Quyển 15 - Chương 676: Nhược Điểm Con Người

Lý Khánh An lẩn đông tuần lẩn này chủ yếu là đi thuyền là chính, hai mươi mấy chiếc quan thuyền chạy trong lòng Biện Hà, hai bờ vẫn có đội kỵ binh hộ vệ như cũ, trời rơi xuống nhưng hạt mưa bụi lất phất, hai bờ là hai hàng cây chắn gió, cây cối xanh um, trong khe hờ của cây cối không ngớt nhìn thấy một mảnh ruộng nông và thôn trang bát ngát, lúa mì vụ đông đã thu hoạch xong, lúa nước đà gieo mầm, trong ruộng nước là một cánh tượng xanh mượt mà.

Thinh thoảng có nông dân đang canh tác dưới ruộng ngầng đầu lên nhìn về hướng này, bọn họ đầu đội mũ trúc đan, ở giữa cánh ruộng bận rộn việc đồng áng. Hai bờ Biện Hà phảng phất chính là một bức tranh cuộn tròn binh lặng mà tràn đầy sức sống.

Lý Khánh An chắp tay ra sau đứng trên đầu thuyền, xa xa thưởng làm bức tranh cuộn xinh đẹp này, Hà Nam đạo không phái hứng chịu sự tàn phá của mối loạn An Sử, điều này luôn khiến hắn cám thấy vô cùng vui mừng. Hà Bắc tuy rằng đồ thán, nhưng dẫu sao địa vực không lớn. Hơn nữa đa phần dân chúng đều đã thuận lợi chuyền àời, mối họa của An Sử chi loạn đã giáng xuống đến mức thấp nhất, hai đại phúc địa Trung Nguyên là Hà Đông và Hà Nam không bị phá hoại, đây chính là căn cơ vừng chài cho kế hoạch trung hung Đại Đường của hắn.

Lúc này, có thán binh hô to: “Thượng tướng quân, phía trước đã tới bến cáng Tuấn Nghi rồi.”

Bến cảng Tuấn Nghi phía nam ngoài hai dặm đà có thể thấy rõ, một dày kho chửa khổng lồ từ bên trên ngọn cây nhú đầu ra ngoài, bọn họ ở trên thuyền bèn có thê cảm

Nhận được không khí chào đón khua chiêng gióng trống trên bến cảng, đoán chừng quan địa phương toàn bộ đều tới rồi.

Lý Khánh An bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, liền cười nói với Vi Thanh Bình: “Qua mấy ngày khi đi ngang Trần Lưu. Ta lại muốn lên bờ đi trông ngắm một chút, đi thăm nom một cố nhân, chắc là thương thế của hắn cũng sắp khỏi rồi.”

Vi Thanh Bình không trả lời, Lý Khánh An quay đầu lại nhìn một cái, thấy mạc liêu Vi Thanh Bình đang ngồi trước bản đồ, hai tay ôm lấy một ly trà, một khuôn mặt lo âu đầy tư lự, không nghe thấy hắn nói chuyện, bắt đầu từ sáng giờ hắn đà như vậy rồi, Lý Khánh An không khỏi cười cười hòi: “Vi tiên sinh còn đang nghĩ tới chuyện của Thành Đô sao?”

Vi Thanh Bình thờ dài nói: “Không ngờ cuối cùng lại là Lý Hệ giành chiến thắng. Người này tôn sùng vũ lực, tính cách thô bạo, muốn hắn đầu hàng. Đoán chừng rất khó, hắn tất sẽ toàn lực đối kháng, ta lo là Thục Trung gặp kiếp nạn a!”

"Ừm!"

Lý Khánh An cũng gật gật đầu. “Cái gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, Bành vương Lý Cận chiếm cử thiên thời địa lợi nhân hoà, nhung cuối cùng vẫn là thua, chi có thể nói là ông trời không chiếu cố hắn, cũng chi có thể nói hắn về mặt quyết đoán đại sự không thê sánh với phe của Lý Hệ, Lý Cận thất bại, thì tất sẽ khó thoát khỏi cái chết, chi đáng tiếc Diêm Khải không thể thoát thân, cũng đi theo mà hủy diệt tất cả, đây cũng có thể xem như tổn thất của ta, hãy hậu đãi thật tốt người nhà của hắn, cũng xem như là có một lời giao phó cho hắn rồi!”

Vi Thanh Bình vẫn là có một chút không cam lòng, hắn lại hỏi: “Điện hạ, chẳng lẽ Thục Trung thì không có khả năng tránh khỏi kiếp nạn ư? Hà Bắc đạo đà hủy rồi, nếu như Ba Thục cũng hủy theo, sinh dân đồ thán, phục hung của Đại Đường thì sẽ không dễ dàng như vậy nữa, điện hạ. Điều ty chức lo lắng nhất chính là điều này.”

Lý Khánh An trầm ngâm một lát: “Sự lo lắng của tiên sinh thật ra cũng đanglà nỗi lo lắng của ta, ta sờ dĩ chẩn chừ không phát động sự tiến công với Nam Đường, chính là hi vọng nội bộ bọn họ sinh biến, chúng ta lấy phương thức không chiến mà khuất phục binh của người chiếm lấy Nam Đường, nếu như Lý Hanh nguyện ý đầu hàng, ta thậm chí có thê đê hắn làm một vương gia tiêu diêu tự tại, đương nhiên, ta cũng biết rằng điều này là không thể được, vì vậy ta mới nghĩ lợi dụng mối tranh thái tử của Nam Đường, tận hết sức làm suy yếu thực lực của Nam Đường, chi là ta không ngờ Lý Cận lại yếu đuối như vậy, nhung sự việc vẫn còn nước còn tát, mỗi người đều có nhược điểm, chi cẩn chúng ta nắm được nhược điểm của nhân vật mấu chốt, có lẽ sẽ có thể tránh khỏi kiếp nạn binh tai cho Thục Trung.”

Vi Thanh Bình tựa hồ nghe hiểu ra điều gì, hắn quá đỗi ngạc nhiên mừng rỡ: “Đại tướng quân đà an bài rồi sao?”

Lý Khánh An gật gật đầu cười nói: “Ta đà an bài tình báo đường đi làm rồi, ta tin rằng tình báo đường sẽ không làm cho ta thất vọng.”

Lý Khánh An ngắm nhìn mảnh đất màu mờ trước mắt, nhìn vào những con sông chằng chịt trên bình nguyên, nhìn vào nông dân chân chất cày cấy trong ruộng, nhìn vào từng chốn thôn xá bốc khói bếp nghi ngút, nhìn vào huyện thành Tuấn Nghi xa xa đã có thế nhìn thấy rõ, hắn nảy sinh cảm khái trong lòng. Giang sơn tươi đẹp biết bao, làm sao có thể để nó bị hủy bời binh tai lẩn nữa.

Thành Đô, Lý Hệ đăng cơ đã năm ngày rồi, thành Thành Đô vẫn bao trùm trong không khí căng thẳng và nặng nề, giới nghiêm không hoàn toàn giải trừ, nhung dân chúng có thể lên phố mua sắm trong vỏng hai canh giờ của buổi chiều, cũng chi có lúc này, trong thành mới có lại chút sức sống thôi.

Người trong toàn thành nhiều nhất vẫn là chợ nam, do tràn đầy sự bất an và sợ hài đối với tương lai, dân chúng thành đô nhà nhà hộ hộ đều bắt đầu tổn trừ lương thực và các loại nhu yếu phẩm sinh hoạt, mà nhưng vật tư này chi có chợ nam mới có số lượng cung ứng dồi dào, mỗi ngày buổi sáng, trong chợ nam một số đông dân chúng kéo ùa tới. Đứng chen chúc tại các cửa tiệm bán nhu yếu phẩm sinh hoạt đến mức chật như

Trong hàng ngựa cũng không ngoại lệ, trước các cửa tiệm đều chật ních dân chúng đến đây mua trâu mua dê, cho dù gϊếŧ trâu ở triều Đường là tội nặng, nhung trong lúc binh hoang mà loạn, mọi người cũng bất chấp mọi thứ, trên danh nghĩa là mua trâu đi cày ruộng, trên thực tế mọi người đều hiểu ngầm với nhau, giá trâu khá mắc, thưởng là mấy hộ gia định hợp mua một con.

Trước tiệm Thiên Lý Mà cũng chật ních gia đình đại hộ mua ngựa, nhung mua ngựa lại không phải là để gϊếŧ thịt, chù yếu là lúc chạy trốn cẩn đến xe ngựa.

Nhung số lượng của các con ngựa trâu dê có hạn. Tuyệt đại bộ phận người đều là tay không trờ về, trên phố lớn khắp nơi là tụm năm tụm bảy, toàn là nhưng dân chúng trong lòng tràn đầy sự oán hận.

“Các ngươi có biết không? Đêm qua phủ Dương Thận Căng kế bên nhà ta đà bị tịch biên niêm phong, tội danh là câu kết Bắc Đường, Dương Thận Căng bị bắt vào đại lao, phu nhân hắn nghe nói là treo cồ tự sát rồi, hai đứa con trai chạy khỏi một đứa, một đứa khác... Ài! Tân hoàng đế quá độc ác rồi, chẳng qua là Bành vương phù trên danh nghĩa thôi, hắn cũng không buông tha.”

Một đám người tụ lại với nhau bàn tán xì xầm. Trao đồi các loại tin tức khác nhau, mấy ngày nay rất nhiều quan viên Nam Đường đều gặp phải tội vạ trời giáng, phàm là một trăm ba mươi tám vị quan viên liên danh ủng hộ Bành Vương đều bị thanh toán hết, nhẹ thì miễn chức, nặng thì xét nhà niêm phong, còn có rất nhiều thù truyền kiếp oán nợ cù của Lý Hệ Lý Phụ Quốc, cũng đồng thời gặp phải sự tây trừ.

đăng nhập❤https://truyencuatui.net để đọ

c truyện Tất cá mọi người đều bị chụp mũ câu kết Bắc Đường, ngay cả như tà tướng Thôi Viên sau chính biến ủng hộ hắn đăng ngôi cũng không thể may mắn tránh thoát, miền đi mọi chức quan, biếm làm thử dân, Lễ bộ thượng thư Trương Tự thăng làm tá tướng trung thư lệnh, Vương Cùng cải nhiệm tả tướng môn hạ thị ưung, nếu không phải là Vương Củng bí mật tặng cho Lý Phụ Quốc năm vạn quan tiền, hắn cũng là khó tránh khỏi kiếp họa.

"Dương Thận Căng là cái thá gì

Một người già khác khinh miệt nói: “Tông thất mới gọi là tham ấy chứ! Thành Đô bảy mươi tám hộ tông thất nghe nói bị xét nhà niêm phong sáu mươi mấy hộ, rất nhiều người đều bị bắt vào đại lao, đoán chắc là bí mật xử tử, cái đầu của tên Tự Kỳ Vương kia đã bị chặt rồi, thảm a! Hoàng đế thủ đoạn ác độc, hắn sợ gánh vác tội danh gϊếŧ cha, đã hạ thù với tông thất.”

“Suỵt! Có người tới rồi.”



Mọi người không dám nói thêm nữa. Chi thấy trong một ngõ nhỏ bên cạnh Thiên Lý Mã đi ra một chiếc xe ngựa, chạy đi về phía cửa lớn chợ nam.

Xe ngựa đã ra khỏi chợ nam, bèn một đường đi nhanh, chạy tới phủ Tấn Xương quận vương ở vị trí cách Nam Minh không xa.

Tẩn Xương quận vương phủ cũng chính là Tự Kỳ vương phù ban đầu, bây giờ đã bị Quách Anh Nghĩa chiếm cứ. Trờ thành tân vương phủ của hắn, nhưng ngày này Thành Đô đều giới nghiêm, Quách Anh Nghĩa cũng trú lưu trong thành, hưởng thụ lấy lợi ích không lồ do việc ủng lập tân hoàng đăng cơ mang lại.

Tuy nhiên hôm nay Quách Anh Nghĩa lại có chút căng thẳng, hắn vừa mới nhận được hai tình báo, tin tức do Kiếm Châu thù quân truyền đến, mười vạn đại quân Băc Đường đã nam hạ, đã chiếm lĩnh huyện ích Xương, chù soái đại quân Bắc Đường chính là Lý Quang Bật.

Một tình báo khác là Bắc Đường đại tướng Lý Thịnh suất lĩnh năm vạn quân từ Di Thẳngg tiến vào Thục Trung, quán Bắc Đường tiến quân nhanh chóng, đại quân đã đến Phụng Tiết, còn quân tiên phong đã tới huyện Vân An, sấp sữa tiến vào Vạn Châu.

Hai tinh báo này làm cho Quách Anh Nghĩa như ngày tận thế sắp xảy đến, hắn vốn dĩ còn ôm mối hi vọng may rủi mong manh, quân Bắc Đường tạm thời sẽ không tiên công Thục Trung, nhung sự cầu may của hắn đã bị tan biến mất, quân Bấc Đường thật sự toàn diện tiến công Nam Đường, suốt cả một buổi sáng, hắn đều đem minh nhốt trong thư phòng, suy tính đường ra cho mình, tính mạng của hắn, kim châu bảo bối của hắn, các thê thϊếp như hoa của hắn phái làm sao?

Quách Anh Nghĩa kinh hãi, hắn không dám đem tinh báo này nói với hoàng đế Lý Hệ, trước khi suy nghĩ ôn thỏa đường lui của minh, hắn ai cũng sẽ không nói.

“Đại soái!” Trước cửa có thân binh nhỏ giọng bẩm báo.

"Phiền phức chết đi được, ta đã nói là không được quấy rầy ta!"" "Đại soái, người vẫn là nhìn một chút đi! Rất quan trọng."

Quách Anh Nghĩa có chút nghi hoặc, thân binh của hấn không phái không biết thói quen của hắn. Mà còn kiên trì như vậy, có lẽ thật sự có chuyện quan trọng gì rồi.

Hắn đi lên trước mở cánh cửa ra, thấy trong tay thân binh cầm lấy một chiếc hộp. “Đây là cái ai?”

Quách Anh Nghĩa nhận lấy chiếc hộp, chiếc hộp nặng trình trịch, bên trong tựa hồ như có chứa kim loại, hắn mở chiếc hộp ra, nhất thời sững sốt đến ánh mắt tròn xoe.

Hắn lập tức khép chiếc hộp lại, hồi hộp hòi: “Người tới đang ở đâu?” “Dang chờ đợi ở ngoài cửa phủ.”

“Mau dẫn hắn đến thư phòng của ta, chờ chút!”

Quách Anh Nghĩa lại gọi thân binh lại, dặn dò hắn nói: "Dẩn hắn từ cửa hông tiến vào, đừng cho ai nhìn thấy

Thân binh đi khỏi, Quách Anh Nghĩa lại trờ về chỗ ngồi, lại không kìm lòng được mà mờ chiếc hộp ra, trong chiếc hộp là một tấm kim bài, có khắc hai chữ “Triệu v-ương”, phía sau là “Thiên gách thượng tướng, An Tây tiết độ sứ”, đây là kim bài thân phận của Lý Khánh An, Quách Anh Nghĩa dĩ nhiên là biết Lý Khánh An không có mặt ở Thành Đô, nhung kim bài xuất hiện, tương đương với bàn thân hắn xuất hiện.

Lát sau, thân binh dẫn tới một nam từ dáng người khôi ngô, đầu đội mũ cói, che lấy khuôn mật, nam tử tháo mũ cói xuống, khẽ cười nói: “Quách đô đốc, nhiều năm không gặp rồi.”

“Là ngươi!”

Quách Anh Nghĩa ngây người ra một chút, hắn bỗng nhiên nhận ra người này, năm đó lúc hắn còn là Tẩn Châu đô đốc đã nhiều lẩn qua lại, đại tướng Thi Cành Trung dưới trướng Ca Thư Hàn.

“Ngươi... Tại sao lại ở Thành Đô? Ngươi không phải đã quay về Lũng Hữu rồi sao?”

Thi Cành Trung chi chi kim bài trên bàn, cười nói: “Nhìn thấy tấm kim bài kia, Quách đô đốc chẳng lẽ còn không rõ nữa sao?”

Quách Anh Nghĩa lúc này mới bừng tinh đại ngộ, “Thi ra ngươi chinh là tổng đầu mục của thám tử Bắc Đường ở Thành Đô.”

“Không sai, chính là ta!”

Quách Anh Nghĩa lập tức lại sực phán ứng được, hắn chi vào Thi Cành Trung kinh ngạc nói: “Ta biết rồi, một tiễn kia của Lệnh Hồ Phi nhất định là do ngươi bắn chết.”

Hắn đã nghiên cứu qua tên nỏ bắn chết Lệnh Hồ Phi, hắn cho ra kết luận, người này ít nhất đã phải ngâm mình trong cung nỏ trên mười năm, mới có thể trong xe ngựa

Hiện tại nhìn thấy Thi Cành Trung, hắn lập tức ý thức được, nhất định chính là người này.

“Đúng vậy, người bắn chết Lệnh Hồ Phi cũng là ta!”

Thi Cành Trung sảng khoái dị thưởng thừa nhận, hắn cười nói: “Chẳng lẽ Quách soái lại muốn dây dưa mãi những thứ việc côn con này với ta ư?”



Quách Anh Nghĩa vội vàng mời hắn vào phòng ngồi xuống, lại giao phó thân binh, không cho phép bất kỳ kè nào đến quấy rầy, nếu tân hoàng đế đến, cứ nói hắn đã bị bệnh.

Thi Cành Trung có vẻ định liệu trước, hắn rất ư khâm phục ánh mất tinh tường của tướng quân, đã nhắm đúng tên Quách Anh Nghĩa này, từ tinh báo mà hắn nắm được, Quách Anh Nghĩa là một người tham tài háo sắc, vong ân bội nghĩa, tên này phán bội Lý Long Cơ, phàn bội Lý Hanh, trong lòng hắn chi có lợi ích mà không có trung nghĩa, nhung người như vậy cũng có một nhược điểm lớn nhất, đó chính là sợ chết, hắn luyến tiếc phú quý tài phú, vi vậy hắn sợ chết hơn bất kỳ ai, từ trong quá trinh người này mời mình vào phủ, hắn bèn biết được, phán đoán của thượng tướng quân hoàn toàn chính xác, nếu muốn trà giá thấp nhất để giãi quyết Nam Đường, miễn trừ kiếp nạn Thục Trung, mấu chốt nằm ở trên người này.

Thi Cánh Trung buổi chiều hôm nay cũng nhận được tình báo, Lý Quang Bật và Lý thịnh đã đồng thời với phát động tiến công Nam Đường, thời khắc cuối cùng đã sắp đến, hắn tin rằng Quách Anh Nghĩa cũng biết rồi.

Quách Anh Nghĩa lại cầm lấy kim bài nhìn một lúc lâu, lúc trước hắn chinh là bời vi chịu sự giáng chức của Lý Khánh An mà đi đến Thục Trung, hiện tại đại quân Bấc Đường đã đánh tới, hắn còn có cơ hội không?

Hắn cho dù có thề lợi dụng địa lợi ngăn lại Lý Quang Bật, nhung hắn cũng không ngăn được đại quân của Lý Thịnh, sự yếu ớt trong sức chiến đấu của quân Nam Đường, đối phó với tiéu dân tay không tấc sắt có lẽ còn được, nhung nếu phái đi đối kháng với đội quân tinh nhuệ của Bắc Đường, hắn căn bàn là không có chút lòng tin.

Hắn thờ dài hỏi: “Triệu vương điện hạ là có ý gì?”

“Trước khi nói tới khẩu dụ của Triệu vương điện hạ, ta nói với Quách soái một việc trước.”

“Giá Sùng Quán và Nam Chiếu đã đầu hàng Bắc Đường rồi, Quách soái đủng định đi An Nam nữa.”

Quách Anh Nghĩa sắc mặt đại biến, hắn lo nghĩ suốt cả một buổi sáng, đuờng lui duy nhất chính là thoái lui đến An Nam. Ở nơi đó tự lập, nhưng Giả Sùng Quán và Nam Chiếu đầu hàng Bắc Đường, đem một đường lui cuối cùng này cũng phá hỏng mất rồi.

Đã không còn đường lui nào có thể đi nữa. Quách Anh Nghĩa giống nhu quả bóng cao su bị xì hơi, hoàn toàn đánh mất cả lòng tin rồi.

“Ngươi nói đi! Khẩu dụ của Triệu vương điện hạ là gì?”

“Triệu vương điện hạ đưa ra ba con đường cho Quách soái, để tự bản thân Quách soái lựa chọn.”

Quách Anh Nghĩa khôi phục lại một chút tinh thần, vội vàng gật đầu. “Thi tướng quân mời nói!”

“Con đường thứ nhất, cũng là thượng gách, Quách soái lập tức suất quân đầu hàng Bắc Đường, nghiêm túc quân kỷ, đồng thời tróc nã ngụy đế, khống chế lấy Thành Đô, làm cho chiến binh của Nam Đường kết thúc không vấy máu, sau khi sự thành, điện hạ có thể phong ngươi làm ích Châu đại đô đốc, không động tới gia tài của ngươi.”

Ích Châu đại đô đốc tuy rằng phẩm cấp cao, nhung quyền lực thật sự ở trong tay của Kiếm Nam tiết độ sứ, đại đô đốc chi là hư chức, thuộc chức quan dưỡng lão, cũng chinh là nói Lý Khánh An cho hắn danh và lợi, nhung không cho hắn thực quyền.

Quách Anh Nghĩa thầm than một tiếng, “Vậy con đường thứ hai thì sao?”

“Con đường thứ hai, cũng là trung gách, nếu Quách soái không thể lập tức đậu hàng, vẫn là muốn chiến đấu một trận với quân Bắc Đường, nhưng Quách soái chi cẩn nghiêm túc quân kỳ, không được xâm phạm bình dân, nếu làm được như vậy, điện hạ sẽ tha cho ngươi một mạng, thả ngươi quay về cố hương dưỡng lão, tài sản của ngươi cũng bào toàn cho ngươi.”

Nói đến đây, Thi Cành Trung khẽ cười nói: “Quách soái còn muốn nghe hạ gách nữa không?”

Quách Anh Nghĩa cuống quít lắc đầu, hắn biết hạ gách là cái gì, chính là hắn khó giữ được cái mạng nhỏ này, tiền tài tịch thu, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không đón nhận, đã không còn mạng nhỏ, hắn lấy tiền tài làm cái gi, đã không còn tiền tài, thì hắn cũng không muốn sống nữa.

Quách Anh Nghĩa trầm tư một lúc lâu, hắn chi có thể từ con đường thứ nhất và thứ hai lựa chọn một cái trong đó, cho dù điều kiện của Lý Khánh An vẫn xem như là hậu đãi, nhung sự tinh trọng đại, hắn cẩn phải suy nghĩ thận trọng.

“Ta muốn biết, làm sao chứng minh được đây là lòi nói nguyên văn của Triệu vương điện hạ.” Nói cho cùng, hắn vẫn là có điểm không tin tường Thi Cảnh Trung.

Thi Cành Trung chi vào tấm kim bài trên bàn, “Tấm kim bài này có thể chứng minh.”

“Kim bài chi là chứng minh Triệu vuơng có lời gởi ta, nhung không thể chứng minh chính là những lòi mà ngươi nói lúc nãy, không phải là ta không tin Thi tướng quân, lỡ như ngươi nhớ lầm một chút, sự tình liên quan thân gia tánh mạng của ta, ta không thể không cẩn thận.”

Thi Cành Trung cũng có chuẩn bị, hắn lấy ra cáp tín do Lý Khánh An tự tay viết, đưa cho hắn cười nói: “Đây là thư thân bút của Triệu vương điện hạ, có thê cho ngươi.”

Quách Anh Nghĩa chậm rãi lật thư cáp ra, chữ rất nhỏ, hắn cũng không biết là có phái là thư thân bút của Lý Khánh An hay không, chi thấy trên đấy viết: “Cầm kim bài của ta đi gặp Quách Anh Nghĩa, có thể đề xuất tam gách dưới đây, một...”

Quà nhiên là thật, Quách Anh Nghĩa hít một hoi thật dài nói: “Hãy để ta suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút đã!”

“Có thể cho ngươi thời gian suy nghĩ, nhung phải lập tức giãi trừ giới nghiêm.”

“Không thành vấn đề, ta lập tức hạ lệnh giải trừ!”