Trở lại Xuân Hương Lâu, Bạch Nhược Hiên rất vui mừng phát hiện cũng có người tâm tình không tốt giống mình.
Ha ha, tâm trạng của Hàn Tử Khiên cũng không tốt.
Hàn Tử Khiên vừa nghĩ tới chuyện mình bị một nữ nhân tập kích, còn suýt chút nữa đá hỏng đồ chơi… Lửa giận vô hình từ từ dâng lên: “Chúng ta hủy bỏ lần hợp tác này.”
Nụ cười cứng treo trên mặt, Bạch Nhược Hiên buồn bực muốn đập đầu vào tường, vì cái lông gì mà một hai người đều đến uy hϊếp y thế.
“Khụ, ừm, ta chuẩn bị phòng, chúng ta đi rồi từ từ nói chuyện, tùy tiện tìm hai nữ nhân dập lửa một chút. Tí nữa… Người ngươi muốn gặp cũng sẽ tới, ta mới đàm phán xong việc với hắn, đã nói buổi tối cùng nhau ngắm hoa uống rượu.”
Sắc mặt Hàn Tử Khiên lúc này mới khá hơn một chút: “Ừ! Làm không tệ. Tìm cho ta một nữ nhân, ăn mặc giống nam nhân.”
Nói ra nữ nhân hôm nay gặp, hai người đi về phía phòng Bạch Nhược Hiên đã đặt trước.
Lúc này, Đông Phương Mẫn Nhi đang cực khổ chờ đợi ông chủ Dịch Ký, vừa nghe nói phòng ông chủ Dịch Ký đặt trước cuối cùng cũng có người vào.
“Đi, bây giờ đi tìm người.” Vứt bát cơm trong tay xuống, cơm mới ăn hai miếng nàng cũng không thèm ăn nữa.
Chỉ là, người của Dịch Ký nói muốn gặp là thấy được à.
Chủ tớ hai người đi đến phòng khách quý bên ngoài, mấy hộ vệ thân thể cường tráng đang canh giữ ở đó.
“Chúng ta tìm người, tìm ông chủ của các ngươi!” Tiểu Hà nói xong liền nhét bạc vào trong tay thủ vệ.
Thế nhưng, bao tiền vốn giúp mọi việc đều thuận lợi vào hôm nay lại không có hiệu quả lắm.
Nam nhân kia trả lại bạc: “Ông chủ chúng ta không tiếp khách.” Ánh mắt liếc về phía Tiểu Hà, rồi lại lên tiếng: “Nhưng nếu tìm cô nương, ta nghĩ ông chủ chúng ta sẽ sẵn lòng.”
Lời nói mập mờ như vậy, sao Tiểu Hà có thể không nghe ra. Nha đầu kia tức giận muốn đánh người ngay tại chỗ.
Tay bị Đông Phương Mẫn Nhi nắm chặt: “Tiểu Hà, chúng ta đi.”
Kéo nàng ấy về phòng, lục lọi quần áo: “Nào, giúp ta đổi về dáng vẻ nữ nhân, chúng ta dùng thân phận thật đi tìm ông chủ Dịch Ký.”
Sắc mặt Tiểu Hà thoáng cái liền trắng bệch: “Tiểu thư không cần đâu, nếu mặt thật của người lộ ra, muội sợ những nam nhân thối kia sẽ nổi lòng xấu với người. Hơn nữa, đây chính là kỹ viện đó, nếu bị người ta phát hiện, nhất là người bên Vương gia phát hiện ra thì thanh danh của tiểu thư có thể sẽ không tốt!” Những nữ tử có xuất thân tốt không thể ra vào thanh lâu, điều này ai cũng biết.
“Không quan tâm được nhiều như vậy, vì đạt được mục đích, chúng ta chỉ có thể mạo hiểm. Hơn nữa, ông chủ có thể khiến Dịch Ký lớn mạnh, không thể chỉ ham hưởng thụ. Chúng ta phải đi tìm người của Dịch Ký bàn chuyện làm ăn, không cần lo lắng cái khác.”
Dưới sự kiên trì của Đông Phương Mẫn Nhi, chủ tớ hai người thay xong y phục. Lần này ngược lại rất thuận lợi, lúc hai người đi vào phòng tiếp khách, vừa vặn nhìn thấy tú bà của thanh lâu mang theo các cô nương đi gặp khách.
Nháy mắt ra dấu với Tiểu Hà, hai người thuận lợi đi theo phía sau một đám cô nương, thuận lợi vào phòng.
Dưới ánh nến trong phòng, Đông Phương Mẫn Nhi bước vào liền nhìn thấy nam nhân bên trái đang cười nhạt, mặt lập tức liền trắng bệch không còn sắc…
Không ngờ lại là nam nhân “Khổng Tước”! Lúc nãy mới thu thập hắn ta xong, lúc này mà gặp phải khẳng định không có chuyện gì tốt. Nàng phản ứng nhanh chóng đẩy Tiểu Hà về phía trước, muốn thừa dịp nam nhân này không nhìn thấy mình mà rút lui trở về.
Tuy không rõ tiểu thư bị làm sao, nhưng Tiểu Hà rất trung thành, nàng ấy tận lực giơ tay lên làm ra kiểu quạt gió. Chân cũng lén lút di chuyển về phía cửa.