu đỏ, thần sắc phức tạp.
"Nói cho ta nghe tại sao lại thế này." Thiên Đế ngữ khí rõ ràng không thoải mái.
Ngao Quảng đối với hắn cười cười, "Không có gì, nhìn dọa người thôi chứ một chút cũng không đau."
"Nói." Thiên Đế bắt lấy tay Ngao Quảng, ép hỏi.
"Thật sự không có gì, ngươi đừng..." Ngao Quảng muốn trấn an hắn, nhưng lại cảm giác được Thiên Đế cơn thịnh nộ ngày càng tăng lên, tay bị nắm có chút đau.
"Ngươi không nói đúng không? Vậy hiện tại ta liền đi điều tra." Thiên Đế cảm nhận lực trên tay hơi lớn, lập tức buông lỏng tay, xoay người mặc lên y phục.
"Đừng đừng đừng! Ta nói ta nói..." Ngao Quảng vội vàng duỗi tay đem hắn kéo trở về, phát ra thanh âm mềm mại nói, "Ngươi đừng sinh khí, không phải chuyện to tát gì, chỉ là..."
Cảm giác được Thiên Đế trừng mắt nhìn mình liếc một cái, Ngao Quảng chột dạ cười làm lành, tiếp tục nói: "Ta... Ta là rồng nước, thuần âm kỵ nhiệt, dung nham trấn áp yêu thú dưới đáy biển lại quá nóng, mấy năm nay ta trông giữ bị nhiệt khí thổi tới..."
Thiên Đế cơ hồ muốn hộc máu, "Ngươi biết rõ dung nham nóng như vậy mà không cách xa ra một chút sao!"
Ngao Quảng cúi thấp đầu như chim cút, nhỏ giọng mà đáp: "Nếu cách xa sẽ không có biện pháp trói chặt xích sắt của bọn chúng..."
"Ngươi!" Thiên Đế vừa tức vừa giận, cũng không biết mắng Ngao Quảng thế nào, tức nghẹn trong lòng thở dài một hơi, "Ngươi là Long Vương, thủ hạ của ngươi khẳng định có thuộc tính không thuần âm đúng hay không? Ngươi làm gì cứ một hai phải chính mình lại gần dung nham như vậy!"
"Không đau, thật sự ta đều không có cảm giác gì. Ngươi nếu là ngại ta khó coi, ta sẽ nghĩ biện pháp làm nó biến mất, đừng tức giận được không?" Ngao Quảng lôi kéo hắn, dỗ dành nói.
"Hiện thành vân như thế này rồi ngươi còn dám nói với ta là không đau? Ngươi có phải hay không còn muốn nói với ta là cắt long gân lẫn sinh trứng rồng một chút cũng không đau!" Nhớ tới tình cảnh Ngao Quảng trong ký ức mà hắn nhìn thấy, Thiên Đế nhất thời không nhịn được, nước mắt liền rơi.
Nhìn Thiên Đế rơi lệ, Ngao Quảng so với bản thân chịu ủy khuất còn khó chịu hơn, y từ trên giường quỳ xuống ôm lấy Thiên Đế, dùng sức mà ôm thật chặt, "Ta sai rồi, về sau có chuyện gì tuyệt đối sẽ không dối gạt ngươi, ngươi cảm thấy tức giận thì cứ đánh ta mắng ta cắn ta, tùy ngươi muốn ra sao đều được, không cần như vậy, cầu xin ngươi không cần như vậy..."
Thiên Đế ôm Ngao Quảng khóc như trẻ con, "Ngươi khi đó tại sao phải rời khỏi ta... Cũng không quay đầu lại nhìn ta một cái mà cứ thế nhảy xuống biển, rõ ràng còn có biện pháp khác, sao ngươi không chịu chờ một chút? Ngươi ở Đông Hải chịu khổ chịu tội mấy năm, đây là muốn ta phải tự trách cả đời sao?"
Ngao Quảng nén nước mắt cười cười, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Thiên Đế, "Không phải ngươi sai, là khi đó ta sợ hãi."
Sau khi trải qua mây mưa hoan lạc, y biết chính mình càng lún càng sâu, y quá sợ hãi, nhân yêu thù đồ
(Người và yêu không thể chung một con đường), thành kiến kẻ khác, y không muốn làm người yêu khó xử, cũng không có dũng khí để chịu áp lực bảo vệ tình yêu của bản thân.
Nếu lúc ấy biết trong bụng đã có một tiểu sinh mệnh, khả năng y sẽ luyến tiếc rời đi.
Nhưng nếu không trải qua này hết thảy những chuyện này, y sẽ không biết tình yêu của mình sâu đậm đến đâu, đến mức chẳng thể buông được như vậy.
-
Mấy hôm rồi tôi ko up chương mới vì bận xem phim. Strangers From Hell hay lắm các cô ạ. Drama kinh dị, tâm lý tội phạm của Hàn nhưng mỗi lần nam chính và nam phản diện chạm mặt nhau đều rất là GAY cấn, hint tứ tung từ đầu đến cuối =)))) Nam phản diện cứ gọi nam chính là "cưng à" yêu lắm cơ ^^