Vào cung diện kiến thánh thượng không phải là nói gặp là gặp, ở giữa còn phải chú trọng nhiều thứ. Một trong những điểm quan trọng là học tập lễ nghi. do quan viên lễ bộ giảng dạy, nên nói gì. nên hành lễ gì, đều được trình bày rõ ràng, nếu là dân thường hoặc binh sĩ không chức tước, còn phải ban thưởng 1 bộ áo trắng, mặc bộ áo trắng vào sau đó mới được cẩn kiến, cuối cùng phải tắm gội xông hương, đêm hôm đó phải ở lại trong cung, để phòng ngày thứ hai đi trễ hoặc vắng mặt. Truyện "Thiên Hạ " Truyện "Thiên Hạ "
Đêm nay, mỗi người họ đều không ngủ được, tổng cộng 24 người, 24 tướng sĩ quân công hiển hách trong chiến dịch Tiểu Bột Luật, có Lý Tự Nghiệp thống Lĩnh Mạch Đao quân chiếm lấy Liên Vân Bào, Lệ Phi Nguyên Lễ và Hạ Lâu Dư Nhuận dẫn 100 người chặn đường rút quân Thổ Phồn Liên Vân Bào.
Lý Khánh An là hiệu úy quân Xích Hầu. tiêu diệt quân Thổ Phồn Ca Lam Thành, phát hiện bí mật qua sông, anh dũng chiếm giữ A Nô Việt Thành, chém đứt cầu mây, công trạng của hắn có thể nói là số một. nhưng do tự ý bắn chết công chúa Thổ Phồn, làm trái mệnh lệnh bắt sống công chúa Thổ Phồn của Cao Tiên Chi, lấy công chuộc tội, trên sổ công lao xếp hạng 2, phó úy của hắn Lệ Phi Thú Du cũng do theo hắn tác chiến, trên sổ công lao xếp hạng 5.
Thậm chí cả 2 thù hạ Hạ Nghiêm Minh và Hàn Tiến Bình cũng được lên sổ công lao, cùng được tiến kinh nhận thường.
“Các ngươi không ngủ được à?” Trên giường, Lý Khánh An cười hỏi.
“Nghĩ đến mai là phải gặp hoàng thượng thụ phong rồi, thuộc hạ làm sao cũng không ngủ được.”
Hạ Nghiêm Minh phấn khởi hỏi: “Tướng quân, người nói thuộc hạ có thể phong chức quan gì?”
“Thế ngươi muốn phong chức quan gì?”
“Nếu thăng một chức thì thuộc hạ sẽ là lữ soái rồi, nhưng nếu may mắn hơn. không chừng thuộc hạ có thể làm phó úy, chính thức đi vào hàng ngũ tướng quân. Đây là việc ao ước bấy lâu của phụ thân thuộc hạ. người suốt đời chỉ làm một hỏa trường, nói không chừng con trai người sau này có thể làm tướng quân đô úy. ha ha! Tổ phần Hạ gia bốc khói xanh rồi.”
Hạ Nghiêm Minh lúc phấn khởi nói rất nhiều, hắn lại đá Hàn Tiến Bình một cái, nói: “Lão Hàn. hi vọng lớn nhất của ngươi là gì?”
Hàn Tiến Bình than thở nói: “Nguyện vọng lớn nhất của ta là có thể xá miễn tội lưu vong của ta. cho ta trở về quê hương đoàn tụ với vợ con.”
“Lão Hàn. ngươi cứ yên tâm đi! Nếu Cao soái đã liệt tên ngươi vào danh sách công thần, thì ngươi chắc chắn sẽ được xá miễn, nếu không làm sao phong thưởng ngươi?”
Lý Khánh An cười an ủi hắn.
“Thuộc hạ hi vọng chứ! Cũng không biết con trai còn nhớ thuộc hạ không nữa.”
Hàn Tiến Bình ngây người nhìn vào vầng trăng trước cửa sổ, tường tưởng hình dáng của con trai minh. Hạ Nghiêm Minh lại hỏi Lý Khánh An: “Tướng quân, thế còn người, kỳ vọng lớn nhất của người là gì?”
“Ta cũng không biết nữa.”
Lý Khánh An gối đầu lên hai tay, âm thầm cười khổ sờ nói: “Kỳ vọng lớn nhất của hắn là tìm được đường vượt thời gian không gian, trở về với thế giới đó của hắn. nhưng thật sự để hắn trở về, hắn lại không nỡ xa Đại Đường rộng lớn bao la.”
“Tướng quân, thuộc hạ cảm thấy người nên tìm một nương từ rồi, người năm nay đã 25 tuổi rồi, đã đến lúc thành gia lập nghiệp rồi.”
Hạ Nghiêm Minh đột nhiên nhớ lại một việc, liền cười tinh quái nói: “Tướng quân, ngươi không phải là vẫn còn vương vấn cô nàng Thạch Quốc đó chứ? Tên là gì nhỉ. Thạch Câu Lan. đúng không?”
Lý Khánh An xuất thần nhìn vào ánh trăng lưỡi liềm ngoài cửa sổ, Câu Lan. thiếu nữ dị quốc đã từng đem lại mùi vị đàn ông lần đầu tiên cho hắn. nàng bây giờ đang ở đâu? Nàng còn nhớ mình không?
Bất giác, hắn lại nhớ đến thiếu nữ giống như nguyệt cung tiên tử đêm qua, tiếng đàn ngân nga thanh thoát ấy, làm cho hắn lâu rồi vẫn không thể nào quên.
Đêm nay như sắp đặt rất nhiều người cũng không ngủ được. An Lộc Sơn thăm hỏi thương tích của con trai xong, tâm trạng nặng trĩu trở về thư phòng. Hắn đã nhận được tin. việc này sẽ giao cho tướng quốc toàn quyền xử lý, đó khiến cho hắn thêm mấy phần lo nghĩ. Nếu để hoàng thượng xử lý, dập đầu nhận tội, tin rằng ngoài hoàng thượng có thể tha bổng cho mình, nhưng nếu là Lý Lâm Phủ thì hắn không có tí chắc chắn nào. Từ trưa đến giờ, đã qua 4 canh giờ, nhưng việc này Lý Lâm Phủ lại không có bất kỳ động tĩnh gì. giống như chưa từng xảy ra vậy. Nhưng càng như vậy, trong lòng An Lộc Sơn càng lơ lửng. Hắn âm thầm cầu nguyện trời cao, xin vạn nghìn lần đừng để Lý Lâm Phủ lấy đó làm bừa!
“Đại tướng quân, ngài phát hiện việc hôm nay có gì quái dị không?”
Nghi vấn của tham mưu Nghiêm Trang cắt ngang sự lo âu của An Lộc Sơn, An Lộc Sơn đột nhiên nhớ đến nụ cười đắc ý kia của Lệ Phi Nguyên Lễ, đúng là có tí lạ.
“Ngươi phát hiện ra điều gì quái dị?”
“Thuộc hạ cảm thấy việc hôm nay hoàn toàn là một cái bẫy của quân An Tây, cố ý bỏ mồi câu tiểu tướng quân.”
“Làm sao thấy được điều này?”
“Có 3 nghi vấn!” Nghiêm Trang giơ một ngón tay: “Thứ nhất, sau khi xung đột ở tửu lâu. họ lập tức trở về Tiếu Tấu Viện, hơn nữa có nhục mạ bao nhiêu cũng không đi ra, điều này không Phủ hợp với phong cách của họ, đại soái vẫn còn nhớ lần xung đột ở trận mã cầu năm kia chứ?”
An Lộc Sơn gật đầu. hắn vẫn còn nhớ rất rõ. Năm kia tính tình của quân An Tây mãnh liệt như lửa ấy, ngang nhiên đánh nhau với quân Phạm Dương ở bãi mã cầu Đông Nội Viên, nhưng lần này chúng lại kìm chế. rất kỳ lạ. chỉ có thể nói chúng rất thông minh, đem toàn bộ trách nhiệm đây hết cho An Khánh Tự.
“Thế còn thứ hai?”
”Thứ hai là mũi tên kỳ dị. vốn dĩ thuộc hạ đã sắp khuyên nhú thành công, nhưng đúng vào lúc mấu chốt nhất, trong Tiến Tấu Viện bắn ra một mũi tên, bắn xuyên qua đầu chiến mã của tiêu tướng quân, đây tuyệt đối không phải là sự ngẫu nhiên, là đối phương phát hiện chúng ta có ý đồ rút quân, nên mới khıêυ khí©h tiểu tướng quân động thủ.”
Điều này An Lộc Sơn cũng chú ý tới, có thể một mũi tên bắn xuyên đầu ngựa. đây là một sức mạnh như thế nào, trong quân An Tây lại có nhân vật như vậy, gần như có thể so sánh với Sử Tư Minh, chính là mũi tên này làm cho An Khánh Tự hoàn toàn mất hết lý trí, hạ lệnh phóng tên. đối phương quả thật rình đúng thời cơ.
“Ngươi nói không sai, điều thứ hai cũng rất quan trọng, thế còn điều thứ ba của ngươi thì sao?”
“Bẩm đại tướng quân, tuy là có tên lửa bắn vào Tiến Tấu Viện, làm bén lửa lớn, nhưng thế lửa cũng cháy nhanh quá chăng, có nhiều nơi cháy cùng một lúc, đó quả thật quá sát sao rồi, hơn nữa không có một người nào bị chết cháy, đại tướng quân, thuộc hạ cứ cảm thấy ngọn lửa này thật ra là do họ tự phóng hỏa. mục đích là đây tiếu tướng quân đến chỗ chết.”
An Lộc Sơn từ từ gật đầu, Nghiêm Trang phân tích thật rõ ràng rành mạch, có căn cứ hẳn hoi. nếu như Quả thật như vậy, trong đám quân An Tây này quà có cao nhân rồi! Đó là ai?
“Đại tướng quân, không biết ngài có để ý không, khi đại tướng quân hai lần muốn giảng hòa với quân An Tây, ánh mắt của tất cả họ đều nhìn vào người trẻ tuổi trên trán có vết dao, sau này cũng là người này tiếp nhận sự nhượng bộ của đại tướng quân.”
An Lộc Sơn chăm chú suy nghĩ, bèn nói: “Ta nghĩ ra rồi. người trẻ tuổi này tên Lý Khánh An. hiệu úy Xích Hầu Doanh quân An Tây, xếp hạng 2 trên sổ công lao chiến dịch Tiểu Bột Luật.”
“Đại soái cứ để ý đến người này, người này nếu đã có thể ngửa tay thành mây, lại có thể úp tay thành mưa, sau này sẽ không tầm thường.”
An Lộc Sơn cắn răng nói: “Ta hiểu rồi, ta tuyệt đối không tha cho hắn. tuy nhiên người này vẫn chưa cần phải lo tới, bây giờ việc quan trọng nhất là ta phải khiêng Đại Lang đi Phủ tướng quốc thinh tội, cái đáng sợ nhất là sự án binh bất động của Lý Lâm Phủ’