Tìm chút nước và điểm tâm trong phòng bếp, lúc này nàng mới hài lòng đi về phía tân phòng.
Đẩy cửa ra, nhìn khuôn mặt yêu nghiệt trên giường kia, lúc này đang dùng đôi mắt đào hoa trêu tức nhìn mình, Đông Phương Mẫn Nhi trong nháy mắt ngẩn người.
Ninh Tử Khiêm rất hài lòng sự thèm muốn lộ liễu của nữ nhân này đối với mình, hắn lấy tay nhẹ nhàng quạt gió: “Nương tử… vi phu còn có thể lọt vào mắt?”
Câu hỏi đầy mê hoặc này khiến Đông Phương Mẫn Nhi sợ run cả người. Nhanh chóng hất cằm, nghiêm chỉnh gật đầu: “Coi như tạm được. Nếu ngày nào đó không còn bạc, chắc là có thể kiếm được.”
Nghĩ đến việc có thể biến nam nhân này trở thành công cụ kiếm tiền, mặt mày Đông Phương Mẫn Nhi cười cong cong tinh tế.
Nụ cười trên mặt yêu nghiệt đối diện chậm rãi biến mất, ngưng tụ thành một cơn mưa rền gió dữ nhanh chóng xâm nhập. Đông Phương Mẫn Nhi sửa sang lại y phục, cũng không để ý tới hắn, trực tiếp đi tới ngăn tủ ôm chăn bên trong.
Nhìn nàng ôm chăn ra ngoài, Ninh Tử Khiêm cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Nương tử, nàng có ý gì?” Chết tiệt, nàng cứ như vậy mà không dừng lại à, chán ghét hắn như vậy? Hắn từ trước đến nay ở trước mặt nữ nhân mọi việc đều thuận lợi, lúc này lại cảm thấy vô cùng thất bại!
Cũng không quay đầu lại, Đông Phương Mẫn Nhi cố gắng trải chăn: “Chẳng lẽ Vương gia lại nhường giường cho ta?”
“Ta dựa vào cái gì mà nhường giường cho nàng?” Nhíu mày, Ninh Tử Khiêm không vui hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, cho nên Mẫn Nhi chỉ có thể trải chăn ngủ tạm thời ở đây. Ngày mai ta nghĩ Vương gia sẽ vì Mẫn Nhi mà sắp xếp một gian phòng chứ? Yên tâm, ta sẽ trả bạc.”
Nếu Đông Phương Mẫn Nhi quay đầu lại sẽ thấy, Ninh Tử Khiêm mở to hai mắt tràn ngập thần sắc phức tạp.
Nhưng nàng không quay đầu.
Mới đặt gối chuẩn bị nằm xuống.
Nào ngờ thắt lưng bị người ta chế trụ, đầu óc choáng váng, cả người đã bị ném lên hỉ giường điêu long họa phụng kia.
Tay hắn chống ở hai bên, nàng cố gắng xem nhẹ tần suất tim đập: “Vương gia, nhớ kỹ chúng ta chỉ thành thân giả thôi. Cho nên không nên động một chút là có mấy cái… cử chỉ thân mật với ta!”
Đầu ngón tay chọc hắn một cái, nàng cười hì hì không thèm để ý nhìn hắn: “Còn nữa, sau khi chạm vào nữ nhân khác, nhớ hãy che giấu thật tốt. Ta không thích nhìn nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lúc ẩn lúc hiện trước mặt ta. Điều này sẽ làm cho ta có cảm giác, giống như có một tiểu sinh không ngừng lắc lư trước mặt. Ta sẽ nghĩ… Tiểu sinh này cuối cùng có thể kiếm được bao nhiêu bạc…”
Lửa giận hừng hực, còn chưa kịp hành động thì Ninh Tử Khiêm đã cảm thấy thắt lưng tê dại.
Lại là cái chiêu đáng chết kia, hắn trừng to mắt, tóc cũng tức giận dựng đứng cả lên.
“Khụ, ừm, dược hiệu lần này có thể làm tê liệt một con voi. Ai, dược hiệu quan trọng như vậy, là lần đầu tiên dùng nha, hẳn là chàng cảm thấy rất vinh hạnh. Thật ra thì, ta cũng không muốn chúng ta ở chung như này đâu, nhưng chàng làm ta lo lắng quá. Cho nên để an toàn, chàng cứ an tâm ngủ một giấc đi. Có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói.”
Ném cho hắn một nụ cười yên tâm đi, Đông Phương Mẫn Nhi dứt khoát không do dự đá Ninh Tử Khiêm xuống giường, bản thân thì chiếm lấy chiếc giường điêu phượng kia, một đêm mộng đẹp.
Trong mộng dường như vẫn có tiếng nghiến răng, nhưng Đông Phương Mẫn Nhi chỉ trở mình rồi lại tiếp tục ngủ say.
Ninh Tử Khiêm trừng mắt, cứ như vậy nghẹn một bụng lửa giận nhìn nữ nhân đang thoải mái ngủ trên giường, ban ngày nàng còn giống một quý nữ thùy mị. Nhưng lúc này buổi tối thả lỏng trên giường, Ninh Tử Khiêm lại không cho rằng nàng là thục nữ. Bởi vì thuốc tê nên hắn không ngủ được, lại bị đá xuống giường trong tư thế khó chịu, chỉ có thể đáng thương trừng trừng nhìn nữ nhân đáng ghét này.