Những người An Tây ai ai cũng biết Cao Tiên Chi và Trình Thiên Lí bất hoà, đây cũng không phải ai đúng ai sai, mà đó là điều thường thấy là trên quan trường mà thôi, Phu Mông Linh Sát là nhân vật số một, điều này không cần tranh luận, còn nhân vật số hai là ai, chỉ có người trí mới biết trí người nhân mới biết nhân mà thôi.
Phái tư lịch cho rằng, người tiền nhiệm của Phu Mông Linh Sát là Cái Gia Vận còn tại vị Trình Thiên Lí cũng đã giữ chức Phó Đô Hộ rồi, thậm chí tư lịch còn cao hơn cả Phu Mông Linh Sát, cũng không phải lui về tuyến sau, theo lý, không làm được nhân vật số một thì nhân vật số hai ngoài hắn ra còn ai vào đây nữa, nhưng Cao Tiên Chi lại cướp mất quyền lớn ở Đô Binh Mã Sứ, khiến Trình Thiên Lí chỉ có thể là nhân vật thứ ba, điều này làm cho người ta căm phẫn, cho nên trong con mắt của phái tư lịch, Trình Thiên Lí đã phải chịu ấm ức rồi. Truyện "Thiên Hạ "
Nhưng trong con mắt của phái thực lực, Cao Tiên Chi chính là người bị hại, phái thực lực cho rằng, Tây An không phải trung nguyên, nhận trọng trách giữ gìn đất đai bờ cõi, cho nên bản lĩnh thật sự quan trọng hơn cái gọi là tư lịch rất nhiều lần, Trình Thiên Lí không có tư lịch, mà quân công thì ít, điều này có thể nói thực lực của hắn có hạn, không làm được đại sự, không thể làm Chư Hầu của một phương.
Trái lại tuy Cao Tiên Chi còn trẻ, nhưng nam chinh bắc chiến, quân công lớn lao, những năm Thiên Bảo đầu tiên, bộ lạc Đại Hề thuộc Tây Đột Quyết vốn dĩ quy phụ Đại Đường, dấy binh tạo phản, từ Ha Mi chạy tới Toái Diệp, Cao Tiên Chi thống lĩnh hai ngàn kỵ binh ngàn dặm truy kích, truy kích bộ lạc Đạt Hề tới Toái Diệp, liền gϊếŧ sạch bọn họ.
Bởi vậy có thể thấy tài năng chỉ huy quân của Cao Tiên Chi rất xuất sắc, trong khi đó Trình Thiên Lí lúc nào cũng đâm lời gièm pha, đâu đâu cũng gây trở ngại cho Cao Tiên Chi, điều này khiến người của phái thực lực đứng về phía Cao Tiên Chi.
Hôm nay, Trình Thiên Lí lại gây khó dễ, hơn nữa lời nói có phần nặng nề, An Tây quân họ Cao, câu này có ý gì, nếu Cao Tiên Chi vẫn giữ im lặng, e rằng không lâu nữa thánh chỉ sẽ tới và Cao Tiên Chi sẽ bị bắt để luận tội, đây là sách lược của Trình Thiên Lí, ép Cao Tiên Chi nổi cáu trước mặt Tiết Độ Sứ.
Thấy Cao Tiên Chi phát cáu, Trình Thiên Lí giả bộ câm điếc, không thèm nhìn hắn, Cao Tiên Chi không kìm nổi, một chân quỳ xuống, nói với Phu Mông Linh Sát:
- Đại soái, Cao Tiên Chi ta đường đường chính chính, nhưng lại có người nhiều lần hãm hại, mong Đại Soái lấy lại danh dự cho ta, nếu không mong Đại Soái phế chức Đô Binh Mã Sử của ta đi, mời người có năng lực đảm nhiệm.
Trong lúc mọi người đang bàn luận nguyên do Trình, Cao bất hoà, bình thường chỉ quan tâm xem quyền lực quân sự thuộc về ai, không ai để ý trách nhiệm của Phu Mông Linh Sát trong việc này, trên thực tế, Phu Mông Linh Sát chính là kẻ đầu sỏ gây nên sự bất hoà giữa Trình, Cao.
Rất đơn giản, đối với nhân vật số một, tạo sự bất hoà giữa bộ hạ là nghệ thuật lãnh đạo của hắn, nếu bộ hạ kết bè đảng với nhau, vậy nhân vật số một sẽ xuất hiện nguy cơ, đây cũng là nguyên nhân căn bản để Phu Mông Linh Sát đề bạt Cao Linh Chi, cố tình tạo ra sự bất hoà này, dùng Cao để ngự Trình, và cũng dùng Trình để chế Cao, lúc này hắn sẽ là ngư ông đắc lợi.
Phu Mông Linh Sát liền đi tới đỡ Cao Linh Chi ngồi xuống, trấn an nói:
- Tiên Chi, đừng vì việc nhỏ nhặt này mà gây chiến, ý của Trình Đô Hộ nói Tiên Chi nên giao cơ hội rèn luyện cho lớp thanh niên trẻ như Lý Khánh An, giữ hắn bên mình quả có chút đáng tiếc, ngoài ra cũng không có ý gì khác, Giám Quân, ngài thấy ta nói đúng chứ?
Biên Lệnh Thành dường như không nghe thấy gì, hắn lớn tiếng vỗ tay.
- Hay!
Dừng lại chút, hắn ngơ ngác hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Phu Mông Linh Sát mắng thầm một tiếng cáo già, rồi ha ha cười nói:
- Không có gì! Không có gì! mọi người tiếp tục xem bóng nào.
…
Trận đấu đã diễn ra rồi, trong sân, bóng bay như tia điện, ngựa chạy như cuồng phong, hai đội giành nhau rất ác liệt, binh sĩ của hai bên hò hét khàn cả giọng, như phát điên lên, vỗ tay đến nổi sưng húp lên.
Thực lực của hai đội Mã Cầu ngang nhau, giao phong nhau hơn mười lần, cũng có thắng có bại, nhưng hôm nay đội của Cao Tiên Chi có thêm một thành viên mới, hắn trở thành tiêu điểm của trận đấu.
Thuật cưỡi ngựa của Lý Khánh An thì không phải bàn, không thua gì những kỵ thủ ưu tú nhất, trong trận đấu hắn xuất quỷ nhập thần, luôn xuất hiện ở những khoảng không của đối phương, bóng luôn hướng về phía hắn, làm người ta cảm thấy hắn và bóng như một, đây cũng là năng lực biết cách giữ thời cơ chiến đấu, hơn nữa ấn tượng sâu sắc nhất là khả năng đánh bóng chuẩn của hắn, chỉ cần một gậy là bóng đã chui vào lỗ. Truyện "Thiên Hạ "
Cây hương thứ ba chỉ còn lại chút ít, một tiếng giòn vang, mã cầu đánh về phía trái, trước khi đối phương áp sát, Bạch Nguyên Quang dùng gậy vẩy bóng về phái xa bên phải, hô lớn:
- Thất Lang, nhận bóng này!
Lý Khánh An thúc ngựa chạy gấp, hai cao thủ của đối phương là Lệ Phi Thủ Du và Liễu Thanh thúc ngựa áp sát hai bên, ngăn không cho hắn tiến lên phía trước, Lý Khánh An khẽ quay đầu ngựa, chiến mã có lẽ hiểu ý hắn, khẽ chuyển hướng, bỏ lại hai cao thủ của đối phương, đôi chân dài nhẹ nhàng chộp tới mã cầu, trong nháy mắt mã cầu gần tới lỗ, Lý Khánh An kịp tiến tới, hắn xoay người một kích, gậy bóng đánh trúng bóng, đánh mạnh vào bóng như một vệt thẳng tắp bay đi, cách ba mươi bước, đường bóng bay loé qua, lọt vào lỗ rất chuẩn xác.
Lý Khánh An giơ gậy bóng hô lớn.
- Vào rồi!
Tỉ số là 10-9, thế thắng đã định, những tiếng hoan hô của đám binh sĩ lúc đó vang như sấm dậy, Cao Vụ lúc đó còn vui hơn gấp bội, hò hét lớn, hay tay cổ vũ đỏ cả lên.
- Lý Thối Cung, chơi rất hay!
Ánh mắt Cao Tiên Chi loé sáng, như có tâm sự lớn, tuy việc kia cuối cùng cũng chẳng giải quyết tới đâu, nhưng hắn mẫn cảm thấy được, Phu Mông Linh Sát có chút nghiêng về Trình Thiên Lí, Trình Thiên Lí với thân phận là Phó Đô Hộ mà nói ra việc đại nghịch bất đạo là An Tây quân là của họ Cao, Phu Mông Linh Sát lại chẳng tỏ vẻ bất ngờ gì, điều này nói lên gì, chỉ có thể là Phu Mông Linh Sát cũng có chút không hài lòng với mình.
Có lẽ việc mình xử lý vụ Túc Lâu Phong Thú Bảo làm hắn tức giận, Cao Tiên Chi biết, không phải là vì hắn thu nạp Lý Khánh An làm thân binh Nha tướng, mà là mình đã tự tiện tăng thêm binh lực của Phú Bảo thêm một trăm người, điều này có nghĩa là mình đã thay đổi lại địa vị của Túc Lâu Phong Thú Bảo, làm tăng số binh cho phép của Phú Bảo, chắc chắn chuyện này làm Phu Mông Linh Sát tức giận. Truyện "Thiên Hạ "
Nghĩ tới đây, hắn nhìn trộm sang Phu Mông Linh Sát, đúng lúc Phu Mông Linh Sát cũng đang nhìn hắn, đôi mắt nhỏ và dài ánh lên một vẻ khó mà đoán được, hai ánh mắt chạm nhau rồi lập tức quay đi.
Phu Mông Linh Sát hừ một tiếng lạnh lùng, cái tên Cao Tiên Chi này ngày càng kiêu ngạo rồi, không coi mình ra thể thống gì, có cơ hội ắt sẽ cho hắn biết tay mới được.
Lúc này trận đấu đã kết thúc, đội thân binh của Cao Tiên Chi thắng lợi với tỷ số 10-9, Cao Vụ vui sướиɠ đến vỡ oà, một tay vội cầm viên minh châu trong tay Biên Lệnh Thành, cười nói:
- Biên Công Công, cái này thuộc về ta rồi nhé.
- Cái con a đầu này!
Biên Lệnh Thành không còn cách nào khác, cười lắc lắc đầu.
- Chúng tôi may mắn giành chiến thắng, mong Đại Soái phong thưởng!
Bạch Nguyên Quang và mọi người xếp thành một hàng, cùng hướng về Phu Mông Linh Sát xin thưởng, Phu Mông Linh Sát ha ha cười nói:
- Được! theo lệ cũ, các ngươi thắng trận, nhưng hôm nay là hai trăm quán, Giám Quân thưởng thêm một trăm quán, chúc mừng các ngươi!
Bạch Nguyên Quang và mọi người mừng rỡ, cùng nhau chắp tay tạ ơn, lu xuống lĩnh thưởng, lúc đó, Cao Tiên Chi gọi Lý Khánh An lại:
- Thất Lang, ngươi đợi một lát!
Không khí trên khán đài lập tức trở lên căng thẳng, mọi người đều biết Cao Tiên Chi sẽ làm gì, Lý Khánh An chạy nhanh tới, hành lễ với Phu Mông Linh Sát trước, rồi mới tới chỗ Cao Tiên Chi.
- Xin Phó Soái chỉ bảo!
Cao Tiên Chi thấy hắn đối đáp có vẻ khôn khéo, khẽ gật đầu, nói:
- Thất Lang, tài bắn cung của ngươi tốt, nhưng chỉ làm môn hạ của ta, mới không phát huy hết khả năng, chắc cảm thấy không hài lòng?
- Hồi Phó Soái, bỉ chức là quân nhân, chỉ biết phục tùng.
- Vậy tốt, từ nay về sau, ngươi chính thức gia nhập An Tây quân Xích Hậu Doanh, làm đội trưởng đội ba, sau này sẽ không ở bên ta nữa.
Nói xong, Cao Tiên Chi nhìn Trình Thiên Lí một cách lạnh lùng.