Một tay đem viên châu hổ phách bị đánh rơi nhặt lên, Thiên Đế nghi hoặc mà nhìn về phía Ngao Quảng vẫn còn đang khóc, "Ngươi làm sao vậy?"
Ngao Quảng nhìn Thiên Đế trả viên hổ phách lại vào tay mình, trong lòng ủy khuất muốn nhịn cũng không nhịn được, nước mắt tựa như chuỗi hạt châu bị đứt, tuôn xuống không ngừng, "Ta, chúng ta thành thân đã lâu như vậy... Vì cái gì ngươi không chịu thân thiết với ta, cùng ta..."
Thiên Đế trong lòng hoảng loạn, không phải đang nói chuyện viên hổ phách sao đột nhiên lại...
Ngao Quảng cắn cắn môi, nghẹn đỏ mặt, run run rẩy rẩy mà tiếp tục nói: "Ngươi vì cái gì không chịu cùng ta viên phòng?"
"A?" Thiên Đế trợn tròn mắt.
Ngao Quảng xem hắn không có phản ứng gì, lập tức nóng nảy, "Ngươi, ngươi không muốn chạm vào ta? Ngươi có phải hay không chê ta sau khi sinh hài tử trông rất khó coi? Bằng không tại sao ta nỗ lực ăn mặc trang điểm cho bản thân, ngươi vì cái gì ngược lại đối ta càng ngày càng lãnh đạm?"
Thiên Đế đôi mắt trợn trừng, miệng cả kinh hơi hé ra.
Cảm giác bất an trong lòng mỗi lúc lại cường liệt hơn, Ngao Quảng khóc đến bù lu bù loa, túm tay Thiên Đế lung tung nói, "Ngươi có phải hay không bởi vì thương hại ta mới cùng ta thành thân? Cảm thấy ta vì ngươi sinh hài tử quá ủy khuất mới bồi thường ta, ta không ủy khuất, thật sự không ủy khuất... với lại dù ngươi không muốn ta cũng... cũng không thể đổi ý, chúng ta đều đã thành thân ngươi không thể đổi ý..."
Vươn tay lau đi khuôn mặt đẫm nước mắt rồi cúi đầu ngậm lấy bờ môi run rẩy kia, Thiên Đế trằn trọc mà hôn mỹ nhân khóc như lê hoa đái vũ*, môi lưỡi giao triền khiến nghẹn ngào trong miệng Ngao Quảng ngừng lại. Thương tâm cùng khổ sở khi môi kề môi lại biến thành du͙© vọиɠ, Ngao Quảng mãnh liệt hôn trả, mang theo dục tính chiếm hữu của trẻ con, muốn đem người trước mặt gắt gao giữ chặt lấy không buông.
* Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái"Đồ ngốc, ta bởi vì quá muốn ngươi mới phải trốn tránh ngươi." Sau khi môi lưỡi tách ra, Thiên Đế liếʍ đi nước mắt trên mặt Ngao Quảng, thấp giọng nhẹ nhàng nói.
"Ân?" Ngao Quảng thanh âm mang theo giọng mũi nồng đậm, có vài phần ngây thơ đáng yêu.
Thiên Đế vỗ về vuốt tóc Ngao Quảng, đem mái tóc xộc xệch chải gọn gàng, có vài phần ngượng ngùng mà cười nói: "Ta... Chỉ là sợ ngươi lại mang thai."
Ngao Quảng vội vàng mở miệng, "Ta có thể uống thuốc..."
"Uống thuốc sẽ tổn thương thân thể, ta làm sao nỡ?" Thiên Đế duỗi tay nâng lên khuôn mặt nhăn nhó của Ngao Quảng mà cọ cọ, "Ngươi suy nghĩ vớ vẩn đi đâu vậy? Ta sao có thể không thích ngươi?" Nhìn đến Ngao Quảng trong mắt vẫn là âm trầm, hắn tiếp tục nói, "Thực xin lỗi, ta tự tiện cầm đi hổ phách của ngươi, đọc trộm trí nhớ của ngươi."
Ngao Quảng khϊếp sợ mà trừng lớn hai mắt, "Ngươi..."
"Vì thế ta mới biết được, nguyên lai ngươi chịu khổ so với trong tưởng tượng của ta còn nhiều hơn." Thiên Đế thanh âm run rẩy.
Ngao Quảng vội vàng mà lắc đầu.
Thiên Đế đối y bất đắc dĩ mà cười cười, ngữ khí ôn hòa lưu luyến, "Ta còn biết, thì ra so với trong tưởng tượng ngươi còn yêu ta nhiều hơn."
Ngao Quảng ánh mắt thẹn thùng, ánh mắt tránh đi chỗ khác, trong tay khẩn trương vuốt lấy viên hổ phách nho nhỏ.
Thiên Đế cọ gương mặt phiếm hồng của y, "Ta hiện tại muốn nói cho ngươi, ta cũng rất yêu ngươi, so với ngươi còn nhiều hơn. Ta chưa từng có cảm giác ngươi khó coi, cũng không có đối với ngươi mất đi hứng thú, ngược lại ta sắp bị ngươi mê hoặc đến độ sắp mất đi lí trí rồi."
Ngao Quảng cổ cũng đỏ bừng, môi mấp máy không biết nên nói gì.
Thiên Đế tiến đến bên tai y, "Từ sau khi gặp được ngươi, ta chính là của ngươi, từng giây từng phút bên người đều được ta khắc sâu vào linh hồn, vì ngươi mà ta có thể thực đau lòng."
Ngao Quảng nghe không nổi mấy câu buồn nôn này, xấu hổ đến phát run.
Thiên Đế kéo tay Ngao Quảng, vuốt viên châu hổ phách trong lòng bàn tay y. Nhớ tới lúc trước khi chính mình chuẩn bị đem hạt châu đưa cho Ngao Quảng, y khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, sợ mồ hôi làm ướt hổ phách khiến Ngao Quảng chê cười, còn hỏi chủ quán cho một cái khăn vải nhỏ đem hổ phách bọc vào mới dám đem tặng. Thời điểm Ngao Quảng tiếp nhận, còn lo lắng y có thích hay không , cảm xúc thấp thỏm chờ mong kia đến nay hãy còn mới mẻ trong ký ức Thiên Đế.
Thiên Đế trên mặt tràn đầy hạnh phúc mỉm cười, hắn nắm chặt tay Ngao Quảng, "Mặc kệ thời gian qua bao lâu, trải qua vô số chuyện, ngươi vẫn là Tiểu Quảng Nhi ta yêu nhất, là bảo bối ta trân quý nhất."
Ngao Quảng vừa kinh vừa thẹn, Thiên Đế chỉ có ở lúc làʍ t̠ìиɦ kêu y "Tiểu Quảng Nhi", y nguyên bản còn nghĩ rằng đó là hắn say rượu mê sảng, không nghĩ tới Thiên Đế là nhớ rõ... Năm đó kia từng tiếng thân mật "Tiểu Quảng Nhi" khiến lỗ tai y mềm nhũn, thế nhưng hiện tại ngay cả hai chân cũng mềm theo.
Thiên Đế ôm vòng eo y, cầm lòng không được mà dùng sức xoa thân thể dưới áo ngủ, thanh âm nhiễm vài phần tìиɧ ɖu͙© khàn khàn, "Ta không bắn ở bên trong, Tiểu Quảng Nhi cho ta ôm một cái được không?"
Ngao Quảng cánh tay quấn lên cổ Thiên Đế, đối với người đang ôm lấy mình thẹn thùng mà lung tung hôn mấy cái, nhỏ giọng oán trách nói: "Sớm biết rằng viên phòng đều phải chờ lâu như vậy, ta liền không đáp ứng cùng ngươi thành thân."