Bên bờ sông Mạt Giang, tiếng thét gϊếŧ rung trời, máu cHãy thành sông, trên thào nguyên mênh mông vô bờ đó thi thê đầy rẫy, nửa cây trường thương cắm trên mật đất, những cung tiễn gẫy nát và những phần thi thể bị đứt đan xen nhau, cờ chiến tà tơi trong gió, một trận chiến thám thiết đã dần dần tói hồi kết thúc.
Khiết Đan, Hề, Yến ba bên mười bày vạn liên quân thế như chè tre, sau khi bọn họ máu rửa Phù Dư phủ rồi lại quay đầu sang hướng nam, gϊếŧ vào Trường Lĩnh phủ, đồng thời ở Hà Châu một trận chiến đánh tan hai vạn quân trấn thủ của Bột Hái quốc, đại quân lập tức vượt qua sông Mạt Giang, binh chi Trung Kinh Hiển Đức phủ giàu có của Bột Hài quốc.
Mục tiêu của liên quân Khiết Đan là công hãm Thượng Kinh Long Tuyền phù, đó là vị trí đô thành của Bột Hài quốc, chiếm được Long Tuyền phủ, cũng chăng khác nào là chiếm được toàn bộ Bột Hài quốc.
Long Tuyền phủ nằm ở đông bắc bộ của Hiển Đức phủ, phía tây có núi Thiên Môn Lĩnh, đông có núi Trường Bạch Sơn, ở trong một bồn địa dài và hẹp, nếu muốn đoạt được Long Tuyền phú, thi đầu tiên nhất định phải phá được Hiển Đức phủ, Hiển Đức phủ cũng trờ thành lá chắn cuối cùng của Thượng Kinh Long Tuyền phủ.
Lúc này Tân La đã phái ra bảy vạn đại quân nhập cành Bột Hài quốc, cùng Bột Hài quốc thành lập liên quân, trong đó mười vạn liên quân bố trí ở tuyến một - sông Mạt Giang, còn liên quân Khiết Đan binh chia làm hai đường, sau khi miễn cưỡng vượt qua sông Mạt Giang, song phương ở bên bờ sông Mạt Giang đã bùng nổ cuộc chiến đấu kịch liệt.
Liên quân Bột Hải Tân La gặp phải sự giáp công hai bên trái phải của liên quân Khiết Đan, song phương chiến đấu kịch liệt qua ba ngày ba đêm, liên quân Bột Hài Tân La cuối cùng không chống đỡ nổi, đã xuất hiện bại tướng.
Lúc này, đại tù trường Khiết Đan đại tướng Lý Hoài Tiết múa chiến đao, hạ đạt mệnh lệnh tiến công cuối cùng: “Hãy gϊếŧ hết toàn bộ quân địch, không chửa một ai cả!”
Liên quân Khiêt Đan tựa như bây lang sói nhăm hướng Quân Bột Hải phát động cuộc công kích toàn diện, dưới sự công kích mành liệt của cung mạnh nỏ cứng cùng với sự hùng mạnh của kỵ binh quân Yến, liên quân Bột Hải chết và bị thương rất nặng nề, cuối cùng chống đờ hết nổi mà tan rà, liên quân Bột Hái Tân La tháo chạy khắp núi đồi, tính lang sói của Khiết Đan và người Hề lúc này đã biếu lộ ra một cách vô cùng rõ nét nhất, bọn họ gϊếŧ người như rạ, bất luận là kỵ binh hay là thương binh, cũng đều cắt đứt đầu người ra treo ở bên hông, người nào người nấy với bộ mặt dữ tợn. Giống hệt như ma quỷ từ địa ngục đi ra.
Trận chiến này mười vạn liên quân Bột Hái bị chém gϊếŧ hơn bảy vạn người, thi hài chồng chất, máu nhuộm đò mặt đất. Cuối cùng chi có hơn hai vạn hậu quân trốn vào Hiển Châu thành. Chù tướng liên quân Bột Hải tả võ vệ Đại tướng quân Đại úc Tiến cũng không may bỏ minh. Liên quân Khiết Đan lập tức bao vây Hiển Châu thành, bắt đầu ngày đêm ra sức công thành. Cùng lúc đó, Lý Hoài Tiết lại phái đại tướng Khiết Đan A cốt dẫn ba vạn quân Khiết Đan nam xuống Tân La. Với ý đồ thừa dịp quân đội Tân La lên phía bắc, trong nước không còn binh lực. Định một đòn tiêu diệt Tân La quốc.
Thượng Kinh Long Tuyền phù, tin tức Hiển Châu thảm bại đã truyền tới đô thành, trong và ngoài đô thành một mảnh hỗn loạn, dân chúng ở các châu huyện của Long Tuyền phủ kéo đồ dẫn người, hốt hoảng mà trốn vào trong đô thành, còn nhưng đại quan quý nhân bên trong thành thì lại ngồi xe ngựa hoảng sợ trốn sang phía bắc, đô thành đà hoàn toàn mất đi trật tự, khắp nơi trên nhưng đường lớn hèm nhỏ bên trong thành chỗ nào cũng có thể thấy được dân chúng mang theo bao lớn bao nhỏ chuẩn bị chạy nạn.
Bên trong Long Tuyền phủ chi còn lại hai vạn quân đóng trú, mà toàn bộ Bột Hải quốc cũng chi còn lại cHứa đến năm vạn quân, quốc gia nguy ngập trong tích tắc.
Bên trong hoàng cung, Bột Hải vương Đại Khâm Mậu một mình ngồi ở trong phòng. Ngơ ngác mà nhìn vào tấm bản đồ Bột Hài treo trên phía tường đối diện, giờ
Phút này, bàn đồ trong mắt hắn đã trờ nên máu tươi đầm đìa, hắn phàng phất nhìn thấy được sự diệt vong của toàn bộ quốc gia, thấy được các con dân của hắn đang chịu sự gϊếŧ hại và cưỡиɠ ɖâʍ tàn khốc.
Mạt Giang binh bại, hắn bèn hiểu rất rõ vận mệnh của Bột Hài quốc rồi, không có sự may mắn gì cả, trước khi mùa đông đến, quốc gia của hắn sắp sửa diệt vong, bọn họ chi có hai con đường có thể đi, hoặc là toàn bộ bị người Khiết Đan gϊếŧ sạch, hoặc là đầu hàng, từ thế hệ này đến thế hệ khác phái chịu sự nô dịch của người Khiết Đan, không có con đường thứ ba.
Mà hắn Đại Khâm Mậu, đầu người của hắn sẽ trờ thành sẽ trờ thành chậu đại tiểu tiện của Lý Hoài Tiết, Lý Hoài Tiết thích dùng đầu người của thủ lĩnh kè địch để làm chậu đại tiểu tiện, thích đem con gái quý tộc tặng cho nô ɭệ ti tiện nhất làm vợ, với một loại phương thức si nhục nhất để chấm dứt cuộc đời của các nàng.
Ánh mắt của Đại Khâm Mậu nhìn xuống cây kiếm bằng vàng đặt ở trên bàn, nếu Bột Hài bị diệt vong, hắn sẽ không chút do dự mà đem thanh kiếm này đâm vào trái tim của minh, thà làm ngọc nát, tuyệt không làm ngói lành.
“Bệ hạ, các vương từ tới rồi!” Ngoài cửa thị vệ cao giọng bẩm báo.
“Hãy để cho bọn họ tiến vào!”
Truyện Của Tui chấm Net
Đại Khâm Mậu thờ dài một tiếng, hắn tuy rằng quyết tâm hi sinh cho tổ quốc, nhưng hắn vẫn muốn để cho những đứa con của mình có thể sống sót.
Lát sau, ba đứa con trai của Đại Khâm Mậu đi đến, thế tử Đại Hoành Lâm, con trai thứ hai Đại Trinh Oát và con trai thứ ba Đại Anh Tuấn, ba đứa con trai cùng nhau quỳ xuống: “Phụ vương!”
Đại Khâm Mậu nhìn ba người con trai, đứa con cả và con thứ hai đều giống hắn, cơ thể cường tráng, dáng người cao to, duy chi có con trai thứ ba Anh Tuấn là thân thể gầy yếu, nghĩ đến hắn phái làm con tin ở nơi đất khách chịu đủ sự khổ đau, thì trong lòng Đại Khâm Mậu bèn vô cùng áy náy, hắn từng nghĩ tói muốn bù đắp cho hắn thật tốt, nhung dưới chiếc tố bị lật thì làm sao còn có trứng nguyên vẹn được, Bột Hài quốc sắp bị tiêu vong, đã không thể bù đắp cho hắn được nữa.
“Ta tìm các con đến. Là muốn tuyên bố với các con một việc.”
Giọng của Đại Khâm Mậu rất khản đυ.c. Trong mắt chửa đầy sự đau lòng: “Tình thế trước mắt các con hẳn là cũng hiểu được rồi, Trung Kinh thành đã sắp bị phá đến nơi rồi, khi Trung Kinh thành bị phá, quân Khiết Đan sẽ xuống Long Tuyền, Thượng Kinh cũng khó mà bảo toàn được. Hiện tại, đà là lúc chúng ta quyết một phen cuối cùng rồi, ta hòi các con trước, ai muốn ở lại Thượng Kinh Thủ thành?”
Ba vị Vương tử hai mắt nhìn nhau, đứa con cả Đại Hoành Lâm nói: “Phụ vương sao lại nói vậy? Tình thế tuy rằng nguy cấp, nhung Thượng Kinh cHứa phải là hoàn toàn không thể cửu được, tướng quốc đà đến Đại Đường cầu cứu, ta nghĩ nếu triều Đường đã đạt thành hiệp nghị với phụ vương. Thì bọn họ nhất định sẽ không khoanh tay mà đứng nhìn đâu, nhất định sẽ phái binh đến. Xin phụ vương suy nghĩ cho kỹ lại.”
Con trai thứ hai Đại Trinh Oát cũng khuyên nhũ: “Phụ vương, hiện tại đà là chín tháng, nhiều nhất là qua một tháng nữa. Sẽ có trận mưa tuyết đầu tiên, người Khiết Đan vào mùa đông sẽ không thê phát động thế công được, chi có thế lui lại, đó sẽ là cơ hội của chúng ta, phụ vương. Chúng ta hãy kiên trì một tháng nữa. Không được sao?”
"Ta biết, tất cả nhưng điều các con nói ta đều biết, mấu chốt là thời gian không kịp
A!"
Hắn thờ dài một tiếng. Nói với đứa con cả: “Ta cũng biết triều đình Đại Đường sẽ xuất binh tương cứu, nhưng Tể tướng mới đi được hơn một tháng thôi, còn phải đến Trường An. Được phê chuẩn rồi, mới điều binh được, tập họp thuyền, mới lái thuyền đến Bột Hài, khi đó đã là ngày đông giá rét. Quân Đường không thê chi viện được, đợi cho đến khi bọn họ đến Thượng Kinh, chi sợ là đã sang mùa xuân năm tới rồi, khi đó thì xương cốt của chúng ta cũng đã nguội lạnh rồi, tới rồi thì được gì nữa? Báo thù cho chúng ta sao?”
Tâm trạng của Đại Khâm Mậu vô cùng nặng nề. Khoảng cách giũa Bột Hải và Đại Đường khiến cho việc đi lại giữa bọn hắn thật sự rất xa xôi, khiến cho việc trợ giúp của quân Đường đã không còn ý nghĩa nữa. Hắn cũng thật không ngờ rằng liên quân lại bị bại nhanh đến như vậy, nếu có thể kéo dài thêm hơn một tháng nữa, chờ mùa đông đến, thì Khiết Đan sẽ rút quân, khi đó thì bọn họ sẽ còn có thể xoay chuyển tình thế được, nhung quân Khiết Đan cũng biết được điểm này, bọn họ tiến công mành liệt, chính là
Muốn ở trước khi mùa đông đến chấm dứt chiến dịch.
Thế cục vô cùng bất lợi đối với bọn họ, bọn họ đà tới bờ của sự diệt vong.
“Ta cũng muốn có thể kéo dài tới mùa đông. Nhung người Khiết Đan cũng biết mùa đông bất lợi với bọn họ, từ cục thế trước mắt mà nói. Chúng ta nhiều nhất chi có thể kéo dài nửa tháng thôi, cho nên ta muốn các con chia ra mà đi ra ngoài, ta hỏi lại một lẩn. Ba người các con. Ai muốn ở lại Thượng Kinh, với thành trì cùng tổn vong?”
Đứa con cả Đại Hoành Lâm giơ cánh tay lên, hắn là thế tử, ở lại canh giữ đô thành là chức trách mà hắn không thể trốn tránh được, Đại Khâm Mậu eật eật đầu: “Tốt lắm! Con trường lưu giữ đô thành, lẽ ra phải như vậy.”
Hắn lại nói với con trai thử hai Đại Trinh Oát: “Con có thể dẫn một bộ phận vương thất quý tộc đi đến An Biên phủ. Ở đó mà chờ đợi tin tức, nếu Thượng Kinh bị chiếm đóng, các con lập tức lên thuyền trốn sang Đại Đường.”
Hắn lại nói với đứa con trai thử ba Đại Anh Tuấn: “Con cũng vậy, dẫn bộ phận quan viên quỷ tộc đi đến Nam Kinh, nếu Bột Hải quốc khó giữ được, các con lên thuyền trốn sang Đại Đường. Huynh đệ hai người các con cẩn phải thinh cầu triều Đường phát binh, hỗ trợ chúng ta phục quốc.”
“Nhưng phụ thân, vì sao không để cho bọn họ đi cùng nhau, mà là phải chia ra mà đi thuyền?” Thế từ Đại Hoành Lâm không hiểu được dụng ý sắp xếp như vậy của phụ thân.
“Biển rộng mênh mông, thay đổi khôn lường, chúng ta cũng không thể đoán trước được sẽ phát sinh chuyện gì, tách ra mà đi, thì sẽ có thêm một phần hy vọng.”
Nói xong, Đại Khâm Mậu đứng lên. Mệnh lệnh hai con trai nói: “Các con hãy đi ngay bây giờ, đi thu thập hành trang, lập tức xuất phát ngay!”
Đại Trinh Oát và Đại Anh Tuấn biết đà không thể văn hồi, dập đầu lạy ba cái trước mặt phụ thân, rưng rưng nước mắt mà rời khỏi...
Trong màn đêm, hai đội ngũ rầm rộ rời khỏi Thượng Kinh thành, phân biệt mà chạy về hướng đông bắc và phía đông nam phóng nhanh đi. Trên đầu tường thành, Đại Khâm Mậu và đứa con cả Đại Hoành Lâm nhìn đoàn xe của các quý tộc rời khỏi đô thành, lòng hắn mới nhẹ đi được một chút, liền nói với đứa con cà: “Đêm nay ta cũng phải ngay đêm mà xuất phát, dẫn năm nghìn quân đi tập kích lương thảo hậu viên của người Khiết Đan, Thượng Kinh thành bèn giao cho con rồi.”
“Phụ vương, chi bằng để cho con đi.”
“Không! Con không có kinh nghiệm chiến đấu, ta và Khiết Đan đã từng giao chiến nhiều năm, ta biết được thói quen của bọn họ, ta đi, con hãy phòng thủ đô thành cho thật tốt, nếu ta có chuyện gì, thì con hãy kế nhiệm Bột Hài vương.”
“Phụ thân, cha không thể xảy ra chuyện được!” “Yên tâm đi! Ta sẽ chiến thắng trờ về.”
Đại Khâm Mậu vỗ vỗ bả vai đứa con, gắng gượng mà tươi cười gật đầu thật mạnh với hắn, xoay người liền lớn bước mà rời đi, một lúc lâu sau, năm nghìn kỵ binh dưới sự suất lĩnh của Bột Hài vương Đại Khâm Mậu, nhanh như điện chớp mà lao ra khỏi cửa thành, nhắm hướng nam phi nước đại mà đi.
Bình Nhưỡng thành, mười vạn quân Đường đà hoàn toàn đồ bộ xong. Trong đó có sáu vạn kỵ binh và bốn vạn bộ binh. Bên ngoài thành Bình Nhường, đã dựng lên nhưng căn lều san sát mà mắt nhìn không xuể. Quân Đường suốt chặn đường đi thuyền đến, rất nhiều binh sĩ Trung Nguyên đều không thích ứng được với sự chao đảo khi đi trên biển, tinh thần khốn đốn. Thân thể mỏi mệt không chịu nổi, bọn họ rất cẩn được nghĩ ngơi và chinh đốn lại. Chù tướng quân Đường Lý Bào Chân lập tức ra quyết định, đại quân đóng quân ngay tại chỗ, nghỉ ngơi hai ngày, mới xuất binh sang bắc.
Trong lều lớn. Lý Bào Chân. Triệu Sùng Tiết và Ca Thư Diệu ba người cùng vây quanh trước sa bàn, bàn bạc bước tiếp theo trong hành động lẩn này của bọn họ.
Lý Bảo Chân dùng cây gỗ chi vào Mạt Giang nói: “Vừa mới nhận được tin tức, liên quân Khiết Đan đang ở Mạt Giang chiến đấu kịch liệt với liên quân Bột Hải Tân La, hiện tại không biết tình hình trận chiến như thế nào rồi?”
“Người Khiết Đan có phải đã qua sông rồi hay không?” Triệu Sùng Tiết nhướng mày, có chút lo lắng hòi.
“Nghe nói đà qua sông rồi.”
Triệu Sùng Tiết lắc đầu cười khổ nói: “Nếu đà qua sông rồi, quân Bột Hải nhất định sẽ thua chắc, quân Bột Hải có được ưu thế địa hình vì cách sông ngăn chặn, còn cHứa thể ngăn chặn được người Khiết Đan. Mà còn để cho bọn họ qua sông được, không cẩn nghĩ cũng có thể biết được kết quả của trận chiến dịch này.”
Lý Bào Chân và Ca Thư Diệu cũng đều vô cùng tán đồng sự phân tích của Triệu Sùng Tiết, bọn họ đều là nhưng đại tướng đà trải qua hàng trăm trận chiến, đương nhiên hiểu được đạo Lý này, bị kẻ địch đột kích mà qua được sông, sĩ khí tất suy.
Lý Bão Chân lại cẩn thận nhìn vào sa bàn, nói với hai người: "Các ngươi có thấy không, mục tiêu của người Khiết Đan rất rõ ràng, chính là muốn tập trung binh lực đoạt
Lấy Long Tuyền phủ, công chiếm đô thành của Bột Hải quốc. Bột Hải quốc đà sắp toàn bộ diệt vong cả rồi, cho nên chúng ta phải nhanh chóng lên bắc, nâng cao sĩ khí của Bột Hải. Để cho bọn họ kiên trì thêm vài ngày nữa."
Triệu Sùng Tiết không tán thành lập tức xuất binh, hắn nói: “Nhưng mà rất nhiều binh sĩ đều mòi mệt về thể xác lẫn tinh thần, phải để cho bọn họ nghỉ ngơi, để khôi phục thể lực.”
"Ta cũng biết, cho nên ta mới suy nghĩ đến việc tìm các ngươi bàn bạc."
Lý Bão Chân nhìn hai người bọn họ một lúc: “Ý của ta là chúng ta có thể chọn lựa ra một vạn quân có điều kiện sức khỏa tốt hơn làm quân tiên phong nhắm hướng bắc xuất phát trước, để cho Bột Hải quốc biết chúng ta đã đến. Các ngươi suy nghĩ thế nào?”
Triệu Sùng Tiết lại nói tiếp: “Thế như vậy người Khiết Đan cũng sẽ biết chúng ta đà đến, thì chúng ta bèn không thể tiến hành kế đánh lén được nữa.”
Lý Bão Chân cười nói: “Một hai lẩn đánh lén có lẽ sẽ sát thương được nhiều kè địch thêm một chút, nhung đó chi có thể thu lợi về mặt chiến thuật thôi, mà để cho người Bột Hài quốc biết chúng ta đã đến. Thì đó lại có ý nghĩa về mặt chiến lược, cho nên chúng ta thà không đánh lén được, cũng phải nhanh chóng thực hiện sự thành công trên mặt chiến lươc.”
Ca Thư Diệu đối với cách nghĩ của Lý Bào Chân rất lấy làm tán đồng, hắn gật đầu nói: “Thủ hạ dưới trướng của ta có một vạn kỵ binh, chính là quân Lũng Hữu năm xưa đã đi theo cha ta nam tiến, bọn họ ở lâu tại Kinh Tương. Đà quen thuộc với sông nước, lẩn này ra biển đều không có say thuyền. Hiện tại trạng thái của bọn họ khá tốt, ta có thể suất lĩnh bọn họ làm tiên phong, nếu có thể, ta muốn cắt đứt đường lương thực của người Khiết Đan trước.”
"Tốt!" Lý Bào Chân lập tức đáp ứng: "Vậy phiền Ca Thư tướng quân dẫn một vạn
Kỵ binh làm tiên phong, sớm truyền tin chiến thắng."
“Xin tướng quân hãy chờ nghe tin tốt của ta.” Ca Thư Diệu vừa chắp tay bèn đi nhanh ra hướng ngoài trướng.
Vào lúc ban đêm. Ca Thư Diệu liền suất lĩnh một vạn kỵ binh tinh nhuệ bắc thượng.
Từ Bình Nhưỡng thành đến Trung Kinh Hiển Đức phủ cũng không xa, ở chính giữa ngăn cách bời một Áp Lục phù, sáng tinh mơ hai ngày sau, Ca Thư Diệu suất lĩnh một vạn kỵ binh đi tới nơi sờ tại phù thành của Áp Lục phủ - Thần Châu thành.
Sự đột ngột xuất hiện của quân Đường làm cho dân chúng Áp Lục phủ đang cuống quýt hoảng loạn mừng rỡ như điên, cả tòa thành trì đều sôi trào cả lên, Áp Lục phủ Doãn suất lĩnh ba trăm trường gìả quỳ nghênh quân Đường đi tới, hàng vạn người cư dân khua chiên gióng trống nghênh tiếp quân Đường nhập thành, bọn họ dùng bánh bột, dùng hoa quả, dùng trứng gà, dùng món thịt rừng, dùng mọi thứ thức ăn của bọn họ ủy lạo sự đi tới của quân Đường.
Dòng lệ kích động lóng lánh trong mắt của mỗi người, mấy trăm năm ngy, vẫn cHứa có một toán quân đội nào có được sự đài ngộ như quân Đường đây, bọn họ được xem như hi vọng cuối cùng để cửu vớt Bột Hải quốc.
Nhung vào lúc này, Ca Thư Diệu đã nhận được một tình báo cực kỳ quan trọng, một toán quân Khiết Đan ba vạn người đang tiến lại Áp Lục phù, bọn chúng đã đi tới bờ đối diện của sông Áp Lục giang, cách ven sông cHứa tới mười dặm, còn ở ngoài thành bắc Thần Châu năm dặm thì có một bến phà, nơi này là một bến phà duy nhất của cả vùng này, rất hiển nhiên, nơi này cũng sẽ trờ thành nơi vượt sông của quân Khiết Giang.
Thần Châu thành lập tức trờ nên yên lặng, tất cả dân chúng toàn bộ vào thành, cửa thành đóng chặt, mọi nhà đóng cửa bế hộ, trên phố lớn hoan hi vui vầy trờ nên không có một bóng người, toàn bộ thành trì giống như biến thành tứ thành vậy...
Bờ sông Áp Lục im ắng. Hai bờ sông đều bị khu rừng rậm rạp bao trùm, một đoạn này nước sông bằng phẳng, hai bờ sông cách xa nhau chi có một dặm, là đoạn đường qua sông tốt nhất, trên sông không có cầu, chi có thể dùng thuyền độ giang, toàn bộ Áp Lục giang chi có hai bến phà, một cái huyện An Phong ở thượng dư, một cái chính là ở nơi này, tên là bến Thần Lộc, bến phà có mấy chục chiếc đò, đại bộ phận đều tập trung ở bờ nam.
Nhung rắt nhanh, ba nghìn quân tiên phong Khiết Đan quân đã đến, bọn họ trước hết qua sông đến bờ nam, đem tất cả chiếc đò toàn bộ chuyển tới bờ bắc, nhung nhưng chiếc đò này còn thiếu nhiều lắm, ba nghìn quân đội liền bắt đầu chặt cây lấy gỗ, chế tạo bè gỗ, hai bờ sông Áp Lục giang trên cơ bản đều là các cây đại thụ cao vυ"t, chủ yếu là cây tùng. Thân cây thẳng tắp, rất thích họp để cột bè gỗ, rất nhanh, từng chiếc bè gỗ khổng lồ đã xuất hiện, mỗi chiếc bè gỗ có thể vận chuyển mấy chục con chiến mã.
Vào giờ ngọ, ba vạn quân Khiến Đan Rõt cuộc đã xuất hiện, toán quân đội này bèn là ba vạn quân nam chinh Khiến Đan do đại tướng A cốt suất lĩnh, phụng mệnh của Lý Hoài Tiết nam chinh Tân La. Mưu đồ thừa dịp binh lực Tân La trống rỗng, nhất cử chinh phục Tân La.
Trong rừng rậm phía bờ nam, một vạn kỵ binh quân Đường đà mai phục đà lâu, hôm nay sẽ là trận chiến bắc chinh đầu tiên của bọn họ, các binh sĩ đều xoa tay bóp quyền, chờ đợi chủ tướng hạ đạt mệnh lệnh tác chiến.
Sát mép bìa rừng chính là tựa sát ven bờ, bờ nam có một vùng đất sõi hẹp dài khoảng ba trăm bước, phía sau bèn là khu rừng nguyên sinh rậm rạp bao la, ở phía tây cánh rừng, thấp thoáng có thể nhìn thấy thành Thần Châu.
Trong màn đêm, hai đội ngũ rầm rộ rời khỏi Thượng Kinh thành, phân biệt mà chạy về hướng đông bắc và phía đông nam phóng nhanh đi. Trên đầu tường thành, Đại Khâm Mậu và đứa con cả Đại Hoành Lâm nhìn đoàn xe của các quý tộc rời khỏi đô thành, lòng hắn mới nhẹ đi được một chút, liền nói với đứa con cà: “Đêm nay ta cũng phải ngay đêm mà xuất phát, dẫn năm nghìn quân đi tập kích lương thảo hậu viên của người Khiết Đan, Thượng Kinh thành bèn giao cho con rồi.”
“Phụ vương, chi bằng để cho con đi.”
“Không! Con không có kinh nghiệm chiến đấu, ta và Khiết Đan đã từng giao chiến nhiều năm, ta biết được thói quen của bọn họ, ta đi, con hãy phòng thủ đô thành cho thật tốt, nếu ta có chuyện gì, thì con hãy kế nhiệm Bột Hài vương.”
“Phụ thân, cha không thể xảy ra chuyện được!” “Yên tâm đi! Ta sẽ chiến thắng trờ về.”
Đại Khâm Mậu vỗ vỗ bả vai đứa con, gắng gượng mà tươi cười gật đầu thật mạnh với hắn, xoay người liền lớn bước mà rời đi, một lúc lâu sau, năm nghìn kỵ binh dưới sự suất lĩnh của Bột Hài vương Đại Khâm Mậu, nhanh như điện chớp mà lao ra khỏi cửa thành, nhắm hướng nam phi nước đại mà đi.
Bình Nhưỡng thành, mười vạn quân Đường đà hoàn toàn đồ bộ xong. Trong đó có sáu vạn kỵ binh và bốn vạn bộ binh. Bên ngoài thành Bình Nhường, đã dựng lên nhưng căn lều san sát mà mắt nhìn không xuể. Quân Đường suốt chặn đường đi thuyền đến, rất nhiều binh sĩ Trung Nguyên đều không thích ứng được với sự chao đảo khi đi trên biển, tinh thần khốn đốn. Thân thể mỏi mệt không chịu nổi, bọn họ rất cẩn được nghĩ ngơi và chinh đốn lại. Chù tướng quân Đường Lý Bào Chân lập tức ra quyết định, đại quân đóng quân ngay tại chỗ, nghỉ ngơi hai ngày, mới xuất binh sang bắc.
Trong lều lớn. Lý Bào Chân. Triệu Sùng Tiết và Ca Thư Diệu ba người cùng vây quanh trước sa bàn, bàn bạc bước tiếp theo trong hành động lẩn này của bọn họ.
Lý Băo Chân dùng cây gỗ chi vào Mạt Giang nói: “Vừa mới nhận được tin tức, liên quân Khiết Đan đang ở Mạt Giang chiến đấu kịch liệt với liên quân Bột Hải Tân La, hiện tại không biết tình hình trận chiến như thế nào rồi?”
“Người Khiết Đan có phải đã qua sông rồi hay không?” Triệu Sùng Tiết nhướng mày, có chút lo lắng hòi.
“Nghe nói đà qua sông rồi.”
Triệu Sùng Tiết lắc đầu cười khổ nói: “Nếu đà qua sông rồi, quân Bột Hải nhất định sẽ thua chắc, quân Bột Hải có được ưu thế địa hình vì cách sông ngăn chặn, còn cHứa thể ngăn chặn được người Khiết Đan. Mà còn để cho bọn họ qua sông được, không cẩn nghĩ cũng có thể biết được kết quả của trận chiến dịch này.”
Lý Bào Chân và Ca Thư Diệu cũng đều vô cùng tán đồng sự phân tích của Triệu Sùng Tiết, bọn họ đều là nhưng đại tướng đà trải qua hàng trăm trận chiến, đương nhiên hiểu được đạo Lý này, bị kẻ địch đột kích mà qua được sông, sĩ khí tất suy.
Lý Bão Chân lại cẩn thận nhìn vào sa bàn, nói với hai người: "Các ngươi có thấy không, mục tiêu của người Khiết Đan rất rõ ràng, chính là muốn tập trung binh lực đoạt
Lấy Long Tuyền phủ, công chiếm đô thành của Bột Hải quốc. Bột Hải quốc đà sắp toàn bộ diệt vong cả rồi, cho nên chúng ta phải nhanh chóng lên bắc, nâng cao sĩ khí của Bột Hải. Để cho bọn họ kiên trì thêm vài ngày nữa."
Triệu Sùng Tiết không tán thành lập tức xuất binh, hắn nói: “Nhưng mà rất nhiều binh sĩ đều mòi mệt về thể xác lẫn tinh thần, phải để cho bọn họ nghỉ ngơi, để khôi phục thể lực.”
"Ta cũng biết, cho nên ta mới suy nghĩ đến việc tìm các ngươi bàn bạc."
Lý Bão Chân nhìn hai người bọn họ một lúc: “Ý của ta là chúng ta có thể chọn lựa ra một vạn quân có điều kiện sức khỏa tốt hơn làm quân tiên phong nhắm hướng bắc xuất phát trước, để cho Bột Hải quốc biết chúng ta đã đến. Các ngươi suy nghĩ thế nào?”
Triệu Sùng Tiết lại nói tiếp: “Thế như vậy người Khiết Đan cũng sẽ biết chúng ta đà đến, thì chúng ta bèn khôngthể tiến hành kế đánh lén được nữa.”
Lý Bão Chân cười nói: “Một hai lẩn đánh lén có lẽ sẽ sát thương được nhiều kè địch thêm một chút, nhung đó chi có thể thu lợi về mặt chiến thuật thôi, mà để cho người Bột Hài quốc biết chúng ta đã đến. Thì đó lại có ý nghĩa về mặt chiến lược, cho nên chúng ta thà không đánh lén được, cũng phải nhanh chóng thực hiện sự thành công trên mặt chiến lươc.”
Ca Thư Diệu đối với cách nghĩ của Lý Bào Chân rất lấy làm tán đồng, hắn gật đầu nói: “Thủ hạ dưới trướng của ta có một vạn kỵ binh, chính là quân Lũng Hữu năm xưa đã đi theo cha ta nam tiến, bọn họ ở lâu tại Kinh Tương. Đà quen thuộc với sông nước, lẩn này ra biển đều không có say thuyền. Hiện tại trạng thái của bọn họ khá tốt, ta có thể suất lĩnh bọn họ làm tiên phong, nếu có thể, ta muốn cắt đứt đường lương thực của người Khiết Đan trước.”
"Tốt!" Lý Bào Chân lập tức đáp ứng: "Vậy phiền Ca Thư tướng quân dẫn một vạn
Kỵ binh làm tiên phong, sớm truyền tin chiến thắng."
“Xin tướng quân hãy chờ nghe tin tốt của ta.” Ca Thư Diệu vừa chắp tay bèn đi nhanh ra hướng ngoài trướng.
Vào lúc ban đêm. Ca Thư Diệu liền suất lĩnh một vạn kỵ binh tinh nhuệ bắc thượng.
Từ Bình Nhưỡng thành đến Trung Kinh Hiển Đức phủ cũng không xa, ở chính giữa ngăn cách bời một Áp Lục phù, sáng tinh mơ hai ngày sau, Ca Thư Diệu suất lĩnh một vạn kỵ binh đi tới nơi sờ tại phù thành của Áp Lục phủ - Thần Châu thành.
Sự đột ngột xuất hiện của quân Đường làm cho dân chúng Áp Lục phủ đang cuống quýt hoảng loạn mừng rỡ như điên, cả tòa thành trì đều sôi trào cả lên, Áp Lục phủ Doãn suất lĩnh ba trăm trường gìả quỳ nghênh quân Đường đi tới, hàng vạn người cư dân khua chiên gióng trống nghênh tiếp quân Đường nhập thành, bọn họ dùng bánh bột, dùng hoa quả, dùng trứng gà, dùng món thịt rừng, dùng mọi thứ thức ăn của bọn họ ủy lạo sự đi tới của quân Đường.
Dòng lệ kích động lóng lánh trong mắt của mỗi người, mấy trăm năm ngy, vẫn cHứa có một toán quân đội nào có được sự đài ngộ như quân Đường đây, bọn họ được xem như hi vọng cuối cùng để cửu vớt Bột Hải quốc.
Nhung vào lúc này, Ca Thư Diệu đã nhận được một tình báo cực kỳ quan trọng, một toán quân Khiết Đan ba vạn người đang tiến lại Áp Lục phù, bọn chúng đã đi tới bờ đối diện của sông Áp Lục giang, cách ven sông cHứa tới mười dặm, còn ở ngoài thành bắc Thần Châu năm dặm thì có một bến phà, nơi này là một bến phà duy nhất của cả vùng này, rất hiển nhiên, nơi này cũng sẽ trờ thành nơi vượt sông của quân Khiết Giang.
Thần Châu thành lập tức trờ nên yên lặng, tất cả dân chúng toàn bộ vào thành, cửa thành đóng chặt, mọi nhà đóng cửa bế hộ, trên phố lớn hoan hi vui vầy trờ nên không có một bóng người, toàn bộ thành trì giống như biến thành tứ thành vậy...
Bờ sông Áp Lục im ắng. Hai bờ sông đều bị khu rừng rậm rạp bao trùm, một đoạn này nước sông bằng phẳng, hai bờ sông cách xa nhau chi có một dặm, là đoạn đường qua sông tốt nhất, trên sông không có cầu, chi có thể dùng thuyền độ giang, toàn bộ Áp Lục giang chi có hai bến phà, một cái huyện An Phong ở thượng dư, một cái chính là ở nơi này, tên là bến Thần Lộc, bến phà có mấy chục chiếc đò, đại bộ phận đều tập trung ở bờ nam.
Nhung rắt nhanh, ba nghìn quân tiên phong Khiết Đan quân đã đến, bọn họ trước hết qua sông đến bờ nam, đem tất cả chiếc đò toàn bộ chuyển tới bờ bắc, nhung nhưng chiếc đò này còn thiếu nhiều lắm, ba nghìn quân đội liền bắt đầu chặt cây lấy gỗ, chế tạo bè gỗ, hai bờ sông Áp Lục giang trên cơ bản đều là các cây đại thụ cao vυ"t, chủ yếu là cây tùng. Thân cây thẳng tắp, rất thích họp để cột bè gỗ, rất nhanh, từng chiếc bè gỗ khổng lồ đã xuất hiện, mỗi chiếc bè gỗ có thể vận chuyển mấy chục con chiến mã.
Vào giờ ngọ, ba vạn quân Khiến Đan Rõt cuộc đã xuất hiện, toán quân đội này bèn là ba vạn quân nam chinh Khiến Đan do đại tướng A cốt suất lĩnh, phụng mệnh của Lý Hoài Tiết nam chinh Tân La. Mưu đồ thừa dịp binh lực Tân La trống rỗng, nhất cử chinh phục Tân La.
Trong rừng rậm phía bờ nam, một vạn kỵ binh quân Đường đà mai phục đà lâu, hôm nay sẽ là trận chiến bắc chinh đầu tiên của bọn họ, các binh sĩ đều xoa tay bóp quyền, chờ đợi chủ tướng hạ đạt mệnh lệnh tác chiến.
Sát mép bìa rừng chính là tựa sát ven bờ, bờ nam có một vùng đất sõi hẹp dài khoảng ba trăm bước, phía sau bèn là khu rừng nguyên sinh rậm rạp bao la, ở phía tây cánh rừng, thấp thoáng có thể nhìn thấy thành Thần Châu.
Ca Thư Diệu đứng ngay ở phía sau một cây đại thụ ven bìa rừng ở sát bên bờ sông. Ngóng nhìn tình hình của bờ đối diện, Ca Thư Diệu năm nay trạc khoảng ba mươi tuổi, dáng người khôi ngô vạm vỡ, một khuôn mặt râu xổm xoàm, tướng mạo cực giống cha hắn Ca Thư Hàn. Lúc hắn mười lăm tuổi bèn tòng quân ở Lũng Hữu, đã trải qua mấy chục trận chiến với quân Thồ Phồn, từ một viên hỏa trường từng bước thăng lên làm trung lang tướng.
Sau khi phụ thán hắn Ca Thư Hàn bị Kinh vương Lý Mạo ám hại, Ca Thư Diệu bèn dứt khoát đầu hàng Lý Khánh An, rất được sự coi trọng của Lý Khánh An, được nhậm mệnh làm Giang Ninh đoàn luyện sử, lẩn này mười vạn đại quân bắc chinh Khiết Đan, hắn đám nhiệm phó tướng, trờ thành một trong ba tướng lĩnh chi huy của quân Đường.
Ca Thư Diệu tuy rằng có được sự trọng dụng của Lý Khánh An. Nhưng trong lòng vẫn luôn mang nỗi tiếc nuối, hắn đến nay tấc công cHứa lập, cũng bời tâm trạng đang nóng lòng lập công. Khiến cho hắn chủ động làm tiên phong xin đi gϊếŧ giặc, không ngờ rằng ở ven sông Áp Lục lại gặp phải ba vạn quân Khiết Đan.
Chi thấy ba vạn binh sĩ Khiết Đan bờ bên kia xúm xít ở bờ sông. Người ngựa chen chúc hỗn tạp, xe lớn chờ quân nhu bít kín cả lối đi, làm cho bờ sông trờ nên vô cùng chật chội, binh sĩ lớn tiếng ồn ào, kè đầy người xô, cảnh tượng trông thật lộn xộn, có người báo cáo gì đó với chủ tướng A cốt, A cốt giơ đao vung lên một cái, ý nói là lập tức qua sông.
“Bốm!” Bè gỗ to bị đẩy vào trong lòng sông. Làm bắn lên từng đợt bọt nước màu trắng, bè gỗ có tới hơn ba trăm chiếc, bắt đầu có binh sĩ cẩn thận dè dặt dắt ngựa lên bè gỗ rồi, bè gỗ rất to, một lẩn có thể dung nạp hai mươi con chiến mà và quân nhu, có mã
Phu chuyên môn coi sóc ngựa, hai bên mỗi bên có năm sáu tên binh sĩ ra sức chèo.
Bè gỗ chi là bổ sung, chủ yếu dùng cho vận chuyển chiến mã, trên mặt sông lại xuất hiện hơn một trăm chiếc bè da dê thật lớn. Đây mới là công cụ chuyên binh qua sông chù yếu của binh Lính Khiết Đan. Một con bè da dê có thể vận chuyển năm sáu chục tên binh lúih. Năm sáu chuyến là có thê hoàn tất việc vận chuyên toàn bộ tướng sĩ.
Nước sông rất ư phẳng lặng, độ giang rất dễ dàng, từng đốm đen nhỏ trôi nổi ở trên sông. Càng ngày càng gần. Rất nhanh bè gỗ, bè da dê và đò lũ lượt đến được bờ nam, nhóm binh lính và chiến mà đầu tiên đà lên bờ, lập tức. Bè và đò hướng bờ bên kia chạy tới, đi nghênh đón nhóm binh lính thứ hai.
Ca Thư Diệu kiên nhẫn chờ đợi cơ hội, thật rõ ràng, đối phương vận chuyển binh linh tốc độ mau lẹ, mà vận chuyển chiến mà tốc độ chậm, hai canh giờ sau. Đà có gần hai vạn binh lính qua sông rồi, mà chi có năm nghìn con chiến mã qua sông, binh Lính Khiết Đan đều đồng loạt nằm trên bài sông phơi nắng nghỉ ngơi, bọn họ một đường hành quân gấp gáp, cũng mệt mỏi đến vắt kiệt cả sức rồi.
Cơ hội tới rồi. Ca Thư Diệu cúi đầu hạ đạt mệnh lệnh, “Chuẩn bị tác chiến!”
Mệnh lệnh được truyền xuống từng người từng người, rất nhanh liền truyền khắp toàn quân, các binh sĩ quân Đường đều xoay người lên ngựa, hoành đao ra khỏi vỏ, trích cung cài tên, mỗi người đều khom lung lại, chuẩn bị xung phong, quân Đường đông nghìn nghịt chen chúc khắp cả cánh rừng, bọn họ sắp sửa phải phát động lôi đình một kích với n. Ạười Khiết Đan.
“Sát!” Ca Thư Diệu Rõt cục đà hạ đạt mệnh lệnh xung phong.
“Sát a!”
Một vạn quân Đường nhất thời như lũ núi vỡ đê, từ trong cánh rừng vọt tới, hình
Thành nên một cơn nước lũ màu đen, giống như đợt sóng trào hãi làng quét tới hai vạn quân Khiết Đan trên bài sông.
Quân Khiết Đan nằm mơ cũng không thể ngờ tới quân Đường lại đột nhiên xuất hiện, tình báo của bọn họ là Áp Lục phủ căn bản là không có đóng quân, càng không có quân Đường từ trên trời giáng xuống.
Khí thế lớn mạnh của kỵ binh quân Đường đã dọa khϊếp người Khiết Đan, bọn họ cử giống như chúng sinh đang đối mặt với sự càn quét của sóng thần, liều mạng bò chạy theo bản năng, nhưng hai chân lại cử giống như bị đổ chì vào, không biết nên chạy tới chỗ nào cho phải, mãi cho đến khi đợt sóng thần quân Đường trong nháy mắt xông ra khỏi trăm bước, bọn họ mới sực phản ửngí ià quân Đường! Là quân Đường!" Bọn họ sợ đến la lên thất thanh, hồn phi phách tán. Trên bài sông thật sự hỗn loạn, hai vạn binh sĩ dẫm đạp lên nhau nhau mà men theo bờ sông chạy trốn.
Lúc này không một ai nghĩ đến dùng cung tên xạ kích quân Đường, vù khí và giáp da của bọn họ đều dở bỏ hết, rất nhiều người thậm chí là để Trần thân trên, khí thế như phong ba vũ bão của quân Đường đủ để phá hủy mọi ý chí kháng cự của bọn họ.
Mũi tên rợp trời cuốn đất ở trên không họp lại thành một mảnh lưới tên đen tua tũa các binh sĩ Khiết Đan đồng loạt thảm kêu trúng tên giáng đất, “ầm!” Một tiến nổ vang giống như phong ba ập vào đám đông. Trong nháy mắt không trung mịt mù sương máu kỵ binh quân Đường đao chặt bổ, chiến mà thả sức giẫm đạp vào cơ thể khắp chốn, đầu người thẳng lóc, máu chảy thành sông, tiếng khóc thét của chết chóc, tiếng cầu xin i ôi nma rức, tiếng răng rắc của chiến đao chặt đứt xương cồ, máu tanh xộc mũi. Khiến hơi thờ của người ta cũng trờ nên vô cùng khó khăn...
Người Khiết Đan trong lúc cùng đường cũng đã tổ chức phản kháng, nhung trong tích tắc đà bị sức xông kích mành liệt của kỵ binh quân Đường phá hủy đi, ba lẩn chống đỡ, ba lẩn thất bại, người Khiết Đan cuối cùng đà từ bỏ sự kháng cự, trờ thành một đám dê béo mặc sức cho quân Đường đồ sát.
Ờ trên bài sông dài khoảng năm dặm, rộng hai trăm bước này, đã xuất hiện một bãi
Gϊếŧ mồ của nhân gian, tử thi chất đống, máu tươi nhuộm đò cả Áp Lục giang, hàng nghìn binh sĩ Khiết Đan nhảy sông nhưng mong thoát thân, nhung bọn họ không phải là bị quân Đường bắn chết, thì là bị chết đuối trong lòng sông mênh mông, không một ai may mắn thoát khỏi.
Còn binh sĩ trên bờ thì bị quân Đường chém gϊếŧ, tàn khốc mà vô tình, cả bài sông khắp nơi đều tràn đầy không khí chết chóc, đây là sự cấu xé của đám sói đối với bầy dê, cho dù người Khiến Đan sùng bái sói, nhưng lúc này bọn họ lại trờ thành nên con dê béo đợi gϊếŧ mổ, còn kỵ binh quân Đường lại trờ thành con sói máu sắt.
Sau một canh giờ, hơn một vạn chín nghìn quân Khiết Đan toàn bộ bị đồ sát gần như toàn bộ, quân Đường không giữ lại từ binh nào, tất cả binh sĩ Khiết Đan toàn bộ siết chết, vứt xác trong lòng sông Áp Lục giang.
Ờ bờ bên kia. Đại tướng A cốt từ phẫn nộ đến kinh hài rồi đến tuyệt vọng. Đến cuối cùng hắn sợ khϊếp đến bùn cả chân, không chi là hắn, một vạn binh sĩ Khiến Đan ở bờ bắc đều sợ đến mức tâm lay đảm tán, sự gϊếŧ chóc tàn khốc và sức xông kích lớn mạnh của kỵ binh quân Đường làm cho mỗi một binh sĩ Khiết Đan đều phảng phất nhìn thấy ngày tận thế của chính mình.
Sau một tiếng hạ lệnh rút quân của A cốt, bọn họ tranh trước giành sau mà vọt trốn sang bắc, cử phảng phất như kỵ binh quân Đường lúc nào cũng có thể sẽ đánh ập từ sau lưng bọn họ vậy, đại bộ phận quân nhu đều vứt bõ luôn, mấy trăm bè gồ và bè da dê đều lẳng lặng đậu lại trên mặt sông.
Hai ngày sau, quân Đường chín vạn đại quân cũng đà đi đến Áp Lục phủ, bọn họ được người Bột Hài quốc trợ giúp, thuận lợi vượt qua Áp Lục giang mười vạn quân Đường tiếp tục hướng bắc xuất phát.
Mà lúc này, Bột Hải quốc đã đi đến bờ vực diệt vong, quốc vương Đại Khâm Mậu trong lúc suất dẫn năm nghìn người tập kích đường lương thảo đối phương bị bao vây, toàn quân bị diệt. Đại Khâm Mâu tự vẫn mà chết, còn Trung Kinh cũng bị liên quân Khiến Đan công chiếm được, toàn thành đồ sát, hai vạn binh sĩ không tới nghìn người
Trốn về Thượng Kinh, số còn lại toàn bộ trận vong, mà lúc này, Lý Hoài Tiết cũng nhận được tin tức quân Đường xuất hiện và hai vạn quân nam chinh toàn bộ diệt vong. Trong lúc kinh hãi phẫn nộ, hắn chia binh hai lộ, mệnh Lý Diên Sùng suất ba vạn người Hề và bốn vạn Yến quân ngăn chặn quân Đường, còn bản thân hắn thì suất lĩnh tám vạn quân đội tiến công Thượng Kinh Long Tuyền phủ. Nhưng muốn trước khi quân Đường đi tới công chiếm lấy Thượng Kinh, sau đó lợi dụng sự rét buốt của mùa đông. Triệt để phá hủy cánh quân viễn chinh phương nam này.
Ngày mồng mười tháng chín, quân Đường với một vạn quân của Ca Thư Diệu làm chù lực, hư binh năm vạn trú thủ tại bờ nam Mạt Giang. Đối đầu với quân Khiết Đơn tại vùng Hung Châu, nhung chín vạn chủ lực quân Đường lại bắc thượng Đông Kinh Long Nguyên phủ. Tại Đông Kinh Long Nguyên phủ. Quân Đường chủ lực gặp tam vương từ Đại Anh Tuấn và hai trăm quý tộc Bột Hải quốc.
Đại Anh Tuấn vốn dĩ muốn nam hạ Nam Kinh, nhưng giữa đường đà xém đυ.ng đầu quân Khiết Đơn nam hạ, họ hốt hoảng không dám tiếp tục nam hạ, chuyển sang đông tiến vào Đông Kinh Long Nguyên phù, chuẩn bị từ đây lên thuyền trốn về Đại Đường ở phía nam, nhưng việc quân Đường chủ lực đến đây chẳng khác nào đà cho họ liều thuốc định tâm, khiến họ lại có hi vọng sống.
Trong trú địa của quân Đường, tam vương tử Đại Anh Tuấn dưới sự hộ tống của một trăm mấy kỵ binh quân Đường đi đến soái trướng lâm thời của Lý Bão Chân. Tâm trạng Đại Anh Tuấn có phần thấp thòm, hắn khôn biết chủ soái quân Đường vì sao muốn tìm mình, đi vào trú địa quân Đường. Quân Đường không đóng trại doanh, mà chi trong trạng thái nghĩ dường giữa đường hành quân, có thể xuất phát bất cứ lúc nào, chi có một túp lều trướng giản đơn, mấy mươi binh sĩ cùng hộ vệ vây quanh lều trướng.