Lúc canh bốn. Lý Khánh An liền bị thê từ Minh Nguyệt đánh thức, mới vừa vào Đại Minh cung không lâu, tất cả mọi người còn không quen, đều ở trong Dục Đường điện, Dục Đường điện không phải là một gian đại điện, mà là tên gọi chung của một quẩn thể kiến trúc, được hợp thành bời mấy trăm gian đình đài lầu các. Chiếm diện tích rắt lớn.
Lý Khánh An ngồi dậy, hắn còn có chút mơ màng. Cánh tượng trong giấc mơ còn cHứa tan biến đi. Tối hôm qua hắn mơ một giấc mơ, mà trong mơ phía dưới toàn bộ Đại Minh cung đều bị đào rỗng, lúc hắn cử hành đại điển đăng cơ, Đại Minh cung đột nhiên bị sụp xuống, cảnh trong mơ không ngờ lại rất chi tiết, có tình tiết có nhân vật, cái hố dưới Đại Minh cung chính là do tự hắn đào...
“Ừm! Đã tới giờ rồi sao?”
Lý Khánh An cố gắng khiến mình trờ về thực tại, hôm nay hắn phải cử hành đại điên đăng cơ, phải toàn lực ứng phó.
“Hiện tại vừa mới canh bốn, còn một canh giờ nữa.”
Minh Nguyệt đã mặc quẩn áo, nàng bận bịu mà hầu hạ trượng phu đứng dậy, bên cạnh có sáu cung nữ đang đứng, các nàng tuổi đều không lớn, mười lăm mười sáu tuổi thôi, đều là từ nhỏ đà tiến cung. Các nàng đứng ở một bên. Có chút luống cuống chân tay. Hoàng hậu nương nương tự minh mặc áo cho hoàng đế lúc thức dậy, các nàng vẫn là lẩn đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa các nàng chút chút sợ Lý Khánh An. Hình tượng của Lý Khánh An ở trong cung là gϊếŧ người như rạ, tàn sát hàng ngàn dặm thành trì. Điều
Này làm cho các nàng đều có một cảm giác sợ sệt trong lòng.
Minh Nguyệt thấy các nàng không giúp được gì, lúc này còn đứng ở đó ngần người ra, không khỏi nhướng mày, thúc giục các nàng nói: “Các ngươi còn đứng ở đó làm cái gì? Còn không mau đi chuẩn bị nước ấm cho Thánh Thượng rửa mặt.”
Các cung nữ giật cả minh, sáu cung nữ đã chạy đi bốn người, còn lại hai người đi lên trước mang giày cho thay Lý Khánh An mặc. Đây chi là chải chuốt, rửa mặt đơn giản một chút thôi, ăn sau điểm tâm còn phải tiến hành cách chải chuốt ăn vận chính thức, rất tốn thời gian, mặc dù có một canh giờ, nhung thời gian vẫn rất gấp gáp.
Lúc này, Như Thi vội vàng đi đến. Áy náy cười xòa: “Thϊếp đã tới chậm rồi!”
Ờ nhà bình thưởng đều là Như Thi chải đầu chăm sóc cho Lý Khánh An. Tất cả mọi người đã quen rồi, Minh Nguyệt tuy rằng cũng có khi giúp săn sóc cho Lý Khánh An một chút, nhưng vẫn không thể sánh bằng Như Thi động tác nhanh nhẹn, nàng đang sốt ruột, thấy Như Thi vào rồi. Không khỏi thở phào nhẹ nhõm* có trách yêu nàng: “Muội sao giờ mới đến?”
Như Thi mặt đò lên. Vội vàng giải thích nói: “Cung điện nơi này quá lớn. Muội còn tưởng là ở vương phủ, kết quả đi đường cũng phải đi đến nửa ngày.”
Nàng tiến lên từ trong tay Minh Nguyệt đón lấy lược: "Đại tỷ, để muội làm đi!" Minh Nguyệt đem lược cho nàng, lại nói: "Ta đi xem đồ ăn sáng."
Nàng bước nhanh đi ra ngoài, lúc này, Lý Khánh An nháy mắt cho hai cung nữ. Hai cung nữ đều biết ý mà lui ra. Trong phòng chi còn lại hai người bọn họ, Lý Khánh An ôm chằm lấy ái thϊếp của mình, vừa cười vừa hòi nàng: “Tối hôm qua cũng không có cơ hội nói chuyện riêng với nàng, nàng ở trong cung cảm giác như thế nào?”
Như Thi mặc cho tay của Lý Khánh An vuốt ve trên người nàng. Nàng vừa chải đầu cho Lý Khánh An, vừa có chút nũng nịu mà nói: “Phòng quá trống trải đi. Buổi tối ngủ một minh cảm thấy sợ hài, buổi tối huynh lại không đến bên muội.”
“Thế tối hôm nay ta đến bên nàng.” Lý Khánh An cười nói.
“Đêm nay không thể được, đêm nay đến phiên nhị tỳ, muội biết tỷ ấy cũng có nhiều ấm ức muốn kể với huynh đó! Vẫn nên dựa theo quy củ đi! Tối hôm sau huynh tới bên muội, đúng rồi! Hiện tại cũng không thể nói là tới bên muội nữa, mà phải nói là mời Thánh Thượng lâm hạnh.”
Nói đến này, Như Thi nhịn không được che miệng lại mà cười: “Thật sự là không quen chút nào.”
Lý Khánh An cũng rất bất đắc dĩ, đành phải cười khổ một tiếng nói: “Ngoại trừ khai quốc hoàng đế ra, hoàng đế từ trước đến giờ đều là lớn lên ở trong cung. Bọn họ cũng đà quen rồi, cho nên cảm thấy rất bình thưởng. Chúng ta đều là kè giữa chừng xuất gia. Cũng chi có thể từ từ mà thích ứng. Thời gian lâu thành thói quen rồi.”
Lúc này, Như Thi đà thay hắn chải xong tóc rồi. Mấy cung nữ khiêng chiếc bồn đựng nước ấm vào, đặt ở trên bệ rửa mặt, bệ rửa mật cũng tựa như bàn trang điểm ngày nay vậy, có gương có bồn nước giá đỡ. Lý Khánh An khi ở trong quân doanh cũng đều tự mình rửa mặt thôi, râu cũng lười cắt tia. Nhung ở trong nhà thì hắn cũng không cẩn phải bận tám, tự nhiên có thê thϊếp giúp hắn sửa sang lại cho tốt.
Chái đầu xong. Như Thi lại dùng khăn nóng rửa mặt cho hắn. Cẩn thận cắt tia râu ria, bận bịu một lúc lâu, mới rửa mặt chải đầu xong, Lý Khánh An dưới sự dẫn đường của cung nữ, đứng dậy đi về hướng Tảo Thiện phòng (phòng ăn sáng dành cho).
Thời gian đã dần dần tới giờ mẹo, cũng chính là mau tới rạng sáng năm giờ rồi, nơi chán trời đã lóe sáng lên. Sắc trời bình minh trong xanh, ở trên quảng trường Đan Phượng môn đà tụ tập gần vạn quan viên. Hôm nay là ngày đại điển tân hoàng đế đăng cơ, tất cả quan viên trên cừu phẩm đều phải tham gia, không chi có quan chức triều đình, quan địa phương tại kinh, tán quan và quan viên đã thoái sĩ cũng phải tham gia. Còn quan quân trên trung lang tướng không phải trong ca trực, cũng nhất định phải tham gia đại điển, còn có sử giả ngoại quốc, cả con tin đang ở tại kinh vân vân... Cũng sẽ được dự đại điển, như vậy tính ra, sẽ có hơn một vạn quan viên tham gia đại điển đăng cơ hôm nay.
Địa điểm không ở Hàm Nguyên điện, mà là ở trên quảng trường Đan Phượng, các bộ phận có liên quan như Lễ bộ, Thái Thưởng tự, Tông Chinh tự, Quang Lộc tự vân vân... Sớm đã ở trước đó mười ngày trước liền bắt đầu chuẩn bị rồi. Trên bức họa ở quảng trường Đan Phượng môn có vẽ rất rõ các khu vực. Phía trước là quan viên triều đình và quan chức địa phương, cùng với các quan quân dưới tam phẩm, phía sau bên trái là tán quan, phía sau bên phải là các quan quân dưới tử phẩm, dày xếp sau cùng là các quan đà thoái sĩ, sứ giả ngoại quốc và con tin vân vân... Ngay cả cấp phẩm đều đà dọn sẵn cả, vô cùng chi tiết, cân thận ti mi.
Ờ một góc của Đan Phượng môn, Bùi Mân đang trò chuyện với Nhan Chân Khanh, hai người đều mặc tam phẩm triều phục, trong tay cầm thè triều hốt bằng ngà voi. Ngày hôm qua hai người đều đi ra ngoài thành nghênh đón Lý Khánh An, cũng chính mắt nhìn thấy cành tượng cuồng nhiệt hoan nghênh của dân chúng Trường An. Cho dù bọn họ tin Lý Khánh An có thể đưa Đại Đường vào thời kỳ trung hung, nhưng bọn hắn vẫn cảm thấy nuối tiếc vì không thê bàn bạc được với Lý Khánh An trước này hắn đăng cơ.
truy cập //truyencuatui.net/ để đọc truyện❤
Nhan Chân Khanh thấy Bùi Mân vẫn là có chút vô vàn lo lắng, liền khuyên hắn nói: “Bùi thiếu soái không cẩn nghĩ nhiều làm. Ta cho rằng với sự tự khắc chế của Thánh Thượng, hắn hẳn là sẽ không đột phá cơ cấu quyền lực hiện có đâu. Sẽ không vượt quyền của chính sự đường.”
Bùi Mân thờ dài: "Có lẽ là ta suy nghĩ quá nhiều, nhung Huyền Tông hoàng đế năm xưa cũng
Là như thế này, hai mươi năm đầu chăm lo việc nước, khai sáng Khai Nguyên thịnh
Thế, nhung hai mươi năm sau thì kiêu sa, đà biến thời thịnh thế chà đạp thành thế nào rồi, ta lo lắng hắn sẽ giẫm lên vết xe đồ."
“Bùi thượng thư không cẩn lo lắng nhiều như vậy, chúng ta hãy để tâm nhiều hơn, chi cẩn có dấu hiệu gì xuất hiện, chúng ta sẽ cực lực khuyên can. Ta tin tầm mắt của Thánh Thượng sẽ vươn xa hơn nhiều so với Huyền Tông, có thế sánh bằng Thái Tông.”
Hai người đang nói chuyện. Trương Quân cười tùm tim đi tới: “Hai vị tướng quốc đàng bàn chuyện gì thế? Thần thần bí bí vậy.”
Bùi Mân và Nhan Chân Khanh đều cười xòa, không nói gì, trong lòng Trương Quân biết rõ, hắn thờ dài một tiếng nói: ""Kỳ thật ta điều ta lo lắng chính là hậu cung của Thánh Thượng quá yếu, Huyền Tông đến bốn vạn hậu cung, còn vị tân đế này của chủng ta thì tốt rồi, chi có năm vị thê thϊếp, khiến cho người ta không đành mà nhìn, con nối dõi quá ít chính là điều tối kỵ của đế vương a!"
Bùi Mân khoát tay áo: “Điều này thì ta cảm thấy không cẩn phải lo lắng. Từ từ cũng được, theo ta được biết, thử nữ của Độc Cô gia cũng sắp tiến cung rồi, còn con gái của Thôi Ngụ là Thôi Vân Khanh cũng có khả năng đó nữa.”
Trương Quân giật mình kinh hài, con gái của Thôi Ngụ. Làm sao hắn không hề biết một chút nào vậy? Hắn bồng nhiên nhớ tới Bùi Mân là cậu của hoàng hậu, có lẽ hắn có tin tức bí mật nào chẳng, hắn liền vội vàng hòi: “Tin này là thật sao?”
“Ta cũng chi nghe muội muội của ta là Độc Cô phu nhân nói thôi, nói là hoàng hậu đã tiếp xúc với Thôi gia. Có thể là có ý này, nhung Thánh Thượng có lẽ còn không biết, cuối cùng còn phải đợi hắn quyết định.”
Trương Quân trong lòng có một chút Rối loạn, cưới con gái của Thôi gia rõ ràng là muốn cân bằng thế lực thế gia, Bùi Uyển Nhi đã vào cung, Độc Cô gia lại có quan hệ mật thiết với Bùi gia, Bùi gia rõ ràng có dấu hiệu bành trướng phát triển, cho nên để cân bằng thế gia, con gái Thôi gia vào cung liền trờ thành một việc hiển nhiên. Như vậy, Bùi. Thôi hai nhà đều thành ngoại thích, thế Trương gia thì sao đây?
Trương Quân nghĩ tới mình, mấy ngày nay hắn cũng đang vắt óc ra mà suy nghĩ làm sao có thê giữ vừng chân của minh, hắn cũng biết, Đại Đường mà Lý Khánh An khai sáng, đã tách ra khỏi Đại Đường của ban đầu rồi. Ở đây không phải lại một sự kế thừa đơn giản, mọi thứ là một điều hoàn toàn mới bắt đầu. Nếu có thê giữ vững chân của mình trong thời đại của Lý Khánh An. Đồng thời tạo ra căn cơ, thế thì Trương gia ở mấy trăm năm sau sẽ không thua gì hai đại tộc Thôi, Bùi. Vì mục tiêu này, hắn sẽ ra tay một cách toàn diện, không chi phải bồi dường nhân tài, để cho Trương gia có thêm nhiều nhân tài, còn phải suy xét đến hậu cung, Để con gái Trương gia vào hậu cung làm phi tẩn. Vì sự duy trì của Trương gia, mấy ngày nay hắn không ngừng suy xét việc này, Lý Khánh An trong hậu cung chi có năm vị, điều này kỳ thật chính là một cơ hội tốt nhất.
Bời vậy hắn nghĩ tới một người con gái của em trái trong dòng họ xa ở Lạc Dương là Trương Huyên, cháu gái này hắn đà gặp qua một lẩn, làn da trắng trẻ xinh như hoa, đẹp vô cùng. Hơn nữa có học thức biết lễ nghĩa. Rất có khí khái đài các. Nàng năm nay chi có mười sáu môi. Nhung nhưng bà mai mối đã đông đến nghẹt cửa. Trương Quân đã phái người nhà đến Lạc Dương rồi, hắn muốn đem Trương Huyên chuyển làm con gái của tam đệ Trương Dịch của hắn, sau đó nghĩ cách đưa vào cung, như vậy hắn ở hậu cung đã có chỗ dựa rồi.
Hắn hai ngày nay đang suy nghĩ chuyện này, lại bỗng nhiên nghe nói Thôi gia có
Thể sẽ nhanh chân đến trước, thực sự khiến cho hắn vô cùng sốt ruột.
Đúng lúc này, tiếng chuông của Hàm Nguyên điện đã gõ vang: “Keng! Keng!” Tiếng chuông vang vọng ra xa trên bầu trời Đại Minh cung, đã tới giờ mẹo một khắc rồi, qua hai khắc nữa. Đại điển đăng cơ sẽ bắt đầu rồi, trên quảng trường Đan Phượng, các đại thần đều đồng loạt đi về vị trí của mình.
Tiếng chuông của Hàm Nguyên điện cũng truyền đến hậu cung, lúc này Lý Khánh An đang mặc chiếc chiếc áo bào đăng cơ sau cùng. Hẳn đầu đội cổn miện, biên miện thòng xuống mười hai bạch ngọc lưu, thân mang hoàng bào, huân thưởng, trên hoàng bào có thêu tám tấm hình vẽ nhật, nguyệt, tinh, long, sơn, hoa trùng, hòa, tông di vân vân... Trên thắt lung có thắt ngọc đái. Lại có các vật dụng bằng vàng như kiếm, bội, thụ vân vân... Vô cùng trang trọng hoa lệ.
Minh Nguyệt đang chinh trang lại lẩn cuối cho hắn, nàng là thê từ của Lý Khánh An. Hiểu rõ trượng phu của minh nhất, tất cả cung nữ và hoạn quan đều cảm thấy Thánh Thượng vè mặt tự nhiên, thậm chí còn nói cười vui vè, duy chi có Minh Nguyệt hiểu được trượng phu của mình đang rất khẩn trương.
Nàng mượn cơ hội sửa sang lại ngọc đái cho hắn, ghé vào lồ tai hắn thấp giọng cười nói: “Phu lang đang duyệt binh trước trận, mấy chục vạn đại quân đối diện vẫn uy nghiêm lầm liệt, xông kích với mười vạn quân địch đối diện vẫn ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt không đổi, hiện tại ở trước mặt hơn một vạn thư sinh thì cằn gì phái băn khoăn!”
Lý Khánh An lúc này quả thật có một chút khẩn trương. Một phen an ủi của thê tử làm cho hắn lập tức bình tĩnh trở lại, hắn bất giác cũng bật cười, chính mình dù là thiên quân vạn mã cũng đều đã gϊếŧ qua rồi. Còn để ý lúc này sao? Nghĩ thông suốt điểm này, hắn bất giác đứng thẳng lưng lên. Thái độ uy nghiêm thường ngày lập tức lại xuất hiện trên người hắn.
Hắn cám kích mà nhìn thoáng qua Minh Nguyệt, khẽ vô vô lên bàn tay nàng, Minh Nguyệt cũng khẽ mỉm cười, có rất nhiều lời không cẩn phái nói ra, giữa vợ chồng họ tự nhiên có một sự ăn ý.
Lúc này, một hoạn quan đi vào, thấp giọng bẩm báo: “Bệ hạ. Giờ lành đà đến, nên đi ra rồi.”
Lý Khánh An đứng lên, nhìn thật sâu vào mắt của thê tử một cái, nắm lấy nắm tay nàng, liền đi nhanh ra ngoài, Minh Nguyệt nhìn bóng dáng trượng đi xa, trong lòng nàng tràn ngập một sự kỳ vọng và chúc phúc.
Trên bậc thang ngọc Long Vĩ trước Hàm Nguyên điện đã chuẩn bị sẵn sàng, ngai vàng cao một trượng đứng Sừng sững trên bậc thang ngọc, một trăm tám mươi thị vệ cung đinh tay cầm các loại khí cụ nghi thức đứng xếp hàng ở hai bên ngai vàng, ở hai bên đường Long Vĩ cũng đứng đầy Vũ Lâm quân thán mang kim khôi kim giáp, bọn họ cầm các thử vũ khí như búa, thích, can, mao bằng gỗ mạ vàng, người nào người nấy tựa như thiên thần mà đứng Sừng sững ở trên bậc thang, uy phong lẫm liệt.
Ờ một bên của bậc thang ngọc, để đặt một chiếc Tử Kim Thú Văn Tam Dương đinh cao ước chừng tám thước, phía trước có nhang để tế thiên và bàn lư hương, đây là đê tế thiên lúc đăng cơ.
Tư nghi của hôm nay là lễ bộ thị lang Lý Quỹ, hắn tay cằm ý chi của thái hậu, đứng thẳng một cách nghiêm túc, ánh bình minh đầu tiên xuyên qua tầng máy chiếu ra, ánh sáng màu tím chiếu xuống bậc thang ngọc Đan Phượng, có vẻ thần thánh mà trang nghiêm.
“Keng” lại một tiếng tiếng chuông nặng nề vang lên, giờ mẹo ba khắc đã tới
Rồi, tiếng nhạc tấu để nghênh đón tân quân vang lên, toàn bộ quảng trường Đan Phượng môn yên lặng như tờ, một vạn hai ngàn quan viên và tám ngàn vũ Lâm quân nghiêm túc chờ đợi.
Đội ngũ Rốt cục cũng tới rồi, chi thấy hai đội thiên ngưu vệ sĩ binh khoá nghi đao ở phía trước dẫn đường khai đạo, ngay sau đó trượng nhỏ Kim Ngô, bọn họ giơ nhưng vật dùng cho nghi lễ như la tán Cừu Long, vân kỳ ngữ sắc cùng với phiến, tiết, huy, áo cừu, tinh, phiên, tràng vân vân, một đội nối tiếp một đội, làm người ta hoa cả mắt, ước chừng có hơn 800 người, cuối cùng Lý Khánh An ngồi trên long liền đi tới, trước sau lại có mấy trăm thị vệ. Lý Khánh An đi xuống long liễn, một hoạn quan dẫn đường chậm rãi dẫn đường cho hắn đi tới, mười sáu cung nga tay cầm quạt cán dài đi theo phía sau hắn.
Lễ bộ thị lang Lý Quỹ cất cao giọng hô: “” Bá quan lại chào!"
Trên quảng trường Đan Phượng. Một vạn hai nghìn quan viên đồng thòi quỳ xuống, dập đầu ba lượt. Lý Quỹ lại cao giọng hô: “Lễ xong!”
Hơn vạn quan viên đứng lên, Lý Quỹ lại tuyên đọc: “Mời thánh nhân ra. Tế bái trời cao!”
Hai hoạn quan đỡ Lý Khánh An đi đến trước bàn tế lễ, lúc này trong lòng Lý Khánh An vô cùng bình tĩnh, tay hắn cầm ba nén nhang chậm rãi quỳ xuống, tất cả mọi người trên quảng trường cũng quỳ xuống theo, Lý Khánh An lẳng lặng cầu nguyện trời cao: “Thiên tử thụ mệnh trời cao, hy vong trời cao bảo hộ Đại Đường phồn vinh hung thinh!”
Hắn đem hương cắm lên lư hương cung kính hướng về phía trời cao cúi bái.
Lúc này, lễ bộ thị lang Lý Quỹ lấy ra ý chi của thái hậu. Mờ ra cao giọng đọc lên: “Đại Đường tự Cao tô khai quốc đã có trăm năm, tử hài kính phục, vạn dân an khang, mờ ra thời kỳ thịnh thế của Trung Quốc...”
Hắn đọc đến một khắc sau, cuối cùng cao giọng nói: "Nay có Đại Đường tôn thất Khánh An, ứng với ý trời, cửu lại Đại Đường khỏi nguy vong, ý trời đã rất rõ, có thể đăng cơ thống nhất đất nước, tái sáng lập vạn năm cơ nghiệp của Đại Đường, khâm
Thử!"
Lý Quỹ thu ý chi của thái hậu lại, cao giọng nói: “Mời Thánh Thượng đăng cơ!”
Lý Khánh An từng bước một đi lên ngai vàng, lung hướng bắc mặt hướng nam, nhìn xuống quảng trường Đan Phượng rộng lớn. Nhìn xuống một vạn hai nghìn vị thần từ, nhìn vào gương mặt mang đầy kỳ vọng của mỗi người bọn họ, giờ khắc này, trong lòng hắn tràn ngập niềm tự tin.
“Tân hoàng đăng cơ, bá quan lề bái tân quân!”
Một vạn hai nghìn đại thần lại ầm ầm quỳ xuống, bọn họ cùng nhau hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Vạn tuế!” “Vạn tuế!”
Trong ba tiếng vạn tuế hô vang của hơn vạn quan viên, Lý Khánh An cũng nhìn thấy toàn thành Trường An, thành tri tráng lệ nguy nga ở dưới long thù nguyên từ từ trái ra. Hắn lại tựa nhu thấy được ngàn dặm núi sông Đại Đường. Lúc này, mặt trời đã từ từ dâng lên, chiếu khắp ngàn dặm non sông Đại Đường, giang sơn xinh đẹp như vậy, Lý Khánh An dõi mất trông về phía xa, giờ khắc này, hẳn quân lâm thiên hạ.