Chương 11

Đôi mắt sáng ngời xẹt qua sát ý nồng đậm, Hàn Tử Khiên cười lạnh một tiếng: “Tốt lắm, ta đã nói tối nay ngươi chính là cô nương, lời bổn chủ nói chưa bao giờ thay đổi.”

Ám khí trong tay Đông Phương Mẫn Nhi còn chưa khởi động thì huyệt Đàn Trung của nàng đã tê dại, cả người liền cứng đờ.

“Muốn dùng chiêu lần trước… Trên đời này không có ai ngốc đến mức đã trúng chiêu lần thứ nhất mà còn có thể trúng lần thứ hai đâu.” Ánh mắt Hàn Tử Khiên đảo qua ngọc bội trên tay nàng, âm trầm nói.

Người bị bắt sẽ bị ném vào phòng tùy thời tùy chỗ vì khách nhân mà chuẩn bị “Tiêu Dao giường”, Đông Phương Mẫn Nhi nhìn khuôn mặt tà ác càng ngày càng gần, nàng nhắm mắt lại, cố gắng nuốt nước mắt tuyệt vọng vào trong!

Ngón tay nâng cằm nàng lên, Hàn Tử Khiên ngả ngớn nhìn nữ tử dưới thân. Da trắng nõn nà, mặt hạnh má đào, môi không son mà đỏ. Quan trọng nhất là nữ nhân này có thể khiến hắn ta hưng phấn rất nhanh.

Trên khuôn mặt quật cường tràn đầy vẻ bất khuất, nàng như vậy lại khơi mào ý nghĩ muốn khinh nhờn nàng.

“Không phục à, mở mắt ra, ta muốn nàng nhìn xem ta sẽ chiếm hữu nàng như thế nào.”

“Coi như ta bị chó cắn, ngày sau trả lại gấp trăm lần.” Đông Phương Mẫn Nhi mở to mắt, tất cả đều là thù hận, nhưng lại không có hoảng sợ.

Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể điều chỉnh tốt tâm trạng, điều này khiến Hàn Tử Khiên có chút kinh ngạc: “Hừ… Không có chuyện gì mà Hàn Tử Khiên ta không làm được.”

Cái tên Hàn Tử Khiên này khiến Đông Phương Mẫn Nhi run lên, thì ra hắn ta chính là người mình muốn tìm, hắn ta chính là người phía sau thao túng Dịch Ký. Cái tên chết tiệt này vốn được mệnh danh là người độc ác xảo trá nhất giang hồ.

“Cầu xin ta, cầu xin ta thì có lẽ ta có thể buông tha cho nàng.” Nụ cười trêu tức tà ác nở rộ, Hàn Tử Khiên lại ác liệt dùng cơ thể đυ.ng chạm vào nàng.

Đông Phương Mẫn Nhi đỏ mặt cắn chặt môi, quay đầu không để ý tới hắn ta, nắm chặt ga trải giường, tiết lộ nội tâm sợ hãi của nàng.

Đầu ngón tay đang muốn hạ xuống —

“Két…” Đúng lúc này có người đẩy cửa ra.

Nam nhân đeo mặt nạ thân hình cao lớn, tuấn kiệt bất phàm kia đứng ở cửa, đôi con ngươi như chim ưng rơi vào khuôn mặt cố nuốt nước mắt của nàng, ánh mắt hơi trầm xuống. Chỉ trong nháy mắt liền bước tới. Ra tay, một chiêu đã ép tới gần Hàn Tử Khiên. Để tránh chiêu này, Hàn Tử Khiên từ trên người Đông Phương Mẫn Nhi lăn vào trong giường. Nam nhân đeo mặt nạ lại ôm lấy Đông Phương Mẫn Nhi đang run rẩy trên giường: “Nữ nhân, cuối cùng cũng tìm được nàng.”

Toi rồi…

Tất cả mọi người vì những lời này mà đứng ngây tại chỗ, nắm đấm của Hàn Tử Khiên vẫn đang giơ lên giữa không trung.

Đôi mắt mờ mịt nhìn chằm chằm nam nhân đeo mặt nạ, Đông Phương Mẫn Nhi khẽ mấp máy, đầu óc vẫn trong trạng thái hoảng loạn.

Bạch Nhược Hiên vẫn là người đầu tiên kịp phản ứng, y bỏ Tiểu Hà ra: “Ninh…” Nhận được ánh mắt lạnh như băng của nam nhân đeo mặt nạ, Bạch Nhược Hiên nhanh chóng sửa miệng: “Ừm, Song Sát, ngươi có một chân với nữ nhân này khi nào thế?”

Hàn Tử Khiên vừa nghe nói người tới là Song Sát, sắc mặt hơi tức giận: “Ngươi quen nữ nhân này?”

Ninh Tử Khiêm ngạo mạn không để ý tới hắn ta, mà lấy y phục che đi cảnh xuân của Đông Phương Mẫn Nhi. Kéo một lọn tóc của nàng quấn quanh ngón tay: “Nàng cũng thật ham chơi! Theo ta trở về, về sau không được giận dỗi với ta nữa.” Giọng nói vô cùng dịu dàng, Đông Phương Mẫn Nhi nghe được thì trợn tròn mắt.