Cắn răng, không nghĩ tới mình lại xui xẻo vào nhầm phòng như vậy, Đông Phương Mẫn Nhi cũng không né không tránh, khi tay nam nhân sắp đến trước mặt thì giơ tay lên, nở nụ cười lạnh như băng ma sát chiếc nhẫn trên tay một chút.
“A… Nữ nhân chết tiệt.” Nam nhân trừng mắt nhìn nàng, cuối cùng cũng không nhúc nhích được nữa. Cong chân, đá một cái vào bụng người này, Đông Phương Mẫn Nhi cười lạnh: “Đối với nam nhân nửa người dưới, còn là khổng tước nam¹, đây là giáo huấn tốt nhất.”
[1] khổng tước nam: 孔雀男, ám chỉ những người đàn ông thích ăn mặc và làm đẹp hơn phụ nữ, họ không bao giờ quên khoe khoang về bản thân, như thể họ là người hiểu biết nhất, có năng lực nhất, có giá trị nhất, dũng cảm nhất và quyến rũ nhất trên thế giới.
Vỗ tay xoay người, tự nhiên rời đi không chút do dự.
Phía sau có thanh âm nghi hoặc truyền đến: “Cái gì gọi là khổng tước nam?” Nửa người dưới thì hắn có thể hiểu được, nhưng khổng tước thì có ý gì?
“Chính là nam nhân tự nhận là rất có mị lực, thật ra chỉ là một đống phân chó!”
Ha ha cười lách người đi, Đông Phương Mẫn Nhi có thể tưởng tượng được nam nhân bên trong tức giận như thế nào.
Trong một tửu lâu, hai nam nhân khí độ bất phàm đang nâng chén uống say.
Nam nhân yêu nghiệt mặc đồ trắng không ngừng mời rượu, khuôn mặt xinh đẹp hơn nữ nhân kia cười nịnh nọt cực kỳ.
Ngồi đối diện với y, là một nam nhân đeo mặt nạ cử chỉ bất phàm. Hắn chỉ lười biếng nằm ở đó, toàn thân trên dưới lại lộ ra khí chất vương giả không cho người tới gần. Đôi mắt đào hoa dưới mặt nạ sáng rực tinh anh, làm như không thấy sự nịnh nọt ân cần của đối phương, ngón tay chỉ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, thỉnh thoảng uống một chén. Cứ hành động như vậy, lại làm cho nam nhân áo trắng luôn lo lắng.
Qua nửa ngày hắn mới miễn cưỡng ngăn cản nam nhân áo trắng mời rượu: “Bàn chuyện làm ăn đi.” Đặt chén lên bàn, hắn nghiêng người dựa vào ghế. Y phục trên người lộ ra một nửa… Nam nhân áo trắng nhìn thấy thì nhanh chóng trừng mắt.
“Song Sát, ngươi có thể kéo y phục… lên cao một chút được không.” Tuy đều là nam nhân, y cũng tự thấy mình tuấn kiệt tài giỏi, nhưng so sánh với yêu nghiệt đối diện này, vì sao lần nào cũng cảm thấy đả kích chứ. May mà mỗi lần hắn đều đeo mặt nạ, nếu lộ mặt thật ra trước mặt người khác, chỉ sợ chính mình càng thêm tự ti.
Liếc xéo y, nam nhân đeo mặt nạ nhíu mày lười biếng: “Rót rượu!” Nam nhân tuấn kiệt áo trắng không dám làm trái, ngoan ngoãn rót rượu. Còn nhanh chóng gắp thức ăn cho hắn.
Liếc y cái nữa, nam nhân đeo mặt nạ tao nhã uống rượu, đột nhiên thốt ra một câu: “Ta sắp thành thân rồi, lần này uống rượu mừng chứ?”
“Khụ…” Bạch Nhược Hiên đáng thương cứ như vậy bị sặc: “Ngươi, ngươi nói thật? Ta mới vừa trở về đã nghe ngươi sắp thành thân, chuyện này quá kinh hãi đi?”
Ánh mắt hơi lạnh, nam nhân đeo mặt nạ nghiền ngẫm xoay cái chén: “Chủ động đưa tới cửa, tại sao không? Nhớ rõ, phải chuẩn bị một phần hạ lễ lớn.”
“Ta không có bạc!” Bạch Nhược Hiên lẩm bẩm không nể mặt.
“A, không có bạc à, cũng được, kéo tất cả người trộm chim lần này đi chém là được rồi.” Nam nhân đeo mặt nạ cười như gió thoảng mây bay, nói chém người giống như chém dưa chém rau vậy.
Bạch Nhược Hiên mở to mắt, cuối cùng cũng nói tới chuyện chính rồi, con hồ ly đen tối ngoan độc này, y vừa sợ vừa không thể trêu vào, cuối cùng sẽ ăn của y bao nhiêu bạc đây? Đã cảnh cáo những người đó không nên đi trộm chim của người ta, vậy mà hết lần này tới lần khác tay của một số người lại ngứa ngáy, nhìn thấy chim thì lòng không chịu được. Giờ thì tốt rồi, một đám nha đầu trộm chim trộm cả mình luôn.