Xe ngựa nghênh ngang rời đi, ngoài cửa chỉ còn lại hai người chủ tớ chật vật không tả nổi.
“Tiểu thư, nam nhân này thật dọa người.” Huyệt vị mới được giải, Tiểu Hà liền sợ hãi ôm nàng oa oa khóc.
“Không sao rồi, lần này, coi như ta không tốt, là chúng ta quá mạo hiểm, cũng may hắn xuất hiện…” Cổ họng còn rất đau, đôi mắt lạnh lùng như tuyết ấy vẫn in sâu trong lòng. Đông Phương Mẫn Nhi cũng không quá oán trách Ninh Tử Khiêm, ngược lại, còn có một chút cảm kích. Dù sao cũng là hắn xuất hiện đúng lúc cứu mình.
Có bạc của Dịch Ký, việc làm ăn của Đông Phương Mẫn Nhi cũng hoạt động lại bình thường rất nhanh.
Cùng lúc đó, ngày thành hôn cũng đến.
Nhìn tân nương tử trong gương đồng, Đông Phương Mẫn Nhi cười chua xót. Ai có thể biết, sau lưng quang cảnh này chỉ là một bản hiệp ước.
“Đông Phương Mẫn Nhi, nữ nhân đáng chết này, tại sao lại cướp trâm của ta, trả lại cho ta, trả lại cho ta!”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào. Nghe giọng nói này, Đông Phương Mẫn Nhi khẽ nhíu mày. Không nghĩ tới, lúc sắp xuất giá còn gặp rắc rối lớn như vậy.
Quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười như hoa nhìn nữ tử tức giận ngất trời kia: “Nhị tỷ bình an. Trâm? Không phải tỷ đang nói đến của hồi môn di nương cho muội chứ? Nếu thật sự như vậy, thật ngại quá, trâm kia là di nương cho, tỷ phải đi hỏi di nương.”
Người đi vào chính là nữ nhi của Đại di nương, từ nhỏ đã thích chọc ngoáy Đông Phương Mẫn Nhi. Lúc này cho dù nàng sắp xuất giá, cũng không làm cho người ta an tâm.
“Đông Phương Mẫn Nhi, cái loại đê tiện này, nữ nhân xui xẻo như ngươi mà cũng có thể gả cho Thụy vương, ngươi sẽ không ngồi vững ở vị trí kia đâu, chỗ ngồi của vương phi không phải loại nữ nhân như ngươi có thể ngồi.”
Đông Phương Mẫn Nhi nhìn thấy rõ ràng trong mắt Đông Phương Thụy Tuyết chút ghen tị không che giấu. Nàng nhíu mày, nụ cười không thay đổi: “Ồ, không ngờ tỷ tỷ lại quan tâm đến muội muội như vậy! Còn chưa xuất giá, tỷ tỷ đã quan tâm muội muội rồi. Ai, để muội nói nè, tỷ tỷ vẫn nên suy nghĩ nhiều một chút về chuyện làm ăn trong nhà đi, làm sao để tìm được một lang quân như ý mới phải. Nhìn chằm chằm muội phu của muội muội, ha ha… Người không biết còn tưởng tỷ tỷ coi trọng muội phu đấy.”
Mấy lời nói châm chọc kiểu này, nàng cũng biết đấy. Rèn luyện ở trong gia đình này lâu như vậy, còn thêm một mẫu thân miệng lưỡi sắc sảo dụ dỗ, nàng đã không dễ dàng thỏa hiệp như trước từ lâu rồi.
Bị nói trúng nỗi lòng, Đông Phương Thụy Tuyết nắm chặt khăn gấm trong tay, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ. Chân mày lá liễu nhếch lên tàn bạo: “Hừ, Đông Phương Mẫn Nhi ngươi đoán đúng rồi đấy. Không sai, ta coi trọng Ninh Tử Khiêm. Người coi trọng chàng đâu chỉ có một mình ta, các cô nương lớn nhỏ trong kinh thành, có mấy người không coi trọng chàng. Cho nên ta nói, Đông Phương Mẫn Nhi, vị trí vương phi của ngươi sẽ không ngồi lâu đâu. Ta sẽ chờ ngày Ninh Tử Khiêm hưu thê. Trâm cài, tạm thời cho ngươi, sau này tất cả những thứ này, đều sẽ là của ta.”
Kiêu ngạo tuyên chiến xong, Đông Phương Thụy Tuyết vén rèm bước nhanh rời đi.
Xoa thái dương, Đông Phương Mẫn Nhi thật không nghĩ tới mình còn chưa xuất giá đã kiếm được nhiều tình địch tuyên chiến như vậy. Xem ra, nam nhân quá yêu nghiệt cũng là một loại lỗi lầm. Vừa nghĩ tới gương mặt yêu nghiệt của Ninh Tử Khiêm, đôi mắt hoa đào câu hồn người… Lắc đầu, Đông Phương Mẫn Nhi có thể tưởng tượng ra sau này mình sẽ bị bao nhiêu nữ nhân ghen ghét. Đáng tiếc, không có ai biết, tất cả những thứ này đều không phải thứ nàng thật sự muốn.
“Ninh Tử Khiêm, nửa năm, chỉ cần cho ta nửa năm, ta nhất định sẽ cho ngươi bỏ ta.”