Trước khi xuất giá, mấy bà mụ thường hay cằn nhằn bên tai nàng một ít chuyện mẹ chồng nàng dâu khi ở chung. Kiếp trước nàng cũng từng xem rất nhiều phim cẩu huyết và ngôn tình, biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ trước đến nay luôn không tốt, nên nàng muốn… Phá vỡ quy tắc thông thường, cố gắng chung sống hòa hợp với mẹ chồng giả này.
“Sự xoi mói của mẫu thân chàng thật làm cho người ta khâm phục.” Sau khi nghe xong một đống sở thích này, Đông Phương Mẫn Nhi không thể không cảm thán, dường như muốn có mối quan hệ tốt với vị mẹ chồng tương lai cường thế này hơi khó khăn.
“Thật ra thì mẫu phi ta vẫn là một người rất tốt, bà hy vọng chúng ta có thể sớm sinh quý tử. Nhất là ta, lại càng hy vọng ta sớm sinh quý tử.”
Ánh mắt trêu tức rơi vào mặt nàng, quả nhiên thấy vẻ xấu hổ của nàng, môi giương lên.
Nhìn nụ cười quỷ mị này của hắn, Đông Phương Mẫn Nhi hiểu được mình lại bị hắn trêu, cũng không thể thua thiệt trong lời nói được: “Cái này cũng đúng nha, cho nên Vương gia chàng từ giờ trở đi, tốt nhất là cố gắng nhiều hơn, hàng đêm sinh con đẻ cái, tranh thủ một năm tạo ra mười hài tử. Như vậy, tất nhiên sẽ khiến cho người đời kính ngưỡng, cũng làm cho lệnh tôn thỏa mãn tâm nguyện chờ đợi.”
Ninh Tử Khiêm nổi giận: “Mười đứa! Nàng cho rằng ta là heo giống à!”
“Phốc…”
Tiểu Hà đi ở ngoài màn kiệu nghe thấy cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Nhìn độ cong xinh đẹp của nữ nhân này, Ninh Tử Khiêm âm thầm buồn bực mình tự nhiên lại nói ra loại từ heo này. Chết tiệt, lại bị nữ nhân này dẫn dụ.
Nhưng hắn cũng không phải là người chịu thua thiệt nha. Ánh mắt vừa chuyển, dừng ở trên cần cổ trắng nõn như ngó sen của nàng, nghĩ đến cảm giác tuyệt vời của nơi đó mấy ngày trước, ánh mắt hắn trầm ngưng: “Nương tử… muốn tạo hài tử, đương nhiên là vi phu và nương tử nàng cùng nhau tạo.”
…
Mi tựa lá liễu, môi không son mà đỏ, ánh mắt quyến rũ, dáng người xinh xắn thanh tú, đi lại hương thơm lượn lờ. Dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, không nói cũng mang theo ba phần tươi cười. Một nữ nhân dáng người nhỏ nhắn, ăn nói nhỏ nhẹ như vậy, lại là mẹ chồng cường thế hay mẹ chồng nhiều chuyện thích xoi mói tật xấu của người khác mà Ninh Tử Khiêm nói?
Đông Phương Mẫn Nhi cảm giác đầu óc mình không thể suy nghĩ được nữa, ấn tượng đầu tiên của nàng về mẹ chồng chính là một tiểu loli trung niên nha.
Khi nàng quan sát bà, Phượng Yên Nhiên cũng đang đánh giá nàng.
Áo song điệp vàng hạnh tôn lên vẻ tao nhã hào phóng của nàng, khuôn mặt trứng ngỗng không son bóng loáng như trứng gà lột vỏ, cặp mắt long lanh sắc bén kia đặc biệt đen nhánh. Hành động trầm ổn hào phóng, ngồi ở đối diện mình, lưng cũng thẳng tắp, lúc khẽ nói sẽ mang theo chút cười uyển chuyển. Là một nữ tử hào phóng, có gia giáo.
Tuy nội tâm công nhận những điểm tốt của nàng, nhưng là mẹ chồng, bà tuyệt đối sẽ không khen ngợi.
“Mẫn Nhi, người cũng như tên, hy vọng con nhanh nhạy mọi việc, chiếu cố phu quân cho thỏa đáng.”
Vừa bắt đầu đã bảo nàng chăm sóc nhi tử bảo bối của bà, Đông Phương Mẫn Nhi tận lực cười thật chân thành: “Vâng ạ, mẫu phi dạy chí phải, hết thảy lấy Vương gia làm trời, Mẫn Nhi sẽ lấy Vương gia làm đầu.”
Nhìn thái độ cung kính của nàng, lời nói thành khẩn, Phượng Yên Nhiên hài lòng gật đầu: “Ừ, làm khó cho con rồi, Ninh Nhi từ nhỏ đã không bị trói buộc, sau khi lập gia đình, làm nương tử, con phải khuyên bảo nó nhiều, đỡ cho nó ở bên ngoài dính chút cỏ dại hoa dại, không bằng ở nhà cùng con ân ái sớm sinh quý tử quý nữ!”