Chương 7

Nếu không phải người trong phủ nhất quyết muốn y đến chuộc người, còn lấy cái chết để uy hϊếp thì y đã mặc kệ chuyện này.

“Hì hì, chuyện này, chuyện này, ta vẫn nên chuẩn bị quà mừng đi. Chuyện thu phí kia… Ca ca à, gần đây ta thật sự rất nghèo? Ta, ta thật sự không chuẩn bị quá nhiều bạc đâu. Ngươi cũng biết, một lần tìm Tiểu Đào Hồng phải tốn hơn trăm lượng bạc… Mời ngươi đến nơi này, cũng phải tốn hơn vạn lượng…”

Y còn muốn lải nhải kêu khổ, nam nhân đeo mặt nạ đẩy chén ra, giơ ngón tay bắt đầu tính sổ: “Ta tính toán một chút, thu mỗi người bao nhiêu bạc thì hợp lý? Lấy xuất thân của Bạch Nhược Hiên ngươi, thế nào cũng là một người một ngàn lượng đi. Nếu không làm sao xứng với danh hiệu Đại Phương công tử của ngươi!”

Nhắc tới đây, Bạch Nhược Hiên hoàn toàn bối rối: “Tại sao mấy con chim của ngươi lại đắt như vậy? Đám không có mắt kia không phải chỉ bắt hai con chim thôi à, cũng không ăn, ngươi lại nhẫn tâm muốn bồi thường tổn thất tinh thần… nhiều như vậy?”

Phải biết rằng vị gia này chính là Song Sát gia mà cả hai giới hắc bạch đạo nghe tên đã sợ mất mật, người này trở mặt không nhận người, chỉ nhận bạc. Nếu không phải có chút giao tình với hắn, thì hôm nay cũng không có cách nào mà ngồi ở chỗ này đàm phán với hắn về việc chuộc đám người phạm vào “Chuyện chim”.

“Sáu trăm lượng một người…” Nghiến răng, nam nhân ra giá với người đeo mặt nạ. Năm mươi người, sáu trăm lượng cũng phải ba vạn lượng bạc đó.

“Mấy con chim của ta bị tổn thương tình cảm, hay là để chúng uống chút máu người, bồi thường tổn thất tinh thần một chút đi.” Đẩy cái bàn trước mặt ra, nam nhân đeo mặt nạ đứng dậy, dáng vẻ không muốn nói nhiều nữa.

“Tám trăm lượng!” Bạch Nhược Hiên khẩn cấp rống lên.

Nhưng, người nọ vẫn tiếp tục đi về phía cửa lớn.

“Được… Một ngàn lượng một người… Năm mươi người… Năm vạn lượng đó. Một năm lợi nhuận của ta cũng chỉ được ít bạc như vậy…” Bạch Nhược Hiên còn muốn oán giận, lại nhận được nụ cười không đạt tới đáy mắt của Ninh Tử Khiêm.

Mồ hôi lạnh chảy ào ào, Bạch Nhược Hiên ra sức cẩn thận: “Ha ha, ừm, ta thật sự không chuẩn bị nhiều bạc như vậy. Đây là… hai vạn lượng ngân phiếu, ngoài ra còn ba vạn lượng, ta trở về chuẩn bị xong rồi đưa đến, có thể chứ? Chậm nhất là, ba tháng.”

“Lãi suất được tính bằng lãi suất ba.”

Huyệt thái dương của Bạch Nhược Hiên đau nhức: “Chỉ ba tháng mà cũng có lãi suất! Còn là lãi ba?”

Quay người lại, đôi mắt đen kia xẹt qua một chút trêu tức: “Nếu không bây giờ liền đưa bạc.”

“Được rồi, ta tính lãi.” Biết làm sao được, rồng cũng khó thắng được rắn địa phương, Bạch Nhược Hiên xin tha thỏa hiệp.

“Miệng nói không có bằng chứng, lập bằng chứng đi.” Nam nhân đeo mặt nạ dứt lời, tùy tùng vẫn đứng phía sau hắn như tháp sắt, tiến lên trình một tờ giấy hiệp ước lên.

Ký xong hiệp ước, Bạch Nhược Hiên hoàn toàn không còn tinh thần nữa, dù ai bị mất đi lợi nhuận một năm cũng thấy khó chịu như vậy.

Trước khi rời đi, còn mặt dày mày dạn khẩn cầu: “Hoa yến đêm đó ngươi cũng đừng quên.”

“Không thành vấn đề, Đại Phương công tử mời khách, há có đạo lý không đi.” Nghe lời đáng ghét này, Bạch Nhược Hiên thiếu chút nữa hộc máu. Bị người ta lừa gạt vơ vét tài sản, còn phải chảy nước miếng mời người ta đến tán gái… Chuyện này cũng chỉ có y mới có thể làm ra.