Đứng dậy, mở cửa phòng nhanh chóng rời đi. Tuy tức giận, nhưng bóng lưng nàng vẫn thẳng tắp, bước chân ưu nhã không loạn. Cũng chỉ có nữ tử được tiểu thư khuê các dạy dỗ nghiêm khắc mới có thể giống như nàng, mặc kệ bất cứ lúc nào cũng không mất đi phong phạm lễ nghi!
Ngoài phòng Ninh Tử Khiêm lười biếng uống rượu, Bạch Nhược Hiên nghĩ hết mọi cách muốn moi một chút tin tức từ trong miệng hắn, nhưng tên này dầu muối gì cũng không ăn.
“Ca ca à, có phải… Người mà huynh thành thân là nữ tử trong này chứ?” Thật sự rất tò mò, Bạch Nhược Hiên trực tiếp hỏi.
Không kiên nhẫn nhướng mày nhìn về phía phòng ở góc tường, Ninh Tử Khiêm đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thời gian hắn cho Đông Phương Mẫn Nhi chỉ có một nén hương, nếu không đi ra, mặc kệ cuộc hôn nhân này phải trả giá bao nhiêu, hắn cũng sẽ khiến cho nàng chết không có chỗ chôn.
Lúc này cửa két một tiếng mở ra, Đông Phương Mẫn Nhi ưu nhã đi về phía hắn. Chân bước khiến váy liền màu tím hất lên, vạt váy hoa sen nở rộ từng đóa, dung nhan trong sáng thần thánh cũng không thể xâm phạm. Giống như người trong tranh đang chậm rãi bước ra.
“Được rồi, đi thôi.”
Đợi đến khi hai người rời đi, Bạch Nhược Hiên mới tỉnh táo lại từ trong bức tranh mỹ nhân.
“Nữ nhân này thật dễ nhìn nha. Lúc đầu chỉ cảm thấy là một mỹ nhân xinh đẹp. Càng nhìn thêm vài lần, lại càng cảm thấy trên người nàng có một loại khí chất mê người. Một nữ nhân thú vị, chẳng lẽ, nàng thật sự sẽ là của Ninh Tử Khiêm?” Lông mày y nhíu chặt, một chút hứng thú trong nháy mắt liền biến mất.
“Ta ở ngay hậu viện này, không lên xe ngựa đâu.” Nhìn xe ngựa trước mặt, Đông Phương Mẫn Nhi nhíu mày từ chối đi chung. Mặc dù nam nhân này sắp trở thành phu quân của nàng, nhưng nàng luôn có cảm giác quá nguy hiểm.
“Lên xe!” Giọng điệu ra lệnh không cho người khác cự tuyệt.
Chỉ hai giây ngắn ngủi, Đông Phương Mẫn Nhi liền quyết định thành thật lên xe.
Nàng không hề sợ hãi như những nữ nhân bình thường khác, nàng thản nhiên nhìn hắn.
“Có câu hỏi gì cứ hỏi, ta chỉ còn thời gian nửa nén hương, nhất định phải chạy về trong hôm nay, nếu không ta không làm xong hỉ phục.” Thời gian của nàng thật sự rất vội, nếu không phải là chuyện quá gấp, sao lại bị buộc vào đường cùng này.
Ánh mắt âm u, Ninh Tử Khiêm đột nhiên đưa tay bóp cổ nàng: “Nữ nhân, đi chết đi.”
Hắn cười nhạt, đôi mắt đào hoa dưới mặt nạ kia như rắn độc, lạnh lùng nhìn nàng.
Giờ khắc này, nàng tin chắc hắn thật sự muốn gϊếŧ mình.
Không cam lòng, nàng ra sức giãy giụa, chân không ngừng đá đánh hắn.
Tay trên cổ họng càng lúc càng siết chặt.
Trong lúc hoảng hốt thì nghe thấy Tiểu Hà kêu thảm một tiếng.
“Tiểu thư… Đừng mà…”
Tiểu Hà ở xa xa đợi lâu không thấy tiểu thư trở về nên không yên lòng. Mặc dù sợ nam nhân đeo mặt nạ kia, nhưng nàng ấy vẫn cố lấy dũng khí đi ngó một chút. Nào ngờ vừa nhìn đã thấy tiểu thư đang bị nam nhân đeo mặt nạ dùng sức bóp cổ.
Dưới tình thế cấp bách, Tiểu Hà liều chết nhào tới.
Tuy Tiểu Hà chỉ là tỳ nữ, nhưng bởi vì phải đi theo Đông Phương Mẫn Nhi làm việc ở bên ngoài quanh năm, nên nàng ấy vẫn học được hai chiêu phòng thân, lúc này liều mạng lao đến, may sao cũng tránh được chiêu phản kích sắc bén của Ninh Tử Khiêm.
Bắt được tay Ninh Tử Khiêm, Tiểu Hà dùng sức cắn.
Bị đau, buông tay ra. Lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân vô lực đang ho khan thở dốc, trong mắt Ninh Tử Khiêm có một chút nghi hoặc xẹt qua. Hắn, khi nào lại vì một nữ nhân mà tức giận như thế!
Điểm huyệt của Tiểu Hà, Ninh Tử Khiêm lạnh lùng quét mắt nhìn Đông Phương Mẫn Nhi: “Nhớ kỹ thân phận của ngươi.”