Tuy nghẹn một buổi tối, nhưng hai ngày nay tâm tình Ninh Tử Khiêm tương đối tốt.
Vừa nghĩ tới bộ dáng Đông Phương Mẫn Nhi bị mình chỉnh cũng nói không nên lời, môi hắn không khỏi nhếch lên.
“Vương gia, đây là công văn tiểu nhân sắp xếp lại, người xem xong chưa?” Tiểu Ức Tử vẫn luôn nhìn chủ tử nhà mình làm việc, nhưng hắn lại ngẩn người thất thần…
Thu hồi tâm trạng, Ninh Tử Khiêm vung bút lên, tâm tình thoải mái đứng dậy.
Bên ngoài phủ có một gia đinh vội vã chạy tới.
“Vương gia, không xong rồi, không xong rồi, nương nương, nương nương đến rồi.”
Vừa nghe mẫu phi tới, tâm tình Ninh Tử Khiêm vốn đang tốt lập tức thu liễm lại.
Tiểu Ức Tử nhẹ giọng nói thầm: “Vương gia, người nhìn xem, ta nói mặc kệ nương nương có trở về hay không thì đều nên đi thăm bà một chút đi. Lần này thì tốt rồi, nương nương lại chủ động tới cửa. Ai, làm gì có người mới nào không tới cửa dâng trà mời mẫu thân chứ.”
Quản gia Ngũ Đức ở một bên khiển trách gã: “Tiểu Ức Tử ngươi thì biết cái gì, cái này không thể trách gia được, nương nương cũng xuất cung mấy tháng rồi. Ai biết bà sẽ trở về sau ngày đại hôn của Vương gia?”
Ninh Tử Khiêm bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, có thể đoán được sau khi mẫu phi đến sẽ cằn nhằn mình như thế nào. Nhưng, vì sao hắn phải một mình gánh vác loại chuyện này?
Môi nâng lên một độ cong thoải mái.
“Ngũ Đức, đi gọi Vương phi tới, cùng bổn vương đi gặp mẫu phi.”
Ngũ Đức nghe xong, mắt lập tức sáng lên. Đúng vậy, từ xưa đến nay, con dâu và mẹ chồng đều không thể ở được với nhau. Nếu đẩy Vương phi ra ngoài, không phải lỗ tai Vương gia sẽ được thanh tĩnh rồi sao!
Đông Phương Mẫn Nhi còn đang tính toán sổ sách trong phòng, đột nhiên lại nhận được tin tức phải đi gặp nương nương, xoa trán, lúc này nàng mới nhớ tới mình đã thành con dâu nhà người ta rồi. Lập tức từ thân phận cô nương, chuyển biến thành thân phận nàng dâu, sự khác biệt giữa hai từ này, nàng nhất thời còn chưa thích ứng được.
Vội vàng thu thập thỏa đáng, đi tới trước kiệu, kiệu phượng ngũ sắc đã sớm chờ ở đó.
Ninh Tử Khiêm ngồi ở trên, đôi mắt đào tà ác nhìn nàng, nụ cười kia, thấy thế nào cũng thật đẹp.
Trong lòng bồn chồn, cảm giác mỗi lần nam nhân này cười như vậy, nàng sẽ xui xẻo.
Ninh Tử Khiêm liếc qua cái bóng đang trốn cách đó không xa, ánh mắt hơi trầm xuống, trong lúc này bất chợt đưa tay ôm Đông Phương Mẫn Nhi, cũng thân thiết hôn một cái trên mặt nàng: “Ái phi.”
Thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, Đông Phương Mẫn Nhi theo bản năng muốn nện một nắm đấm tới. Tay trên lưng không nhẹ không nặng véo nàng một cái: “Phối hợp!”
Chỉ hai chữ này lại làm cho nàng an tĩnh lại.
Ngoan ngoãn mặc hắn ôm, hai người lên kiệu.
“Buông…”
“Xuỵt…” Ôm nàng trong lòng, Ninh Tử Khiêm không chút do dự lựa chọn ngăn cản nàng kháng nghị, bĩu môi: “Bên ngoài.”
Theo ánh mắt hắn liếc nhìn, Đông Phương Mẫn Nhi bi ai nhìn thấy một thân ảnh không nhanh không chậm đi theo xe. Từ y phục mà xem, không giống người của Ninh Tử Khiêm. Có người theo dõi họ, đó là ai?
“Là hoàng phi, mẹ chồng… của nàng.” Dường như biết suy nghĩ trong lòng nàng, hắn dán vào lỗ tai nàng khẽ nói.
“Ách, tại sao?”
Đợi đến khi Đông Phương Mẫn Nhi ý thức được mình đang bị người nào đó trắng trợn ăn đậu hũ, nàng nổi giận. Lần này không đợi Mẫn Nhi phát uy, sư tử tự động buông nàng ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Mẫu phi của ta thích người nghe lời, thích đàm luận về ta, không thích người không có giáo dưỡng. Thích nhất… là bới móc nữ nhân, dung mạo cử chỉ, với ăn nói các loại!”
Người nào đó đúng lúc chuyển đề tài, lại thật sự dời sự chú ý của Đông Phương Mẫn Nhi đi. Nàng lúc này làm gì còn tâm trạng để ý đến chuyện vừa rồi hắn ăn đậu hũ, điều phải nhớ là hỉ nộ ái ố của mẹ chồng giả này.