Quyển 15 - Chương 688: Phong Vân Hà Bắc (Hạ)

Vào đêm. Gió bắc nổi lên, rét lạnh thấu xương, người già và trẻ nhỏ đều lánh vào nhưng ngôi nhà trống trên trấn, dân chạy nạn nhóm lên từng đống từng đống lửa, bọn họ quấn chặt đệm chăn, vây quanh đống lửa sưởi ấm, xa xa nhìn lại, chi thấy nhưng ánh lửa thê lương nhấp nháy trên mặt đất rộng, nhìn không thấy giới hạn.

Ờ trước mấy đống lửa, Quỷ Thắng và hơn một trăm thủ hạ của hắn cũng đều ngồi ở trước đống lửa lẳng lặng mà suy nghĩ tâm sự. Từ Mạc Châu chuyển tới Thương Châu, tuy rằng việc hành quân của dán chạy nạn vô cùng gian nan, nhung vẫn còn suôn sẽ, không có bất kỳ quân đội nào đến đột kích quấy nhiều. Quý Thắng cũng biết, điều này có liên quan đến đại chiến giữa An Sử, bọn họ đều không ránh bận tâm đến bên này, nhưng chiến tranh An Sử lúc này đã kết thúc, Sử Tư Minh vẫn cHứa có hành động, điều này quả có chút không hợp tình lý.

Hơn sáu vạn dân chạy nạn đi tránh nạn, mục tiêu này rất lớn. Sử Tư Minh không thể không biết, Quý Thắng có một trực giác, cảm thấy Sử Tư Minh không thê thờ ơ đâu, cho dù hắn đà phái xích hầu đi tra xét tình hình của địch, nhung một trực giác mành liệt vẫn làm cho hắn ngồi không yên, hắn đứng lên đi về hướng đống lửa mà Trương Tuần đang ngồi.

Trương Tuần đang cùng các trưởng giả của mười mấy của gia tộc bàn bạc về lộ trình của ngày mai, từ nơi này đến bờ biên còn phải đi gần hai trăm dặm đường. Nếu dựa theo tốc độ hiện tại. Ít nhất còn phải đi bày ngày nữa, thức ăn thì đã là một vấn đề rồi, lương thực của bọn họ vốn dĩ đã không nhiều, trên đường đi lại ngốn quá nhiều thời gian, người già yếu bệnh hoạn đã liên lụy cả đội ngữ, tốc độ hành quân của mỗi ngày quá chậm, chi có hơn ba mươi dặm. Như vậy tuyệt đối không thê được.

“Nếu lộ trình mỗi ngày của chúng ta có thể tăng lên đến năm mươi dặm, thì chúng ta có thể kiên tri đến bờ biền đươc.”

Trương Tuần nhìn mọi người, khẩn cầu nói: "Mọi người hãy suy nghĩ biện pháp

“Trương Huyện lệnh, nếu chúng ta tói được bờ biển, mà thuyền không có đến được thì làm sao đây?” Một vị lớn tuổi lo lắng hỏi.

“Thuyền hẳn là tới rồi, dựa theo ước hẹn, ngày hôm qua thì thuyền đã tới rồi, chi là chúng ta đi quá chậm.”

“Nhung làm sao cũng không thể nhanh hơn được a! Mọi người đã đi lâu như vậy rồi, cũng đều đã sức cùng lực kiệt rồi, có thé giữ được tốc độ như hiện tại đã là không tổi, thì cũng không thề để cho những người trẻ tuổi bỏ lại người giả yếu, phụ nữ và trẻ em mà tự minh đi cho đành! Như vậy bọn họ cũng không chịu.”

“Thế làm sao bây giờ? Mọi người hãy cố mà suy nghĩ thêm cách nào đi.” Trương Tuần lại một lẩn nữa kêu gọi mọi người.

" “Sứ quân, có lẽ ta có một biện pháp!” Quý Thắng vừa cười vừa đi tói.

Tinh thần của Trương Tuần phấn chấn hẳn lên, vội vàng nói: “Quý tướng quân nói mau, biện pháp gì?”

Quỷ Thắng ngồi xuống bên cạnh Trương Tuần, cười nói với mọi người: “Như vậy đi! Ta phái hai huynh đệ đi đến bờ biển báo tin trước, ta đoán chừng trong thuyền hăn là có mang theo lương thực, chúng ta hãy để cho thuyền lớn chạy dọc theo bờ biển đến đây, như vậy chúng ta sẽ trực tiếp lên thuyền, không cẩn phái đi đến bờ biền nữa.”

“Biện pháp này tốt!”

Trương Tuần vỗ thật mạnh vào đủi một cái bốp: “Ta làm sao lại không nghĩ đến nhi!”

Nhưng hắn lại nhíu mày lại, lo lắng nói: “Thuyền đi trên biển có thể đi vào nơi nước cạn sao?”

“Hẳn là có thề, bờ sông phía trước rất rộng. Chừng một dặm, sâu sáu đến bảy trượng. Ta nghĩ hăn là có thế được, cho dù không được, thì bọn họ nhất định cũng có thuyền nhỏ, để cho thuyền nhỏ chờ một chút lương thực lại đây cũng được, sử quân cảm thấy thế nào?”

Trương Tuần gật gật đầu: “Hai biện pháp này cũng khá tốt. Chúng ta cử làm như vậy đi! Còn phiền Quý tướng quân lập tức phái người đi đến bờ biển phía trước.”

“Trên thực tế thì, buổi chiều ta đà phái người đi rồi, ta tìm sử quân là có một việc khác muốn bàn bạc.”

Quý Thắng nhìn lướt qua các vị lớn tuổi, liền cười nói: “Đại nhân đến chỗ của ta nói đi!”

Trương Tuần hiểu ý, liền nói với mọi người: “Mọi người trờ về, ngày mai vẫn tiếp tục xuất phát, lẩn này không cẩn phải gấp gáp rồi, dọc theo dòng nước mà đi từ từ, chờ đợi lương thực tới đây.”

Tất cả mọi người cũng nhẹ nhõm cả người, đều đứng dậy cáo từ, đợi mọi người đi rồi, Quý Thắng lúc này mới hạ giọng nói: “Sử quân, kỳ thật điều ta lo lắng chính là quân đội của Sử Tư Minh.”

Trương Tuần cả kinh: “Quân đội của Sử Tư Minh tới rồi sao?”

Quý Thắng lắc đầu: “Tuy rằng tạm thời còn cHứa có tin tức, nhung ta có trực giác, Sử Tư Minh hẳn là phát hiện chúng ta rồi, ta hoài nghi bọn họ đang trên đường chạy tới đây rồi.”

Hắn mới nói được tới đó, thì nghe một loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến. Ở trong đêm tối nghe rõ mồm một, Quỷ Thắng biến sắc mặt. Hắn đứng phắt dậy: “Tới rồi, có tin tức tới rồi.”

Tiếng vó ngựa lao tới gần, chi nghe một gã xích hầu lớn tiếng hỏi: “Quỷ tướng quân ở nơi nào?”

"Ở ngay đây này!

Chiến mà chạy tiến lên. Một gã xích hầu từ trên ngựa lập tức nhảy xuống, quỳ một gối ở trước mặt Quý Thắng: ""Bẩm báo tướng quân, chúng tôi phát hiện quân đội của Sử Tư Minh, ước chừng hai vạn kỵ binh, quân tiên phong đà qua Trường Lô huyện."

Quý Thắng và Trương Tuần đồng thời biến cả sắc mật. Trường Lô huyện cách nơi này chi có bảy mươi dặm, hơn nữa đối phương là kỵ binh, nửa đêm hôm nay đà có thể đuổi kịp bọn họ rồi.

Mồ hôi từ trên trán của Trương Tuần chảy ra, hắn ỷ thức được rằng mình đà phạm phải sai lầm lớn, việc hành quân của bọn họ quá chậm, đà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, trong lòng hắn se thắt lại, cảnh tượng thảm sát dân chạy nạn của Sử Tư Minh năm xưa bọn ho vẩn còn nhớ như in.

“Quý tướng quân, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”

Quý Thắng cắn chặt môi lại, trầm giọng nói: “Không còn cách nào khác nữa, ta dẫn huynh đệ đi chặn lại, hiện tại chỗ dựa duy nhất của chúng ta chính là bờ sông, sứ quân để cho dân chạy nạn lập tức xuất phát ngay, chúng ta chi có thể trông vào ý trời thôi.”

Trương Tuần cũng biết đây là biện pháp duy nhất, hắn gật gật đầu, khom người thi lề: “Hết thảy bèn dựa vào tướng quân rồi!”

Quý Thắng lớn bước đi đến bên đống lửa, thét ra lệnh xích hầu dưới trướng lên ngựa, mang theo tất cả khí, trong màn đêm đen kịt, hơn một trăm xích hầu kỵ binh nhanh chóng chinh lại đội hình, thúc giục chiến mà nhắm hướng tây chạy sấp đến.

Đội ngũ dân chạy nạn cũng bắt đầu chuẩn bị xuất phát, đám dân chạy nạn lẳng lặng thu dọn vật dụng. Tiếng khóc của trẻ nhỏ vang vọng khắp nơi, du͙© vọиɠ muốn được sống khiến cho bọn họ gắng gượng tinh thần lên, ngay ban đêm nhắm hướng đông mà đi, tốc độ rõ ràng đà nhanh hơn rồi.

Hơn một trăm xích hầu quân Đường dọc theo dòng nước chạy gấp, Quý Thắng cũng không lo lắng cho bên này, dòng nước rất rộng, nước cũng rất sâu, hơn nữa không có thuyền, kỵ binh của Sử Tư Minh không thể từ nơi này qua sông được, nơi duy nhất qua sông được chính là Thanh Trì huyện, hướng tây bên đó có vài cây cầu. Bọn họ chi cẩn kịp lúc tiến đến chặt đứt cây cầu đi, kỵ binh của Sử Tư Minh cho dù tới được rồi, cũng không thê qua sông được. Bọn họ còn phải tiếp tục đi sang hướng tây, đi đến bên Nam Bì mà qua sông, như vậy hắn ít nhất cũng có thể tranh thù được hai ba ngày, có lẽ thuyền lớn tiếp ửng đã có thề đến đây rồi. Đó là hy vọng duy nhất của bọn hắn.

Đội xích hầu kỵ binh này đều đến từ An Tây đệ nhất Liệp ưng doanh, đều là nhưng xích hầu xuất sắc nhất trong số tất cả xích hầu. Tinh nhuệ nhất trong số nhưng tinh nhuệ, bọn họ chịu sự sai khiến của Lý Khánh An, đến Hà Bắc chấp hành nhiệm vụ, chinh là bảo hộ đám dân chạy nạn cuối cùng thoát khỏi Hà Bắc, đây là kế hoạch đà được định ra từ mấy tháng trước rồi.

Các xích hầu cũng biết rằng muốn trốn thoát được dưới cặp mắt của Sử Tư Minh, cũng không phải là việc dễ dàng gì, rất có thể phải đánh một trận ác chiến. Vì thế bọn họ đã có một sự chuẩn bị vẹn toàn, mỗi người đều mang theo kỵ nỏ mới nhất của quân Đường, đê tiện cho việc mang theo, bọn họ đều chi mang mũi tên nhỏ, mỗi người đà chuẩn bị bốn hộp hai trăm cây tên. Còn có hai thanh hoành đao, trường mâu, trường thương. Giáo, khiên tròn, quân thảm, bọn họ thậm chí còn mang theo hai mươi quả trấn thiên lôi loại nhỏ và một lượng lớn dầu hỏa.

Nếu quân đội mà Sử Tư Minh phái tới chi có mấy ngàn người, thì một trăm xích hầu bọn họ cũng có thể đối phó được, nhung số người mà Sử Tư Minh phái tới lại là hai vạn người, hơn nữa đều là kỵ binh, bọn họ cơ hồ không có một chút cơ hội nào, chi có thê dùngbiện pháp phục kích hoặc là đánh lén. Cố hết sức mà kéo dài thời gian của quân đội Sử Tư Minh.

Đội xích hầu dọc đường lao nhanh đi, một canh giờ sau, đội xích hầu đã đến Thanh Trì huyện, Thanh Trì huyện đã trờ thành một tòa thành rỗng không, chi có mấy trăm vị lớn tuổi không muốn rời bò cố thố ra đi, đội xích hầu không có vào thành, càng không có để cho bất kỳ ai biết được sự tổn tại của bọn họ, trực tiếp chạy tới chỗ cây cầu gỗ lớn ở phía bắc thành, đây là cây cầu gỗ lớn nhất bắt ngang qua dòng nước, dòng nước ở chỗ này thì hẹp lại, chi rộng có vài chục trượng, nhưng dòng nước chảy xiết, vẫn không thê băng qua dòng nước mà qua sông được.



Cây cầu gỗ lớn đen nhânh bắt ngang qua phía trên của dòng nước, nó tựa như một con quái vật lớn. Ở trong mưa gió đã đứng Sừng sững hàng trăm năm, nó được dùng nhưng thân gồ nguyên thật lớn dựng nên, hàng trăm năm bị mưa gió ăn mòn, nên nó có vẻ có chút cũ nát rồi.

Quý Thắng nhìn chăm chú thật lâu chiếc cầu gỗ lớn này, hắn không phải đang hồi tường về lịch sử của chiếc cầu gỗ lớn này, lúc này hắn không có hứng thú đó, hắn đang suy nghĩ làm thế nào đế có thế kéo dài thời gian của kè địch một cách lâu dài nhất, hắn biết, từ nơi này đi thẳng sang hướng tây hai trăm dặm, đều không thể trực tiếp qua sông được, nhất định phải dựa vào cầu và thuyền đò sang sông, thuyền đò thì nhất định là không có, gϊếŧ hại và càn quét từ lẩn này đến lẩn khác đã sớm khiến cho thuyền đò và ngư dân đều tiêu vong sạch sành sanh, bọn họ chi có thế dựa vào cầu. Mà từ nơi này sang hướng tây, trong vỏng một trăm năm mươi dặm, có bốn cây cầu. Hai cây cầu nhỏ, hai cây cầu lớn, mà cây cầu lớn nhất chính là cây cầu gỗ lớn này, kỵ binh của kẻ địch nhất định sẽ lựa chọn từ nơi này qua sông. Nếu quá sớm để cho quân địch phát hiện cây cầu này đà bị phá hủy, thì bọn họ nhất định sẽ nhắm hướng tây đôi tuyến đường đi.

Quý Thắng phất tay một cái, gọi tới hai binh sĩ, nói với bọn họ: ""Hai người các ngươi mang theo năm quả trấn thiên lôi đi sang hướng tây, Hãy nổ tung ba cây cầu khác cho ta, tận cho đến cây cầu ở Nam Bì, cũng phải hủy đi."

“Nhưng mà... Trấn thiên lôi có thể sẽ kinh động đến quân địch không?” Một binh sĩ lo lắng hòi.

Quý Thắng nhìn lên không trung một hồi, trên không trung đặc biệt âm u. Không có lấy một ngôi sao và ánh trăng, hắn lắc đầu: "Không đâu, hắn chi tường là tiếng sấm

Thôi, các ngươi hãy yên tâm đi làm đi!"

Hai binh sĩ đáp ứng một tiếng, mang theo năm quả trấn thiên lôi. Nhắm hướng tây lao nhanh đi, Quỷ Thắng nhanh chóng tính toán một chút, thủ hạ của hắn tính cả hắn thì tổng cộng có một trăm hai mươi hai người, trừ đi mười người đi các nơi chấp hành nhiệm vụ ra. Còn có một trăm mười hai người, áp lực tương đối lớn, hắn còn phải đề lại hai người ẩn núp ở dưới cầu, ở hai bên gầm cầu, một bên một người.

Quý Thắng ra lệnh một tiếng: “Rút!”

Bọn lính lập tức nhắm hướng một khu rừng ở bên cạnh huyện thành Thanh Trì chạy đi. Khu rừng này chi cách cây cầu gỗ lớn đó có hai dặm, đường cái quan bèn từ ven rừng băng qua, chính là noi tốt nhất để phục kích.

Thời gian dần dần trôi qua, vào lúc khoảng canh ba, bên kia bờ sông truyền đến tiếng vó ngựa, một đội kỵ binh tiên phong gồm hai ngàn người của Sử Tư Minh phóng nhanh tới, bọn họ trực tiếp nhảy lên cây cầu lớn, rất nhanh phóng qua cây cầu lớn, nhắm hướng Thanh Trì huyện lao nhanh đi.

Khí thế mà hai ngàn kỵ binh tạo ra cũng rất kinh thiên động địa, bụi đất bay mịt mù. Bầu trời đen kịt không ngờ cũng nhuộm thành một màu vàng. Bọn họ cách khu rừng càng lúc càng gần. Rất rõ ràng, đội kỵ binh này cũng không có ý thức được rằng trong cảnh nội Hà Bắc cũng còn có sự tổn tại của quân Đường, bọn họ lòng nóng như lửa đốt. Đều chi muốn mau chóng đuổi theo dân chạy nạn. Chọn lựa đàn dê béo tốt nhất, với bọn họ mà nói, đàn dê béo tốt nhất chính là nhưng cô gái trẻ.

Đám đi tới là một đội kỵ binh của người Hồi Hột. Thân mang giáp da, tay cầm chiến đao, người nào người nấy có thuật cưỡi ngựa cao siêu. Hai vạn kỵ binh đuôi tới lẩn này đều là người Hồi Hột của Bộc cốt bộ, với bọn họ mà nói, đuổi theo dân chạy nạn người Hán cũng không phải là việc khố sai gì, mà là cơ hội đê phát tài và đoạt người,

Loại cơ hội này, bọn họ làm sao có thể bõ qua được.

Các kỵ binh Hồi Hột dọc chạy gấp theo đường lớn, quan lộ cách rừng cây chi có trăm bước, trong rừng cây hơn một trăm xích hầu, đà đem tên lên nỏ rồi, nỏ tiễn đê vừng nhắm thẳng vào kẻ thù đang phi sấp tới, tuy rằng chi có hơn một trăm người. Nhưng đối phó với hai nghìn kỵ binh Hồi Hột, bọn họ vẫn không mảy may sợ hài.

Khó khăn là có đấy, mạo hiểm cũng có đấy, nhung xích hầu quân Đường cực kỳ cẩn lấy ngựa của kỵ binh Hồi Hột. Nhưng con ngựa này sẽ đem lại sự giúp sức cực lớn cho việc rút chạy của dân chạy nạn.

Ngay lúc kỵ binh Hồi Hột chạy qua khoảng ba phần. Quý Thắng đã hạ đạt mệnh lệnh xạ kích: “Bắn!”

“Vít!” Hơn một trăm mũi tên bật cung mà bay ra, véo véo bay thẳng vào trong quân địch, chi nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, bảy tám mươi quân địch bị bắn trúng, từ trên ngựa rơi lăn lốc xuông dưới đất.

Sự tập kích đột ngột làm cho kỵ binh Hồi Hột sửng sốt. Bọn họ đồng loạt ghì chặt chiến mà, ngay lúc này, đợt mưa tên thử hai bắn tới, lẩn này, kỵ binh Hồi Hột cử giống như bia bắn bất động yên lặng, trong nháy mắt có gần trăm người biến mất trên lưng ngựa, giáp da của bọn họ căn bản là không chống đờ được nỏ tiền mạnh bạo của quân Đường.

Sự lợi hại của Liệp ung doanh chính là ở chỗ này, bọn họ có thể thông qua sự xạ kích đợt đầu tiên nhanh chóng điều chinh phạm vi xạ kích của minh, không giống như lẩn đầu tiên, rất nhiều người đều là đồng thời bắn một người.

Kỵ binh Hồi Hột bắt đầu kêu la điên cuồng, bọn họ đà phát hiện quân Đường trong rừng cây không nhiều, bọn họ có hai nghìn người. Đủ đê gϊếŧ phăng dọn sạch đối phương, kỵ binh rợp trời lấp đất từ trên quan lộ xông xuống, chạy vọt về phía rừng cây, trong bóng đêm, ai cũng đều không chú ỷ tới sự dị thưởng trên mặt đất, khắp nơi đều

Lúc này, kỵ binh quân Đường đã triệt lui rồi, rút về một đầu khác của rừng cây, chi giữ lại hai viên binh sĩ, bọn họ dùng là cung tiễn, chi thấy hai đốm lừa sáng đột nhiên lóe lên, lập tức hai đốm lửa sáng bắn ra theo đường cong, bắn vào trong kỵ binh Hồi Hột, cắm thăng vào trên mật đất, chi nghe “bùm!” Một tiếng, lửa cháy phụt lên, nhanh chóng hình thành nên một dãi lửa dài hai mươi trượng, rộng hai trượng, ngọn lửa thiêu cháy hừng hực.

Cho dù ngọn lừa ngút lên tận trời, nhưng Hồi Hột chi sau một lúc sau kinh hoàng bèn đã ổn định được trận hình, hai trường không rộng lắm, chiến mã của bọn họ có thể phóng một cái là qua được, nhung ngay lúc này đây, trong dãi lửa đột nhiên phát ra chuỗi tiếng nố kinh thiên động địa, bùn đất và ngọn lửa vυ"t cao lên trời, đây là tám quà chấn thiên lôi đồng thời phát nổ, sự xung kích và những miếng sắt vụn do lúc phát nổ mang lại, trong tích tắc đã nổ tới mấy trăm kỵ binh người ngã ngựa nhào.

Nhưng điều mà sự nổ mang lại mănh liệt hơn là sự sợ hãi, hai nghìn kỵ binh Hồi Hột trờ nên Rối loạn khôn xiết, các binh sĩ sợ đến tim đập chân ran, chiến mã hoàng sợ, hì hục thục mạng chạy tán loạn mất cả phương hướng.

Xích hầu quân Đường đột nhiên từ phía đông đánh tói, bọn họ vây quanh kè địch nỏ tiễn bắn bay mà tới, đem từng tên quân địch bắn rơi xuống ngựa, chi bắn được bốn năm đợt, bọn họ bèn tung trường mâu đánh ập vào trong đám quân địch vẫn còn đan hết sức hỗn loạn.

Trải quan sáu bảy đợt xạ kích và phát nổ, kỵ binh Hồi Hột đã tổn thất hơn phân nửa, một đám kỵ binh xích hầu quân Đường dũng mănh như hồ đánh thọc vào trong đám quân địch, bọn họ được huấn luyện kỹ càng thuần thục, dùng một chinh thê đánh vào trong quân Hồi Hột, phàng phất một cú đấm sắt, đánh nát hết mọi quân địch dám to gan càn lối.

Binh sĩ quân Đường đam chém mâu chọc, vó sắt băng băng, bọn họ dũng mănh vô song, đem người Hồi Hột đánh tới máu cHãy thành sông, thi thể chất đầy nội, cho dù

Thiên phu trường của kỵ binh Hồi Hột mấy lẩn muốn tập kết quân đội, nhung vừa mới tập kết đã bị kỵ binh quân Đường đánh bại, kỵ binh Hồi Hột đà xuất hiện dấu hiệu sắp tan rã. Bọn họ sĩ khí hạ thấp, sự sợ hài do vụ nố kịch liệt làm cho dũng khí của bọn họ sớm đà tan biến từ đời nào.

Quý Thắng ở trong quân đội chi huy chiến đấu, hắn đang tìm kiếm thiên phu trường của kỵ binh Hồi Hột, rất nhanh, hắn đã tìm thấy rồi, thiên phu trường dưới quân kỳ thét to la to, ỷ đồ ổn định lại đội hình, Quỷ Thắng đang bôn ba chạy sốt vó, nhanh chóng giơ nỏ nhắm chuẩn, “các!” Một tiếng máy nỏ vang lên, một nỏ tiễn mạnh bắn ra như sấm sẻt. Một tên bắn trúng vào l*иg ngực của thiên phu trường Hồi Hột. Thiên phu trường thảm kêu một tiếng, chúi đầu ngã thẳng ra đất.

Ngay lúc này, chiếc cầu gỗ lớn vọng lại hai tiếng nổ to như tiếng sấm rền. Hai bên móng cầu đầu thời bị nổ đứt, chiếc cầu gỗ to lớn lắc lư lắc lư, cọc cầu ở chính giữa cuối cùng không đỡ được thân hình to lớn, cầu gỗ gãy nứt thành hai khúc, ầm ầm thẳng xuống dưới nước trong lòng sông Phù Thủy.

Sự chết thảm của thiên phu trường và cầu to bị hủy diệt, giống như hai tảng đá to nặng nề cuối cùng đè ngà lạc đà. Quân Hồi Hột đà tan rã. Bọn họ bắt đầu quay đầu chạy trốn sang phía tây, quân Đường lúc này lập tức chuyển biến đội hình, cử giống như là chia cắt ra vậy, một nắm đấm sắt do một trăm người hợp lại, nhanh chóng chia cắt thành một đội năm người, truy đuổi về quân địch đang bò chạy, bọn họ không còn dùng đao chém mâu chọc nữa. Mà là dùng nỏ tiễn xạ kích vào quân địch đang bò chạy sang hướng tây.

Mấy trăm kỵ binh Hồi Hột dưới sự truy kích của hơn một trăm binh sĩ quân Đường, sợ đến mức hồn phi phách tán, càng chạy càng ít, cuối cùng chi còn lại hơn trăm kỵ binh chạy khỏi được sự truy kích của quân Đường. Quân Đường không đuổi theo nữa. Mà là thu tập chiến mà. Gϊếŧ chết xử binh bị thương.

Một canh giờ sau, trời đông từ từ lật ngược bụng cá trắng. Quân Đường thu tập chiến mã đều đồng loạt trờ về.

Phó tướng Kì Yến giục ngựa tiến lên. Hướng Quý Thắng chắp tay thi lễ nói: “Quý tướng quân, các huynh đệ trận vong bảy người, bị thương hai mươi mốt người.”

Quý Thắng gật gật đầu. “Nhưng huynh đệ từ trận an táng ngay tại chỗ trước!”

Ngừng một chút, hắn lại hòi: “Đã thu tập được bao nhiêu chiến mã?”

“Hồi bẩm tướng quân, đà thu tập được một ngàn hai trăm con chiến mà, còn lại đều là bị thương hoặc là chết rồi, không thể dùng nữa, nhung mà liệu do người Hồi Hột mang tới chi có thể duy trì ba ngày.”

Một ngàn hai trăm con chiến mã có thể giúp đỡ rất nhiều cho dân chạy nạn, về phần cỏ khô thì thật sự không cẩn lo lắng, phía đông mấy chục dặm xa có cánh đồng cỏ rộng lớn.

Quý Thắng trầm tư một chút, lại nói: “Kêu các huynh đệ động tác nhanh nhẹn một chút, cố gắng cắt nhiều thịt ngựa một chút mang đi! Ngoài ra, ngươi dẫn mọi người về đi, ta và ba mươi huynh đệ ở lại.”

Tướng quân, người không đi sao?"

Quý Thắng lắc đầu. “Ta không yên tâm lắm, vừa rồi ta bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, người Hồi Hột ở trên thảo nguyên qua sông bằng cách nào? Ta cảm thấy ta có thể đã bò sót cái gì rồi, ngươi lập tức dẫn các huynh đệ đi trước.”



Rất nhanh, các kỵ binh đà cắt lấy không ít thịt ngựa, xua đuổi hơn một ngàn chiến mã hướng đông mà đi, đoạn cầu gãy của cầu gỗ lớn liền chi đề lại Quý Thắng và ba mươi viên xích hầu quân Đường.

Cho dù bọn họ đã tiêu diệt hai ngàn kỵ binh của Hồi Hột. Nhung Quý Thắng một chút cao hửng cũng không có, hắn có một cảm giác bất ôn, hai tên binh Lính mà hắn phái đi nổ cầu hẳn là đà tới chỗ chiếc cầu nhỏ thử nhất rồi, bên kia cách nơi này chi có ba mươi dặm xa, nhưng thật lâu cũng không có nghe thấy tiếng nố mạnh, hai tên thủ hạ đà xảy ra vắn đề gì rồi sao?

Đúng lúc này, mặt đất bắt đầu hơi rung chuyển, Quý Thắng và thủ hạ của hắn đều lui về phía sau, bọn họ đồng thời hướng bờ sông bên kia nhìn lại, bọn họ là nhưng xích hầu kinh nghiệm phong phú, đều biết rằng. Sự rung chuyển này là lúc kỵ binh quy mô lớn sắp tới mới có.

Quà nhiêu, trên đường chân trời hơi tỏ, một làn hắc tuyến đã xuất hiện, cùng với sự tung bay của bụi đường, nét mặt của Quỷ Thắng có chút biến đổi, đây là một vạn tám nghìn kỵ binh chủ lực đã tới, hắn nhìn nhìn vào tàn tích của chiếc cầu gỗ to, trong lòng trờ nên vô cùng lo âu.

Đội kỵ binh của Sử Tư Minh càng ngày càng gần. Bắt đầu thả chậm tốc độ, mặt đất cũng không còn rung chuyên nữa. Nhung đội kỵ binh đã bắt đầu dàn trải ra. Nhìn mà không hết được tầm mắt, khí thế này làm cho con sông Phù Thủy cỏn con cũng trờ nên chăng đáng là gì cả.

Quý Thắng bồng nhiên nhìn thấy một chiếc mũ hoàng la, phía sau trên chiếc đại kỳ viền vàng có thêu một chừ "Sử" to như cái đấu, thì ra là Sử Tư Minh đích thân dẫn quân tiến tới rồi.

Nhung Quý Thắng không lâu lại nhìn thấy một việc khác khiến hắn tuyệt vọng. Đối phương sau khi phát hiện cầu gỗ bị tháo dở đi, gần nghìn người lập tức bắt đầu chặt đốn cây cối, rất nhanh bọn họ đã chặt đổ mấy chục cây to, đem hai lớp cây cột chặt lại, hình thành nên một chiếc bè chắc chắn, Quý Thắng đột nhiên đã hiểu ra, đối phương đang chế tạo cầu nổi, dùng bè gỗ nối kết lại với nhau, rồi phù lên ván gỗ, chính là một tòa cầu nổi.

Quý Thắng hung hăng vỗ một cái vào ót của mình, hắn làm sao lại không nghĩ tới cơ chứ?

Mồ hôi chảy dài theo trán hắn thẳng xuống, sau lưng của hắn đều đã bị ướt đẫm bời mồ hôi, từ hôm qua đến bây giờ, mọi sự cố gắng mà hắn làm đều đã uổng phí cả rồi.

Đối phương căn bản là không cẩn thiết phải đi đường vỏng, trực tiếp có thể bắt cầu nổi qua sông, Quỷ Thắng có chút tuyệt vọng rồi, sáu vạn dân chạy nạn rất nhanh sẽ toàn bộ trờ thành con dê béo bờ cho bọn người Hồi Hột.

Tốc độ của người Hồi Hột vô cùng nhanh, bọn họ đã cột xong mười chiếc bè gỗ, bắt đầu dùng xích sắt kết nối chúng lại, Sử Tư Minh dưới đại kỳ có chút đắc ỷ cười lên, nhưng tên kỵ binh quân Đường này suy nghi quá ngây thơ rồi, phá cầu rồi là có thê ngăn chặn đường đi của hắn ư. Con sông nhỏ như vậy, bọn hắn một canh giờ bèn có thể xây lên một tòa cầu nôi rồi.

Nhung ngay lúc này, một viên quan quân Hồi Hột chi vào phía tây kêu to: “Đại soái, ngài xem!”

Sử Tư Minh giơ tay giữa trán hướng phía tây nhìn đi, sắc mặt hắn nhất thời đại biến...

Quý Thắng cũng phát hiện dị biến, phía tây cũng xuất hiện một chi quân đội đông nghìn nghịt, không bờ không bến, quân đội nhanh chóng tới gần hướng bên này, Quỷ Thắng giống như từ hầm băng lại rơi vào trong hố lửa, hắn đà đoán được, đây chi có thể là quân đội của Điền Thừa Tự thôi.

Khóe miệng của hắn hiện lên một tia cười khổ, thì ra không chi Sử Tư Minh sẽ không buông tha cho bọn hắn, cả Điền Thừa Tự cũng không muốn buông tha bọn hắn, bọn hắn quả thật nghĩ quá đơn giản rồi. Sáu vạn dân chạy nạn làm sao có thể dễ dàng chạy thoát được chứ?

Chí thấy một đội kỵ binh phóng tới như bay, đội chính ky binh phóng bay tới lại có hai viên xích hầu mà hắn đà phái ra, Quý Thắng ngần cả người, đây... Là chuyện gì đà xảy ra?

Chi thấy đội kỵ binh bay thẳng tới trước mặt bọn hắn, một lão tướng đầu đội kim khôi từ trong đội ngũ đi ra, hắn vuốt râu khẽ mỉm cười: “Ngươi chính là Quý tướng quân phái không?”

“Ngươi là...”

""Lão phu Điền Thừa Tự!"

Điền Thừa Tự đột nhiên xuất hiện, làm cho thù hạ của Quý Thắng đồng loạt giơ nỏ tiến lên, “Không được động thủ!”

Quỷ Thắng ngăn cản bọn họ, hắn vừa chắp tay nói: "Điền soái tới đây, có gì chi

Bào?"

Điền Thừa Tự ha hả nở nụ cười, “Quỷ tướng quân không cẩn lo lắng, ta là phụng Triệu vương chi mệnh, tiến đến tiếp ứng các ngươi.”

Sự đi tới của đại quân Điền Thừa Tự đã xoay chuyển đi tình thế vạn phần nguy ngập, Sử Tư Minh cuối cùng không dám qua sông, sau khi giằng co được nửa ngày, đại quân đà triệt hồi về ư Châu, còn Quý Thắng cuối cùng đã cự tuyệt lời mời Điền Thừa Tự mời họ đi Ngụỵ Châu, Điền Thừa Tự cũng không miễn cường. Phái binh hộ tống dân chạy nạn đi về phía đông, hai ngày sau. Bốn trăm chiếc thuyền lớn tiếp ứng dân chạy nạn đã đi vào Phù Thủy, thành công tiếp ứng được sáu vạn dân chạy nạn, thuyền lớn đã phản hồi về Dương Châu

Nhưng Quỷ Thắng và các huynh đệ của hắn lại không có lên thuyền, bọn họ vượt qua Phù Thủy, tiếp tục hướng phía đông bắc mà đi, dấn thân vào một trận chiến dịch thanh thế to lớn khác.

Sau khi Dịch Châu binh bại, An Lộc Sơn bất đắc dĩ đành phải bỏ u Châu, dẫn bảy vạn tàn quân lui về Lư Long tiết độ sờ tại. Trước mắt Hà Bắc mà hắn không chế chi còn lại Bình Châu và Doanh Châu mà thôi, còn Kế Châu lại trờ thành vùng đất trung lập giữa hắn và Sử Tư Minh, song phương đều không có trú quân.

Mất ư Châu là đả kích trầm trọng đối với An Lộc Sơn, nộ cực công tâm, hai mắt hắn cuối cùng đã mù, cái gì cũng không còn nhìn thấy, từ đấy sống trong thế giới u tối.

Đại doanh mới của An Lộc Sơn là huyện Liều Thành Doanh Châu, cũng chính là Triều Dương Liêu Ninh ngày ngy, đó là nơi đại doanh Doanh Châu sờ tại. Bảy vạn đại quân cuối cùng của An Lộc Sơn được toàn bộ đóng trại tại đây.

Có điều An Lộc Sơn cũng phần nào thấy an bài. Bình Châu và Doanh Châu dân số đông đúc, cũng có chút tiền lương. Và còn tiền lương hắn mang từ ư Châu đến đây, cộng thêm chi viện của Khiết Đơn và Hề, hắn không nhưng có thê bảo đảm được quân lương của bảy vạn đại quân, mà còn có chút dư dà để hắn lại có đủ tự tin trùng chấn giang sơn.

Trong phòng, An Lộc Sơn đang nhắm tịt mắt, tựa cái thân béo tròn của mình vào

Trên chiếc ghế tre rộng lớn. Mạc liêu Trương Thông Nho đang đọc tình báo ư Châu mới nhất mà thám tứ gửi từ u Châu về.

“Sau khi Sử Tư Minh vào ư Châu đã tăng thuế lên gấp rưỡi, lại trưng thu thuế đầu người, thuế phòng ốc, thuế rượu, thuế trà, các cửa tiệm u Châu tiêu điều, mười nhà chi có một nhà mờ, lương thực trong dân gian cũng bị vơ sạch, phân phát lương khẩu theo thuế đầu người, mỗi ngày chi đủ lót bụng, trong dân chúng đà có nhiều vụ bị chết đói...”

“Không phải đọc nữa!”

An Lộc Sơn khoát khoát tay, hắn thờ dài một tiếng nói. “Đã nói tên này lòng lang dạ sói, hôm nay được gặp quả thật danh bất hư truyền, nếu biết sớm có ngày hôm ngy, năm xưa ta đà nên một nhát đao đưa hắn về chầu trời.”

“Thiếu soái đã trờ về!” Binh sĩ bên ngoài cao giọng bầm báo.

Chi nghe tiếng bước chân vang lên, An Khánh Tự bước nhanh từ ngoài cửa đi vào, hắn có phần hồ hời phấn khởi, tâm trạng có vè khá khẩm.

“Phụ thân, lẩn luyện binh này hiệu quả rất tốt!”

An Khánh Tự do chịu sự ùy thác của An Lộc Sơn. Chiêu mộ và tập huấn tân binh tại hai châu Bình. Doanh. Do An Lộc Sơn lúc rời u Châu đà mang theo lượng lớn tiền lương, có được đám bảo này, việc mộ binh của An Khánh Tự cũng rất thuận lợi, chi trong vỏng hai tháng ngắn ngủi đà chiêm mộ được ba vạn binh sĩ. Cộng thêm ngày thưởng An Lộc Sơn cho thực thi phòng ngự đồn bảo tại Bình Lư tiết độ, các tráng đinh dân gian cũng được luyện võ, nên An Khánh Tự luyện binh rất ư thuận lợi.

An Khánh Tự phấn khởi nói: “Con luyện binh mới có một tháng, nhung hiệu quả cũng bằng luyện cả năm, đúng là khiến người ta bất ngờ!”

“Đó là vì mấy năm nay họ vẫn được huấn luyện tại dân đoàn.”