Chương 57: Kết thúc

Kinh thành xảy ra một chuyện lạ, kể là thủ lĩnh của bắc man Hách Liên Thác Thác, bỗng nhiên

phái sứ thần đến cầu hòa, đưa ra một điều kiện nói chỉ cần gả Lễ bộ

Thị Lang Hình Nhạn Lai cho Hách Liên Thác Thác hắn làm Vương phi, Bắc man

của hắn sẽ vĩnh không xâm phạm biên cảnh của triều đình nữa.

Chuyện này vừa truyền ra kinh thành một trận xôn xao, Hoàng thượng tức giận

quăng hòa thư đi, nói Hách Liên Thác Thác khinh người quá đáng, lại dám

vũ nhục triều đình như vậy, muốn triều đình gả một nam tử cho hắn làm

Vương phi, quả thực là lần đầu nhìn thấy một việc xấu hổ như vậy!

Tam triều nguyên lão của Hình gia, cũng đang vì việc này mà vô cùng tức

giận, Hình Nhạn Lai lại chủ động xin đi gϊếŧ giặc muốn bỏ văn theo võ,

đi đánh tên Bắc man kia, lấy đầu của Hách Liên Thác Thác để rửa mối nhục này!

Lúc này Uy vũ đại tướng quân Mạnh Hoài Cẩn đã mất tích lâu

ngày, trong triều cũng không còn tướng lĩnh có thể dùng, hơn nữa có Cửu

Vương gia Trầm Ký Ngôn giới thiệu, hoàng đế đồng ý với thỉnh cầu của hắn ta, phong Hình Nhạn Lai làm Bình bắc Đại tướng quân, lập tức đi thảo

phạt tên Hách Liên Thác Thác không coi ai ra gì kia.

Không ngờ

Hình Nhạn Lai xuất thân quan văn cũng có một thân võ nghệ, hơn nữa cơ

trí quyền mưu, không đến một tháng đã đánh cho Bắc man hoa rơi nước

chảy, lấy được đầu chó của Hách Liên Thác Thác.

Tân thủ lĩnh tiền nhiệm Tề Khắc Tát Tát là một tên không có chủ kiến, nhát gan sợ phiền

phức, lập tức cầu hàng, hơn nữa đồng ý hàng năm sẽ tiến cống cho triều

đình năm nghìn con trâu, năm nghìn con dê và năm nghìn con lừa. Triều

đình và Địch Đóa, Bắc man định ra ước định sẽ không xâm phạm lẫn nhau,

từ nay về sau mở ra một kỷ nguyên thái bình thịnh thế, sau mấy chục năm

chiến sự liên miên.

Sau này khi nói đến chuyện đó mọi người đều

nói, nếu không phải do Hách Liên Thác Thác đến cầu thân, triều đình cũng sẽ không hạ quyết tâm thảo phạt Bắc man, cũng sẽ không xuất hiện một

viên lương tướng là Hình Nhạn Lai, đương nhiên sau này cũng khó có hòa

bình. Lại nói tiếp, thật ra phải cảm ơn tên Hách Liên Thác Thác đó……

Nhưng mà đến bây giờ mọi người vẫn không rõ ràng lắm, rõ ràng Lễ bộ Thị Lang

Hình Nhạn Lai chưa bao giờ ra khỏi bản quốc, lại càng chưa bao giờ gặp

qua Hách Liên Thác Thác, Hách Liên Thác Thác cũng luôn thích nữ nhân,

hậu cung có đến hàng trăm mỹ nhân, mỗi khi đến chỗ nào chuyện đầu tiên

hắn làm là cướp đoạt mỹ nữ, tại sao hắn bỗng nhiên coi trọng Hình Nhạn

Lai, còn dám ăn gan hùm mật gấu chạy tới triều đình cầu thân?

Đáng tiếc là Hách Liên Thác Thác kia đã chết thảm, sợ là vĩnh viễn không ai có thể trả lời nghi vấn này cho mọi người……

Mà người duy nhất có thể trả lời nghi vấn này, đã ở đỉnh núi Vo Nhai cách

xa vạn dặm, căn bản không biết thiên hạ này đã vì nàng mà thay đổi bao

nhiêu ……

Sau năm năm chiến sự ở phương bắc ngừng lại, Cửu hoàng

tử Trầm Ký Ngôn đăng cơ đại điển, đại xá thiên hạ, phong trắc Vương phi

Phan thị là chi nữ của

Thừa tướng lên làm Hoàng hậu, Vương phi Hoa thị làm Nghiên tần.

Mọi người trong kinh thành đối việc này tò mò không thôi, bởi vì mọi người

đều biết Nghiên tần là do Đương kim hoàng thượng cứng rắn cầu xin Tiên

đế tứ hôn, hôm nay vì sao lại có vẻ bạc tình như vậy, chỉ cho một phong

vị thấp như thế? Hơn nữa có đồn đãi nói rằng ngày tân hôn Hoàng thượng

từng bị Nghiên tần khiến cho tức giận đến hộc máu, nhưng không biết là

vì chuyện gì, có phải là vì có nội tình gì đó, mà không muốn cho người

khác biết.

Lời đồn càng truyền càng xấu, sau lại e ngại thể diện

của hoàng gia, thế lực của Hoa gia, hơn nữa lại có một chuyện mới mẻ

khác để thảo luận, nên tin đồn về Nghiên tần mới dần dần biến mất.

Nghiên tần là một phi tần không được sủng ái, dần dần không còn bị mọi người

nghị luận nữa, mà cuộc sống trong hoàng cung, chỉ có một mình, ai cũng

nghĩ Nghiên tần chẳng qua chỉ là một đóa hoa cô đơn trong cung cấm, bị

chôn vùi trong tầng tầng lớp lớp thâm cung, có thể lưu lại tên họ trong

sách sử coi như là rất tốt rồi.

Nhưng không ngờ mười năm sau,

Nghiên tần lại trang điểm lên sân khấu*, một lần nữa lấy lại vị trí

thuộc về nàng. (chỗ này là mình chém vì đọc không hiểu lắm mong mọi

người thông cảm, nguyên văn của nó là: 却不想在十年之后, 这妍嫔竟又粉墨登场,

并划下了属于她的浓墨重彩的一笔…)

*Trang điểm lên sân khấu: Châm biếm việc leo lên vũ đài chính trị, ở đây có lẽ đang nói Nghiên tần được sủng ái.

“Phụ thân gửi thư tới nói tỷ tỷ đã sinh một hoàng tử, được Hoàng thượng

phong làm Nghiên phi.” Hoa Thanh Vũ thở dài, buông thư nhà xuống nói,

“Vì một ngày này, không biết nàng đã nhịn bao lâu.”

Mạnh Hoài Cẩn nhìn thoáng qua bức thư, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt phiền muộn của Hoa

Thanh Vũ, khó hiểu hỏi: “Tỷ tỷ nàng sinh hoàng tử, vì sao nàng lại không vui? Trước đây Hoàng thượng mới chỉ có hai hoàng tử, bây giờ có vài

công chúa, nay lại sinh được một hoàng tử nữa chắc chắn sẽ coi như bảo

bối, cuộc sống của tỷ tỷ nàng tất nhiên sẽ tốt hơn.”

“Trong hoàng cung có thể có ngày lành sao, dù có nhiều vinh hoa phú quý hơn nữa,

cũng không thể bồi thường được khoảng thời gian hơn mười năm bị lãng

phí.” Hoa Thanh Vũ cúi đầu thở dài nói.“Tỷ tỷ là vì ta.”

“Nàng

không nên tự trách mình, đây là lựa chọn của nàng ta, không phải lựa

chọn của nàng.” Mạnh Hoài Cẩn nhớ lại ngày thành thân, Hoa Trảm Nghiên

nói với hắn,

“Ta nhớ rõ tỷ tỷ nàng nói với ta, mọi người đều có số

mệnh của mình, nàng ta chọn con đường này, hôm nay coi như là được đền

bù mong muốn.”

Hoa Thanh Vũ gật đầu, trong lòng cũng hiểu được,

dù sao tỷ tỷ cũng không giống nàng, tất nhiên suy nghĩ cũng sẽ khác, chỉ mong tỷ tỷ thật sự không oán không hối hận là tốt rồi.

“Tuyết

rơi.” Mạnh Hoài Cẩn đưa tay tiếp được bông tuyết đang rơi xuống, vẻ mặt

dịu dàng nói, “Năm nay Hàn Chi của chúng ta cũng đã tròn mười lăm tuổi

.”

“Đúng vậy.” Hoa Thanh Vũ nhìn về phía đỉnh núi Vô Nhai quanh

năm tuyết đọng mây mù mờ mịt lượn lờ ở phương xa nói,“Tính ngày, nó cũng nên xuống núi rồi.”

“Chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì là tốt rồi.” Vợ chồng hai người lo lắng cùng nói.

Nói xong câu đó, hai người bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau lắc đầu nở nụ cười khổ.

Nguyện vọng này chỉ sợ là thành không được.

HOÀN