Màn đêm vừa xuống, một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi Đại Minh cung, mấy chục thị vệ đang đợi ở bên ngoài Đại Minh cung bèn đi lên đón. Xe ngựa rộng rãi và hoa lệ, trên đinh của cánh cửa xe ngựa có treo một chiếc đèn l*иg, dưới ánh lửa lập lòe: Ba chừ "Trương tướng quốc màu đen lại càng chói mắt.
Đây là chiếc xe ngựa của Hữu tướng quốc Trương Quân, hắn vừa mới xuống triều, chuẩn bị quay về phủ đệ của mình, bận rộn cả ngày, Trương Quân lộ ra vẻ mệt mỏi, đang nhắm mắt dựa vào thành xe chợp mắt một cái. Chiếc xe ngựa chuyển qua một khúc cua, tiến vào đường cái Chu Tước. Lúc này hắn bỗng nhiên nghi tới một chuyện, liền dặn dò nói: “Tạm thời không trờ về phủ nữa, đến phù đệ của Bùi thị lang.”
Bùi thị lang cũng chính là lại bộ thị lang Bùi Hiển, đồng thời quan bái thái tử thiếu soái, mặc dù hắn với thân phận thị lang vào chức tướng quốc, nhưng tư cách trong bảy tướng quốc hắn ở dưới một mình Trương Quân thôi. Năm xưa, hắn là Hữu tướng triều đình, lúc triều cương nguy vong. Hắn ra sức gánh vác đại cục, được mọi người trong triều đình tán dương, ngay cả Trương Quân có lúc cũng phải ghen tị với uy vọng của hắn.
Nhung hôm nay hắn đến phủ của Bùi Hiển, là có một chuyện đại sự muốn thương nghị với Bùi Hiền. Buổi chiều hôm nay Bùi Hiển bị cảm bệnh nhẹ, sớm đà về phủ rồi, nhung chính vào lúc hắn trờ về phủ không lâu. Sờ Châu thái thú Thôi Hoảng liền tiến kinh hiến bảo vật rồi, hiến tổng cộng mười ba miếng bảo ngọc định quốc huyền hoàng thiên phù vân vân..., đó là bảo ngọc do một lào ni cô ở Định Huệ Am của Sờ Châu trong lúc múc nước trong giếng phát hiện ra, tổng cộng là mười ba miếng bảo ngọc, đều là thử châu báu hiếm thấy trên đời.
Điều càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là miếng bảo ngọc hình ngọc kê (*con gà bằng ngọc) thứ hai, trên đó có khắc một hàng chừ, bảo ngọc ra, thiên hạ định, miếng bảo ngọc thứ ba là bảo ngọc cốc bích trên đó cũng khắc một hàng chừ, bảo ngọc hiên, thánh nhân ra.
Tự tích rất cồ và mộc mạc, có thể nhìn ra được ít nhất đều có đến trăm năm lịch sử rồi, sự kiện này lập tức oanh động cả triều đình, điều này không phải như nhưng điềm báo giả trước đó. Hàn lâm đại học sĩ, quốc từ học bác sĩ Lý Bạch nhận ra mười ba miếng bảo ngọc này, đó hẳn là chí bảo do Trần triều quỷ phi Trương Lệ Hoa, thời đầu Tùy ở Giang Nam đã sưu tập riêng. Được gọi là thập tam như ý lang.
Tùy triều đại tướng Hạ Nhược Bật và Hàn cầm Hổ sau khi công phá Trần triều, Trương Lệ Hoa và Trần hậu chù đồng thời bị bắt, nhung mười ba món bảo vật này không biết tung tích đâu cả, chuyện này cách đó đã hơn một trăm năm, thế nhung lại xuất hiện ở trong giếng ni cô am của Sờ Châu. Các đại thần đều suy đoán rằng, Sờ Châu cách kinh thành Kim Lăng của Trần triều không xa, đây nhất định là do cung nữ hoặc là các phi tẩn khác thừa dịp kinh thành bị phá đã trộm bảo vật này đi. Trốn trong Định Tuệ am làm ni cô, nên bảo ngọc bèn đế lại trong am, sự việc cách đó đã trăm năm đến hôm nay, cuối cùng nó cũng xuất hiện trước thế gian.
Còn về chừ trên miếng ngọc, rất có thể là khi ấy vì để hô ứng Tùy Văn đế định thiên hạ mà khắc ra, nhung không biết vì sao, mười ba miếng bảo ngọc này khi ấy không có xuất hiện trước thế gian, mà hiện tại lại xuất hiện, khiến cho bá quan trong triều ai nấy đều kinh ngạc cho rằng điều này báo trước điều gì.
Kỳ thật báo trước điều gì. Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, đây cũng là việc mà mọi người mong chờ, Đại Đường vô thánh chủ đà lâu. Lý Khánh An định quốc an bang, tuổi trẻ tài cao. Nếu hắn mà đăng cơ là một sự đảm bảo Đại Đường trung hung thuận theo lòng người, cũng là theo xu hướng của thời thế.
Hiện tại tất cả nhưng thử mà Trương Quân suy nghĩ cũng đều là suy nghĩ làm sao giúp Lý Khánh An thuận lợi đăng cơ, tặng đào báo lý, báo đáp hắn đã coi trọng mình. Bảo ngọc ở Sờ Châu xuất hiện, quả thật là một cơ hội tốt nhất, như vậy hắn liền có thê phát động cả triều, tạo ra dự luận để cho Lý Khánh An đăng cơ.
Hôm nay là ngày cuối cùng mà Trương Quân làm chấp chính sự bút, ngày mai sẽ đến phiên Bùi Hiển. Hôm nay hắn đến phủ đệ của Bùi Hiển, vừa để giao phó một số việc cHứa xong trong tay, cũng muốn cùng hắn thương lượng một chút về việc bảo ngọc xuất hiện.
Xe ngựa chạy vào Sùng Nhân phường, ở trước cổng phù đệ của Bùi Hiển thì đứng lại, Trương Quân đi xuống xe ngựa, đã sớm có người nhà Bùi phủ đi bẩm báo rồi, Bùi
Hiển đi ra đón.
"Trương tướng quốc quang lâm hàn xá, thật là vinh hạnh!"
“Ai! Bùi thiếu soái đang làm ta hồ thẹn đấy!” Trương Quân cười khổ một tiếng, lại quan tâm mà hòi hắn: “Bùi thiếu soái không được khỏe, thì đừng nên đi ra ngoài.”
“Ta trờ về thϊếp đi được một lát. Tinh thần đã khỏe lên rất nhiều.”
Bùi Hiển nhiệt tình mà mời Trương Quân vào trong phù trạch, hai người đi vào trong thư phòng ngồi xuống. Thị nữ dâng trà thơm lên. Trương Quân cười nói: “Ngày mai chính là ngày đến lượt thiếu soái trực rồi, hôm nay có một số việc đặc biệt tới bàn giao lại.”
Trong lòng Bùi Hiển có chút ngạc nhiên, bình thưởng việc giao ban của chấp chính sự bút cũng đều được hoàn thành tại chính sự đường, sao hôm nay hắn lại đến nhà minh vậy, trong lòng ngạc nhiên, nhưng vẫn không đê lộ ra ngoài mật, Bùi Nhiên mỉm cười: “Có việc gì quan trọng hay sao?”
“Bùi thiếu soái còn không biết việc xuất hiện bảo ngọc ở Sờ Châu chứ!” Ánh mắt Trương Quân quan sát nhìn Bùi Hiển nói.
Bùi Hiển thân thể không khỏe, trờ về phủ liền ngủ rồi. Vừa mới tinh dậy, còn không biết việc này, hắn không khỏi kinh ngạc hòi: “Sờ châu xuất hiện bảo ngọc, chuyện này là thế nào?”
Trương Quân liền đem việc Sờ Châu xuất hiện bào ngọc kề lại ti mi cho hắn nghe, cuối cùng nói: “Sự kiện này đà truyền khắp cả triều rồi, rất nhanh sẽ có nhiều sóng gió nôi lên, tuần tới vừa lúc đến phiên trực chính sự bút của Bùi thiếu soái, Bùi thiếu soái phải ứng đối cho thật tốt a!”
Bùi Hiển lúc này mới hiểu việc xuất hiện bảo ngọc, đây không phải là điềm báo của Lý Khánh An sao? Một điềm, Bùi Hiển cũng hiểu được ỷ của Trương Quân, để hắn lợi dụng việc này gây dư luận sao cho thật tốt. Đấy dân ý lên, từ bốn ỷ của Bùi Hiên mà nói. Hắn cũng hy vọng Lý Khánh An có thề đăng cơ, bọn hắn cũng đều nhất trí cho
Rằng, nếu Lý Khánh An đăng cơ, có thể hơn cả Thái Tông.
Cuộc phiến loạn ở Trung Đường, trên mức độ nào đó thì là do quân quyền khống chế không được, hiện tại tôn thất đã bị suy yếu đi rất nhiều, bất luận tôn thất nào đăng cơ, đều không có cách nào khống chế quân đội được cà, chi có Lý Khánh An, chi có hắn mới có thế nắm chặt quân đội trong triều đinh trung ương, có quân đội vệ quốc, cộng thêm chính trị rõ ràng, Đại Đường trung hưng sẽ rất mau đến thôi.
Nhung Bùi Hiển lại có một chút tư tâm nho nhỏ, hắn hy vọng có thể cùng Lý Khánh An bàn bạc một lẩn, thậm chí có thể nói là đàm phán, do chính sự đường đến đàm phán với hắn, hy vọng hắn có thể xác minh rõ ràng ranh giới giữa quân quyền và quyền tướng quốc, có thề giữ lấy kết cấu quyền lực của chinh sự đường hiện tại. Sau khi chính sự đường đã thỏa thuận hiệp nghị với hắn rồi, chinh sự đường sẽ dốc toàn lực đẩy hắn thượng vị.
Ý nghĩ này của Bùi Hiển nhận được sự ủng hộ của Nhan Chân Khanh và Quách Tử Nghi, nhưng tối hôm qua lúc hắn cùng Thôi Ninh nói tới việc này, lại bị Thôi Ninh tạt một gáo nước lạnh, nói hắn là ý chí thư sinh, hắn làm sao có thể mặc cà với Lý Khánh An được, nếu quả thật là như vậy, thì kết cục chi có một, giải tán chính sự đường.
Tối hôm qua Bùi Hiển đã suy nghĩ suốt đêm, cho dù hắn cũng biết, chinh sự đường hiện tại của bọn hắn kỳ thật đều là sự sắp đật của Lý Khánh An, bọn hắn nào có tư cách gì để mặc cả với Lý Khánh An được, chi là hắn thật sự hy vọng Đại Đường không còn tái xuất hiện tình trạng quân quyền độc tài nữa, như vậy chi có thé dẫn đến việc suy bại một lẩn nữa của Đại Đường mà thôi.
Thời thịnh thế của giữa năm Khai Nguyên, nhung tói năm Thiên Bào liền suy bại kịch liệt, nguyên nhân là cái gi? Nguyên nhân có rất nhiều, sự bại hoại của chế độ phú binh, việc sát nhập đất đại quá ác liệt, những việc này đều chi là biểu hiện bên ngoài thôi mà sự băng hoại của chế độ mới là nguyên nhân chính, chính là vì lúc sau Lý Long Cơ đã tước mất quyền lực của các tướng quốc, hoàng quyền đứng trên hết thảy mọi thứ, độc tài!
Chính vi duyên cớ này, khiến cho tướng quốc ba tinh trờ nên trống rỗng, quyền lực không có sự giám đốc, không có chế ước, Lý Lâm Phô dưới sự thụ ý của Lý Long Cơ, bắt đầu tạo ra hết cái này đến cái khác những đại án quyền đấu kịch liệt, triều chính hoang vu và đủ mọi thứ những việc xấu vốn cũng không nghiêm trọng lắm đã nhanh chóng khuếch đại ra, càng lúc càng nghiêm trọng, cả Đại Đường bắt đầu thối nát từ tận
Gốc rể, cho nên Đỗ Phủ mới đau khổ mà trách, cho nên Đỗ Phủ mới lên án mạnh mẽ, “Chu môn tửu nhục xú. Lộ Hữu đông từ cốt” (cửa son rượu thịt để ôi, có thằng chết lả xương phơi ngoài đường).
Có tấm gương sờ sờ trước đó, nên hôm nay Bùi Hiển mới rút kinh nghiệm xương máu, hắn hy vọng Lý Khánh An sau khi đăng cơ rồi, có thế phân rõ ranh giới giữa quân quyền và quyền tướng quốc, như vậy, cho dù hắn phải liều mạng, cũng sẽ ủng hộ Lý Khánh An đăng cơ.
Lúc này, khi Trương Quân biểu đạt một cách kín đáo với hắn rằng phải lợi dụng việc Sờ Châu xuất hiện bảo ngọc Để tạo dự luận làm đường lối cho việc Lý Khánh An đăng cơ, Bùi Hiển nhất thời có chút do dự. Hắn muốn chờ sau khi Lý Khánh An trờ về rồi. Mọi người cùng ngồi lại một chỗ mà thương nghị cho kỹ.
"Trương tướng quốc, chúng ta hãy chờ điện hạ trờ về rồi nói đi!"
“Vì sao?” Trương Quân có chút ngạc nhiên: “Bùi thiếu soái, chẳng lẽ ngươi không ủng hộ điện hạ đăng cơ sao?”
“Ta không phải là không ủng hộ, ta hy vọng chính sự đường có thể bàn bạc với hắn một lẩn nữa. Xác minh lại quyền lực trong tương lai của chính sự đường.”
Trương Quân hiểu rồi. Hắn hình như cũng nghe nói Bùi Hiển và Nhan Chân Khanh đà có bàn bạc riêng về việc này, tốt nhất là chính sự đường có thể cùng Lý Khánh An tiến hành đàm phán một lẩn.
Khóe miệng của Trương Quân lộ ra một tia cười chế nhạo: “Nếu chính sự đường và hắn đàm phán không thành thì sao? Bùi thiếu soái có phải sẽ không chuẩn bị ủng hộ hắn đăng cơ, mà đồi ủng hộ người khác đăng cơ hay sao? Nếu như vậy, Bùi thiếu soái tinh ủng hộ ai đăng cơ?”
“Điều này...” Bùi Hiển bị hòi tới không còn biết nói sao nữa.
Trương Quân lại nói: “Bùi thiếu soái, xin tha thứ ta nói thẳng, nếu không có Triệu vương điện hạ chống đỡ lấy Đại Đường này, Đại Đường sớm đã chia năm xẻ bày rồi. An Lộc Sơn tò lâu đã gϊếŧ vào Quan Trung xung đế, người Hồ đã sống an nhàn ở Trung Nguyên rồi, người Hán sinh linh đồ thán, ngươi và ta cũng đã sớm trờ thành một bộ xương khô dưới đống đất, hoặc là quỳ lụy dưới gối của An Lộc Sơn, thì chúng ta còn có chính sự đường nào đê thương thào quân quốc đại sự nữa? Bùi thiếu soái, không biết ngươi có nghĩ đến không, một nước không thể vô quân, đó là Thiên Đạo, nhung Đại Đường vô quân đã lâu rồi, vi sao lại có năng lực vận chuyển trôi chảy chứ? Đó là bời vì Triệu vương điện hạ sớm đám đương trách nhiệm của quân vương, có phải không? Hắn đã là vị hoàng đế bệ hạ thực thụ rồi, chẳng qua là không có danh phận của thánh thượng mà thôi. Hôm nay việc mà chúng ta phái làm, chính là cho hắn danh chính ngôn thuận.”
“Nhưng mà Đại Đường có hoàng đế ở đây, có thái hậu ở đây, sao lại có thể nói là vô quân đã lâu?”
Bùi Hiển thừa nhận Lý Khánh An trụ cột của Đại Đường, nhung hắn đối với câu nói vô quân của Trương Quân rất không phục, không thể bời vi tác dụng của Lý Khánh An, bèn phủ nhận sự tổn tại của Đại Đường hoàng đế được.
“Đứa ranh con mới hai tuổi đó sao? Hừ! Nghe nói còn đái dầm.” "
Giọng nói của Trương Quân đầy sự khinh miệt đối với tiểu hoàng đế: “Bùi thiếu soái, trên triều đinh e là chi có ngươi xem hắn là hoàng đế, triều đinh ba tinh sáu bộ chín tự năm giám một đài, hàng ngàn quan viên đại thần, có ai thiệt tình đi ủng hộ một đứa nhỏ hai tuổi làm hoàng đế chứ? Hắn có thể cứu nguy Đại Đường khỏi suy vong? Hắn có thể dẫn dắt bá quan thực hiện trung hung? Bùi thiếu soái, ta khuyên ngươi vẫn nên thực tế một chút đi! Chúng ta chi có thê tận lực giữ lấy cái mạng nhỏ của nó, đã trọn tình nghĩa của thần tử rồi.”
“Vậy ngươi tính làm sao bây giờ? Ngươi hãy nói thẳng đi!” Bùi Hiển phát hiện mình và Trương Quân không có tiếng nói chung, hắn đã không muốn tiếp tục thào luận với Trương Quân nữa.
Trương Quân cũng có chút không thích khí chất thư sinh của Bùi Hiển, kỳ thật hắn cũng hy vọng Lý Khánh An có thề tiếp tục duy trì quyền lực của chính sự đường hiện tại. Trên điểm này nguyện vọng của hắn và Bùi Hiên đều như nhau cà. Nhung phong cách làm việc của họ khác nhau, Bùi Hiển có tính thư sinh, thiên về việc ký kết hiệp nghị quân thần trước, dùng hiệp nghị đê bó buộc hoàng quyền tương lai của Lý Khánh An, mà Trương Quân thì tương đối thực tế, hắn cho rằng bọn hắn không có tư cách đàm phán với Lý Khánh An, chi có thể ở sau này mới từ từ khuyên bảo Lý Khánh An.
Đương nhiên, hiện tại Lý Khánh An đã làm rất khá, hắn cũng cHứa chắc sẽ thay đồi
“Bùi thiếu soái, nếu Sỡ Châu đã xuất hiện bào ngọc, đó chính là ý trời, ta hy vọng chính sự đường của chúng ta có thế lợi dụng điềm báo này tiến hành tuyên truyền mạnh mẽ, đề cho sĩ dân trong thiên hạ đều biết được, Triệu vương điện hạ đăng cơ chính là ý trời!”
Ngừng một chút, Trương Quân nhìn nhìn sắc mật của Bùi Hiển, lúc này mới lại hói dò: “Nếu Bùi thiếu soái trong lòng còn có lo lắng, không bằng xin nghi bệnh một tuần.”
Kỳ thật đó mới là dụng ý đích thực mà Trương Quân tới bái phóng Bùi Hiển, Bùi Hiên xin nghi bệnh một tuần, vậy thì sẽ do hắn Trương Quân tiếp tục chấp chính sự bút, hắn Trương Quân sẽ có công lao quan trọng trong việc sách hoạch điềm báo lẩn này thậm chi đến dân ý nữa.
Bùi Hiển trầm ngâm một lúc lâu, hắn hiểu ý của Trương Quân, cho dù hắn thủy chung hy vọng bàn lại với Lý Khánh An, nhung hắn cuối cùng vẫn đáp ứng rồi, để Trương Quân chấp chính một tuần. Hắn cũng biết, việc Lý Khánh An đăng cơ là theo xu hướng đã đinh sẵn rồi, hắn ngăn trờ không được, đương nhiên, hắn cũng không muốn ngăn trở.
Hai ngày tiếp theo, sự kiện Sờ Châu xuất hiện bào ngọc liền truyền khắp toàn thành Trường An. Lẩn này có đại thi nhân Lý Bạch nối tiếng thiên hạ đến giám định, là vật của thời kỳ đầu Tùy, vốn dĩ bào vật phải xuất hiện ở thời kỳ đầu Tùy hoặc là Sơ Đường, nhung lại cách đến hàng trăm năm sau mới xuất hiện. Mặc dù có một số người cho rằng đó chi là một sự trùng họp, nhung phần lớn mọi người đều cho rằng đó chính là ý trời. Trong lúc nhất thòi, quân doanh chợ phường Trường An đều bàn luận việc này, các đại tửu tứ, quán trà, gần như nhà nhà hộ hộ đều đang nghị luận việc xuất hiện của ý trời.
“Bảo ngọc ra, thiên hạ định, bảo ngọc hiện, thánh nhân ra.” "
Sử Tư Minh và An Lộc Sơn tạo phán đã được dẹp yên, nam bắc Đường cũng đã thống nhất, Kinh vương và Ngô vương cất cứ ở Kinh Châu và Giang Hoài cũng đã biến mất, thiên hạ an tĩnh, mạnh mẽ mà dự báo việc xuất hiện của tân hoàng đế Đại Đường, dự báo sự khởi đầu của Đại Đường trung hưng.
Trong Thái Bạch tửu lầu ở chợ đông của Trường An, vô cùng đông khách, người qua kè lại, khách nhân như nước chảy, ở trong đại sành đường của lầu hai cũng vô cùng náo nhiệt, hơn trăm khách rượu vừa uống rượu, vừa nghe một gã lái thương thuật lại trải nghiệm của minh, mọi người nghe đến say mê.
Lái thương là người Lạc Dương, một năm trước đem một ngàn xấp tơ lụa theo thương đội đi buôn bán ở Sindh, gần đây vừa mới trờ về, nhìn dáng vẻ hắn hẳn là đã phát đại tài rồi.
“Các ngươi nằm mơ cũng không thể tưởng được a! Ta không ngờ ở trên biển rộng lại nhìn thấy cờ rồng của vương triều Đại Đường chúng ta, quả thật là không thể tường tượng ra...”
“Trên biển làm sao có cờ xí, là từ trong biền mọc ra sao?” Có người ngắt lời hỏi. “Trên biền lớn như vậy, Rốt cuộc là ở nơi nào?” Lại có người hỏi.
“Không phái! Không phái! Là ở trong eo biển Ma Lục Giáp, ta ở trên thuyền nhìn thấy phía bấc eo biển đang xây dựng thành, trên thành có cắm cờ rồng của Đại Đường chúng ta, còn có quân Đường nữa. Các ngươi không biết đâu, lúc đó, ta chảy cả nước mắt rồi, thật sự là kích động vạn phần a!”
“Eo biền Ma Lục Giáp ở nơi nào? Cách nơi này của chúng ta rất xa sao?”
“Rất xa, ở phía nam của An Nam đô hộ phủ, cách An Nam đô hộ phủ đến ngàn dặm xa, đó là một eo biển vô cùng quan trọng, ta tuyệt đối không ngờ được rằng, Đại Đường ở nơi đó cũng xây thành rồi.”
“Trời ơi! Đất đai của Đại Đường chúng ta hiện tại Rốt cuộc rộng lớn đến bao nhiêu rồi?” Có người kinh hô một tiếng: “Có vạn dặm không?”
“Đâu chi vạn dặm!”
Người thương nhân này lớn tiếng nói: “Lãnh thổ quốc gia Đại Đường chúng ta đâu chi có ngàn dặm, đông bắt đầu từ biển rộng, tây đến sông Amua nam đến eo biển Ma Lục Giáp, bắc đến Bột Hái quốc...”
Lúc này, cuối cùng có một người biết chuyện cất ngang lời hắn: “Ở tận bấc xa nhất hình như không chi Bột Hái quốc chứ? Ta nghe nói người Thất Vi phía bắc Bột Hải quốc cũng đã đầu hàng tướng quân Lý Bão Chân, nghe nói đi sang hướng bắc nữa chính là cực bấc băng nguyên rồi, hơn nữa Triệu vương điện hạ đang suất lĩnh ba mươi vạn quân Đường cùng người Hồi Hột tranh đoạt thảo nguyên, tin rằng không lâu sẽ có tin tức thắng lợi truyền về.”
Trong đại sành thoáng chốc yên tĩnh trờ lại, một đế quốc khổng lồ như vậy làm cho mọi người đều chói cà mắt, thật ra trong lòng ngoài một chút hư vinh ra, rất nhiều người đều không hiểu, quốc thổ lớn như vậy có ý nghĩa gì đối với họ?
“Mọi người nghe nói qua Sờ Châu xuất bào một việc cHứa?” Có người đem đề tài chuyển tới trên sự kiện nóng hổi nhất của Trường An.
“Nghe nói rồi, nghe nói là bảo vật Trần triều, gọi là như ý thập tam lang gì đó, đã cất giấu được hơn trăm năm rồi.”
Một người già thờ dài nói: “Đây chính là trời giáng điềm lành a! Báo ngọc hiện, thánh nhân ra, Đại Đường chúng ta lại sắp xuất hiện một Thái Tông hoàng đế an bang định quốc rồi.”
Ông lão gật gật đầu: “Ra một minh quân, hưng thịnh mấy chục năm, ra một hôn quân, quốc suy mấy chục năm, mọi người đều sẽ xui lây theo, ta bây giờ chi hi vọng Triệu vương điện hạ sống lâu trăm tuổi, để cho con cháu của ta đều có thể sống một cuộc sống tốt đến mấy chục năm.”
“Ta không có yêu cầu gì khác, ta chi hi vọng Triệu vương điện hạ có thể đề cho mỗi đấu gạo giá mãi mãi đừng vượt qua một trăm văn, vậy thì ta sẽ kiên quyết ủng hộ người đăng cơ làm hoàng đế.”
“Triệu Tam, ngươi đang nói mới đấy à! Ngươi ủng hộ hay không có ích gì chứ!”
“Ngươi chẳng hiếu cái mốc gì, thiên hạ công đạo ở tại dân tâm, những cao quan quyền quý kia ngày nào cũng tô vẽ ra uy thế của quốc gia, thiên hạ thái bình, đó mới là lừa người dối minh, Đại Đường cường thịnh hay không ở tại dân tâm, ở tại những tiều dân như chúng ta đây, thiên hạ là đòn cân, dân tâm chính là quà cân, chi cẩn bọn tiểu dân chúng ta ủng hộ, Triệu vương điện hạ mới có thể ngồi lên giang sơn, ngồi vững giang sơn, mới có thể tiếp tục ngồi nữa, ngươi hiểu không?”
Mọi người đang tranh luận không ngớt, lúc này có tiểu nhị chạy tói, chặn lại ở trước chỗ lên xuống lầu thang trước, rồi hô lớn: “Mọi người mau nhìn bên ngoài, có sĩ tử du hành rồi!”
Mọi người nhất thời trờ nên hung phấn, đồng loạt chạy đi bên cửa sổ, có người muốn xuống lầu đi xem, nhung bị tiêu nhị chặn lại rồi, mọi người chi đành chen chúc tói bên cửa sồ, chi thấy một toán đội ngũ du hành rầm rộ đang đi về phía này của chợ đông, cầm lấy ngọn cờ to, kéo căng biểu ngữ, bảy tòa học phủ phía dưới quốc tử giám, quốc từ, thái học, quảng văn, tứ môn, luật, thư, toán v. V... Học tử của các phủ này đều đã tham gia du hành, có hơn mười vạn sĩ tử.
Đây chính là kế sách do Trương Quân bày ra, hắn là lãnh tụ văn đàn của Đại Đường, Quốc tử giám tế tửu Hàn Trạch Mộc là hắn tiến cử, hắn có thê phát động văn nhân của Đại Đường đến tạo khí thế cho Lý Khánh An.
Mười vạn sĩ từ lên phố du hành, Quốc tử giám tế tửu Hàn Trạch Mộc ở phía trước dẫn đầu, theo sau hắn là mấy trăm bác sĩ trợ giáo, trong đội ngũ đông đào rầm rộ vác lấy đủ loại cờ xí và biểu ngữ:
“Đàn sử Long thành Phi tướng tại, bất giao Hồ mã độ Âm san.”
(*Những khiển Long thành Phi tướng ấy, vó Hồ nào khiến vượt Âm San.)
(*Xuất tái của Vương Xương Linh)
“Ủng hộ bấc phạt, đạp phá Đột Quyết!”
“Ủng hộ Triệu vương đăng cơ, Đại Đường trung hung!”
Nhiệt huyết và tình cám mãnh liệt của người trẻ tuổi, khát vọng quốc gia hung thịnh của người trẻ tuổi, sự theo đuổi Đại Đường trung hung của người trẻ tuổi, lúc này đền viết rõ trên từng khuôn mặt tràn đầy nhiệt tình và sự kỳ vọng.
Bọn họ là từ trong sâu thẳm đáy lòng ủng hộ Lý Khánh An trờ thành hoàng đế của Đại Đường, đây là một truyền kỳ của một tiêu binh, từ một tiểu binh thú bào từng bước từng bước trờ thành rường cột cứu hiểm phò nguy cho Đại Đường, đây là ước mơ của mỗi một hàn môn sĩ từ.
Mười vạn sĩ từ sẽ dùng thòi gian một ngày để du hành toàn thành, để cho mỗi một người đều có thể lĩnh hội sự ủng hộ của bọn họ đối với Lý Khánh An, sự theo đuổi đối với cuộc sống tốt đẹp, bọn họ truyền cho nhau sổ ký tên, dùng mực đen viết ra tên của mình.
Đại du hành của các sĩ tử đã dẫn tói muôn người đều đổ xô ra đường, gần trăm vạn dân chúng Trường An hoan nghênh từ lối hẹp, nhiệt liệt vỗ tay, hoan hô ủng hộ cho các học sĩ trẻ tuổi, thậm chí càng lúc càng nhiều các sĩ dân Đại Đường cũng bị nhiệt tình của các sĩ từ cuốn hút theo, gia nhập vào trong đội ngũ du hành.
Đi mãi đến lúc hoàng hôn, hai mươi vạn sĩ tử và quân dân Trường An cuối cùng cũng đi tới điểm cuối, Trường An Chu Tước môn, bảy sĩ từ đại diện đem mấy chục cuốn sổ ký tên nặng tói trăm cân giao cho bày vị tướng quốc Đại Đường đã chờ đợi tò lâu, bày tỏ ra tâm nguyện ủng hộ Lý Khánh An đăng cơ của bọn họ.
Không phái là độc nhất vô song, ngay tại sáng ngày các sĩ từ cử hành đại du hành, gần một nghìn quan chức triều đình, trên tói hữu tướng quốc, dưới tới tiểu lại tòng cửu phẩm, cùng nhất tề đi tới trước cửa Đại Minh cung, nghìn viên quan chức thinh nguyện với thái hậu, khẩn xin thái hậu hạ chi tái lập tân quân.
Ngay đêm hôm đó, Thẩm thái hậu từ trong Đại Minh cung phát ra ý chi: “Trời giáng điềm lành, dân ý sục sôi, nghìn quan chung hướng, đại thế đã định, ai gia phải thuận theo sự quan tâm của dân ý, Đại Đường sẽ tái lập tân quân, bây giờ lệnh chính sự đường tuyên lại tân quân, bá quan cùng đề cừ, tân quân đã định, ấu hoàng sẽ chính thức thoái vị.”