Tú bà nhận ra cô nương này chưa được dạy dỗ tốt, bà ta tức giận nhéo cánh tay Đông Phương Mẫn Nhi: “Vâng, gia, là ta không dạy dỗ tốt. Nếu không để ta đổi người mới đến cho người. Cô nương này…” Nói rồi đẩy Tiểu Hà đến trước mặt Hàn Tử Khiên.
Nào ngờ Hàn Tử Khiên hơi lắc mình, vung tay lên, trực tiếp kéo Đông Phương Mẫn Nhi vào trong ngực.
Khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại, trái tim Đông Phương Mẫn Nhi thiếu chút nữa đã bị nam nhân này dọa cho ngừng đập.
“Nữ nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Ta thật sự không phải cô nương ở đây!” Nghiến răng, đưa tay đặt trước ngực hắn để che chắn thân thể nam tính đang tiến đến gần.
Tay trên lưng bỗng nhiên siết chặt, hắn ta dán vào tai nàng: “Đương nhiên ta biết nàng không phải cô nương ở đây. Nhưng… từ giờ trở đi, nàng phải là cô nương ở đây!”
Lưỡi nhẹ nhàng liếʍ vành tai nàng, thỏa mãn nhìn nơi đó đỏ như ngọc nhỏ máu, tâm tình Hàn Tử Khiên đột nhiên rất tốt.
Ôm mỹ nhân trong ngực, Hàn Tử Khiên vẫn không quên đưa Tiểu Hà đang há hốc miệng đến trước mặt Bạch Nhược Hiên.
“Lui!” Phát ra mệnh lệnh ngắn gọn với tú bà, Hàn Tử Khiên ôm chặt nữ nhân vào lòng: “Nữ nhân, đêm nay nàng thuộc về ta!”
“Các ngươi ai là Hàn Tử Khiên? Ta tới tìm hắn ta.” Đến thời khắc nguy hiểm này, chỉ có thể tự cứu mình.
Hàn Tử Khiên và Bạch Nhược Hiên trao đổi ánh mắt kỳ lạ, nhưng đều ăn ý không mở miệng. Bạch Nhược Hiên cũng là một con quỷ khéo léo, ánh mắt khẽ xoay chuyển, lướt qua một chút là hiểu rõ: “Khụ khụ uống rượu, vào hoa lâu sao lại không uống rượu được.”
Nhanh chóng cầm một ly rượu trong tay Tiểu Hà, Hàn Tử Khiên cũng học theo.
“Ta không uống, lặp lại lần nữa, ta tới tìm người. Nếu có chỗ mạo phạm, ta chỉ có thể xin lỗi. Mọi việc đều có thể thương lượng, đắc tội hai vị gia không phải ý định ban đầu của ta. Nhưng hiện tại đều đã đến nước này, nói đi, cần bao nhiêu bạc mới có thể bồi thường hứng thú của các người?” Nàng có thể cảm giác được, trong hai người này, dường như người đang túm nàng chính là người làm chủ.
Lúc đầu hắn ta ghé vào giữa cổ nàng, một hương thơm ập đến. Mùi hương rất thoải mái rất nhẹ nhàng. Không giống mùi son phấn mà là tự nhiên.
Có loại xúc động muốn nếm thử. Há miệng, trực tiếp cắn vào làn da mềm mại như đậu hũ của nàng.
“A…”
Bị đau, kêu lên, cho dù ở kiếp trước thì Đông Phương Mẫn Nhi cũng chưa từng bị người ta khinh bạc như vậy. Nàng tức giận không còn lý trí, vung nắm đấm muốn đánh tên háo sắc này.
Tay bị siết chặt, Hàn Tử Khiên nhân cơ hội tới gần hơn, mặt cọ vào mặt nàng. Cảm giác non mềm kia khiến hắn ta muốn thử nhiều hơn nữa. Hương thơm thoang thoảng của nữ nhi không ngừng truyền đến, lúc này bản năng của nam nhân ngay lập tức có phản ứng.
Đông Phương Mẫn Nhi càng xấu hổ lại càng tức giận hơn. Trong lúc nhất thời khuôn mặt xinh đẹp kia giống như nhuộm máu, xinh đẹp không gì sánh được…
Bạch Nhược Hiên ở bên cạnh cũng nhìn đến ngẩn người!
“Ta đã nó…”
Lời giận dữ còn chưa nói ra thì cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại.
Tiểu Hà muốn xông lên phía trước giải cứu tiểu thư nhà mình, lại bị Bạch Nhược Hiên duỗi tay, trực tiếp điểm huyệt.
“Ô… Thả…” Đông Phương Mẫn Nhi liều mạng giãy giụa muốn nói.
“Nữ nhân phải ngoan…”
“A… Chết tiệt… Ngươi dám cắn ta.” Đúng lúc này, Hàn Tử Khiên lại buông lỏng nữ nhân trong ngực. Khóe miệng hắn ta chảy máu, đôi mắt đào hoa chứa sát khí nồng đậm.
“Ta lặp lại lần nữa, ta không phải cô nương ở đây.” Đông Phương Mẫn Nhi phun máu trong miệng ra, hung ác trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt. Lần đầu tiên nàng có cảm giác muốn gϊếŧ người. Cái tên chết tiệt này, vậy mà lại làm mất nụ hôn đầu của nàng.