Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hạ Vô Nhị (Hoa Gia Hỷ Sự)

Chương 54: “Hình Nhạn Lai, Lễ bộ Thị Lang! Ta nhớ kỹ! Nàng chờ ta đến kinh thành gặp nàng!”

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa ra khỏi cửa Mạnh

Hoài Cẩn lập tức nhìn thấy thủ lĩnh cấm quân đang đi vào trong phủ,

giống như là chuẩn bị đi tìm hắn vậy, Mạnh Hoài Cẩn lập tức làm ra vẻ

sống không bằng chết, may mắn thay mấy ngày mấy đêm rồi hắn chưa chợp

mắt, bộ dáng tiều tụy cũng không cần giả bộ, bằng không thì hắn cũng

không thể diễn xuất được như Hoa Quý Lương.

Vừa đến cửa đã thấy

Hoa Quý Lương đứng ở nơi đó, ông ta gật đầu với Mạnh Hoài Cẩn, giống như là muốn nói hắn không cần phải nhiều lời, ông ta đều biết hết tất cả.

Hoa Quý Lương dắt một con tuấn mã đến, đưa cho Mạnh Hoài Cẩn nói: “Ngựa của Đại tướng quân đã chạy nhiều ngày rồi, chắc là vô cùng mệt mỏi, Hoa mỗ

hổ thẹn với ngươi, cũng không thể làm được gì, đây là thiên lý mã ta

muốn tặng cho tướng quân dùng.”

Mạnh Hoài Cẩn đang lo con ngựa đỏ của hắn đã chạy lâu không thể tiếp tục lên đường, không ngờ Hoa Quý

Lương lại tặng cho hắn một con ngựa thiên lý mã vô cùng khỏe mạnh.

Hắn đang muốn nói lời cảm tạ, Hoa Quý Lương lại đưa cho hắn một bọc quần áo.

“Bên trong là vàng lá lúc trước đại tướng quân đưa, nay tiểu nữ đã tìm được

giai ngẫu, phụ lòng tâm ý của Đại tướng quân, số vàng này Đại tướng quân vẫn nên cầm lại đi.”

Mạnh Hoài Cẩn sửng sốt, hắn đưa vàng cho Hoa Quý Lương lúc nào?

Còn đang nghi hoặc, đã thấy Hoa lão gia nháy mắt ra hiệu với hắn, lúc này

mới hiểu được, số vàng này là lộ phí Hoa lão gia đưa cho hắn.

Cũng đúng, Trầm Ký Ngôn là người âm trầm như thế, chỉ sợ sẽ không dễ dàng

buông tha cho bọn họ, nếu hắn tìm được Thanh Vũ rồi, chắc chắn hai người sẽ phải lưu lạc chân trời, không có tiền là không được.

Mạnh Hoài Cẩn nhận lấy bọc quần áo kia, mở ra nhìn, phát hiện bên trong tất cả đều là vàng lá vô cùng giá trị!

Nhạc phụ đại nhân cũng thật là giàu quá đi!

“Đại tướng quân, lão phu sẽ không giữ ngươi lại uống rượu mừng của tiểu nữ!”

Hoa Quý Lương vỗ vỗ Mạnh Hoài Cẩn, dáng vẻ vô cùng cảm khái.

Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy khó nói nên lời, bởi vì hắn biết lần từ biệt này có lẽ chính là vĩnh biệt, không khỏi có chút nghẹn ngào.

Hoa Quý Lương lau lệ lắc đầu nói: “Đi thôi, đi thôi, đừng trở về nữa.”

Mạnh Hoài Cẩn gật đầu, muốn quỳ lạy Hoa Quý Lương, lại e ngại bên cạnh đang

có cấm quân nhìn mình, chỉ ôm quyền bái lạy, sau đó lập tức lên ngựa rời đi.

……

Hình Nhạn Lai biết đây là tội mất đầu, cũng biết nếu

bị Cửu Vương gia phát hiện, mạng của hắn sẽ không còn, nhưng mà hắn phải làm như vậy.

Bởi vì đây là chuyện duy nhất mà hắn có thể làm cho cô nương mình thích.

Hình Nhạn Lai cưỡi ngựa mang theo Hoa Thanh Vũ chạy một đêm, cho đến khi

trời sáng, con ngựa kia cũng đã chạy hết nổi rồi mới dừng lại.

Hoa Thanh Vũ sửa lại y phục, tuy rằng giả trang thành nam nhân, nhưng vẫn không ngăn được mỹ mạo tuyệt thế kia.

Có đôi khi Hình Nhạn Lai mong muốn dáng vẻ của Hoa Thanh Vũ vẫn giống như trước kia thì tốt rồi!

Hắn không yên lòng, lau hết bùn trên mặt đất xong, vẻ mặt Hoa Thanh Vũ mới miễn cưỡng an tâm một chút.

“Được rồi, đừng lo lắng, cũng không phải là lần đầu tiên ta đào hôn, không có việc gì đâu!” Hoa Thanh Vũ cười tủm tỉm nói, “Bông Cải huynh mau chóng

trở về đi, nếu quay trở lại trước hôn lễ, sẽ không bị phát hiện.”

Hình Nhạn Lai gật đầu nhưng cũng không chịu rời đi.

“Huynh làm sao vậy Bông Cải?” Thấy Hình Nhạn Lai cúi đầu, Hoa Thanh Vũ có chút sốt ruột, tiến lên nhìn, nhưng lại phát hiện Hình Nhạn Lai đang khóc!

Hoa Thanh Vũ nghĩ Hình Nhạn Lai khóc là bởi vì sắp ly biệt, nàng vừa nghĩ

tới có lẽ sau này mình thật sự sẽ không còn được gặp lại Hình Nhạn Lai

nữa, cũng khóc.

Hình Nhạn Lai thấy Hoa Thanh Vũ khóc, hắn khóc

càng thương tâm hơn, hắn cũng không quan tâm được nhiều như vậy, vươn

tay ôm chặt lấy Hoa Thanh Vũ.

Bởi vì trước mắt là cô nương mà hắn đã thích rất nhiều năm.

Từ nhỏ Hình Nhạn Lai đã thông minh, lại là con trai độc nhất đơn truyền ba đời, được mọi người vô cùng sủng ái yêu thương, trong nhà hắn có rất

nhiều tỷ tỷ muội muội, di nương đếm không hết, càng đừng nói đám nha

hoàn vây quanh hắn.

Cho nên từ nhỏ Hình Nhạn Lai được rất nhiều các cô nương yêu thích, hắn cũng sẽ

trêu chọc khiến các cô nương vui vẻ.

Nhưng mà hắn cũng biết, những cô nương đó không có một ai là tri âm của hắn.

Ai cũng nói với hắn những thứ hắn thích đều chỉ là những thứ vô dụng, chỉ

có rập khuân học hành mới là đúng đắn, hắn phải học tập chăm chỉ, thi

đậu công danh, đi con đường chính đạo.

Chỉ có Hoa Thanh Vũ là không nói như vậy.

Năm năm trước Hoa Thanh Vũ ở bên cạnh dòng suối nhỏ sau Tĩnh An tự nói với

hắn: “Công danh có ý nghĩa gì? Nếu ngươi không thích thì không cần phải

gượng ép! Ngươi không thích những thứ này mới là vô cùng tốt, mới là

chính đạo đó!”

Đến bây giờ Hình Nhạn Lai vẫn còn nhớ rõ, dáng vẻ Hoa ThanhVũ miệng ngậm rơm vô cùng tiêu sái và bất kham.

“Từ xưa đến nay có bao nhiêu vương hầu đã đem các tướng sĩ, người tài ba

hiền sĩ, nhĩ phương xướng bãi ngã đăng tràng*, nhưng cho tới bây giờ đâu còn dự lại chút gì, không phải cũng chỉ là một ngôi mộ hoang mọc đầy cỏ dại? Ngươi không cần phải thông minh, thoải mái vui vẻ sống như thần

tiên thì sao?”

*Nhĩ phương xướng bãi ngã đăng tràng: (ngươi vừa

hát xong, ta liền bước lên tràng) Cách nói thông thường dùng cho quyền

lợi đổi thay, thuộc loại châm biếm chính trị.

Đó là lần đầu tiên có người nói những lời như vậy với Hình Nhạn Lai, cũng là lần duy nhất.

Từ đó về sau, hắn đối với những lời này của Hoa Thanh Vũ, thở dài một tiếng từ đáy lòng.

Vì thế, rõ ràng khắp thiên hạ có bao nhiêu cô nương tốt Hình Nhạn Lai

không chọn, hắn lại chỉ thích một Hoa Thanh Vũ có tướng mạo bình thường.

Nhưng mà hôm nay, hắn muốn hoàn toàn buông tay, muốn buông xuống tiếng thở

dài từ đáy lòng kia, để cho nàng nhẹ nhàng rời đi, chỉ sợ từ nay về sau

sinh tử cũng không còn gặp lại……

“Bông cải, đừng khóc, thời gian đã đến.”

Hoa Thanh Vũ đã khóc đủ, đẩy đẩy Hình Nhạn Lai, lúc này hắn mới khóc sướt mướt buông lỏng tay.

“Vậy muội đi đường cẩn thận.”

Hoa Thanh Vũ gật đầu nói: “Nơi này cách Bình Âm cũng không xa, đến biên

cảnh ta sẽ trực tiếp đi tìm Đại tướng quân, gặp huynh ấy rồi sẽ còn

không sợ nữa.”

*Bình Âm (tiếng Trung: 平阴县, Hán Việt: Bình Âm

huyện) là một huyện của địa cấp thị Tế Nam, tỉnh Sơn Đông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Hình Nhạn Lai cũng không thể nói gì hơn, ôm lấy Hoa Thanh Vũ đặt nàng lên trên con lừa.

“Đi thôi!” Hình Nhạn Lai hào khí can vân hô.

Hoa Thanh Vũ mỉm cười vẫy tay với Hình Nhạn Lai, sau đó cưỡi con lừa của nàng chậm rãi rời đi.

Hình Nhạn Lai nhìn bóng dáng Hoa Thanh Vũ càng lúc càng xa, lau lệ, hắn nghĩ lần này, hắn đã thật sự cáo biệt với người con gái, hắn đã từng thích

nhất.

“Đi đi……” Hình Nhạn Lai thở dài nói, “Cô nương của ta.”

……

Mạnh Hoài Cẩn cưỡi bảo mã chạy về phía cửa thành, không đến mấy dặm đường đã gặp được Hình Nhạn Lai.

Hình Nhạn Lai nói cho Mạnh Hoài Cẩn biết Hoa Thanh Vũ đi về phía Bình Âm,

bởi vì nghe người ta nói quân đội của hắn đóng quân ở đó, Mạnh Hoài Cẩn

cảm tạ

Hình Nhạn Lai xong lập tức chạy về phía Bình Âm.

Sau khi đến Bình Âʍ ɦội họp phó tướng, hắn lập tức hỏi Hoa Thanh Vũ có đến

tìm đến hắn hay không, phó tướng lại nói không có cô nương nào tới tìm.

Lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới hậu tri hậu giác ý thức được, Hoa Thanh Vũ căn

bản không có khả năng đi nhanh hơn hắn, phỏng chừng mới đi được nửa

đường!

Vì thế Mạnh Hoài Cẩn vẽ chân dung của Hoa Thanh Vũ, lại

phái người lên đường đi tìm, không ngờ tìm hơn nửa tháng cũng không tìm

được.

Mạnh Hoài Cẩn chỉ đành ngồi chờ Hoa Thanh Vũ tìm đến hắn.

Hoa Thanh Vũ thoát được cũng không hề sốt ruột, đi chậm rì rì, tuy rằng

bây giờ nàng đã trở nên xinh đẹp, nhưng mà cũng không biết có phải là di chứng của cổ độc kia vẫn còn hay là trời sinh đã như thế, nàng thật sự

vẫn không có cảm giác tồn tại, luôn có thể dễ dàng chìm trong đám người, chỉ cần nàng đội đấu lạp cúi đầu, bình thường luôn có thể dễ dàng đi

qua ……

Cứ như vậy, Hoa Thanh Vũ cưỡi con lừa nhỏ tên là “Mạnh

Hoài Cẩn” của nàng đi hơn nửa tháng rốt cục đã đến Bình Âm. Tìm người

hỏi thăm nơi đóng quân của quân đội Đại tướng quân, vô cùng cao hứng

cưỡi con lừa nhỏ của nàng đi về phía thảo nguyên.

Trời sắp tối,

trên thảo nguyên không có một bóng người, Hoa Thanh Vũ chậm rãi cưỡi

ngựa, đang tìm chỗ ở của quân đội, thì thấy phía trước có một nhóm binh

lính.

Nhưng mà đám binh lính này mặc quần áo không giống như nàng đã thấy trước đây? Búi tóc cũng không giống nhau, hơn nữa trên người

còn mặc da thú?

Nhưng mà trên thảo nguyên này ngoại trừ quân đội Đại tướng quân còn có ai đâu?

Hoa Thanh Vũ nghi ngờ đi theo, may mắn thay đám lính lén lút kia không đi quá nhanh, nàng nhanh chóng chạy lên!

Đám ngươi kia hình như cũng phát hiện ra động tĩnh của nàng, quay lại nhìn

về phía nàng, lúc này Hoa Thanh Vũ mới nhìn thấy được gương mặt của bọn

họ……

A……

Dáng vẻ không giống như là người Trung Nguyên……

Ngay khi Hoa Thanh Vũ và người dẫn đầu nhìn nhau một cái, nàng nghe thấy đám binh lính kia chít chít nói với nhau thứ ngôn ngữ mà nàng nghe không

hiểu, nàng mới biết được mình đã tìm lầm người……

Nàng tìm được không phải là quân đội của Mạnh Hoài Cẩn!

Không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ là Man tộc bị Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm đuổi đến phương bắc……

Tuy rằng sau khi hiểu ra Hoa Thanh Vũ lập tức quay đầu bước đi, nhưng mà

đã muộn! Bởi vì kẻ dẫn đầu không chỉ phát hiện ra nàng, còn nhào tới

bắt nàng.

Chít chít chit (tiếng nói)……

Hoa Thanh Vũ bị

người ta xốc lên, nhìn thấy nam nhân trước mắt này cực kỳ cao lớn cường

tráng giống như dã nhân vậy. Chỉ thấy cả người hắn đều là cơ bắp, râu

ria xồm xoàm, trên đầu thắt tóc đuôi sam vừa to lại vừa dài, buông xuống đến mắt cá chân của hắn.

Tại sao lại có người có mái tóc dài như thế, nếu vậy mỗi lần gội đầu chắc là sẽ rất phiền toái!

Chít chít chít chít……

Rốt cuộc hắn đang nói cái gì? Vì sao nàng nghe không hiểu câu nào……

Chít chít chít chít……

Hoa Thanh Vũ càng nghe càng hồ đồ, ngay khi nàng cảm thấy mình sắp bị này

điểu ngữ này làm cho ngất đi, bỗng nhiên nghe thấy hắn lên tiếng.

“Quên, ngươi là người Hán, nghe không hiểu ngôn ngữ của chúng ta.”

Hoa Thanh Vũ sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Không phải ngươi đang nói điểu ngữ sao?”

“Điểu ngữ?” Người nọ rất nhanh đã hiểu được ý tứ Hoa Thanh Vũ, cười ha ha, nói,

“Ngươi thật thú vị!”

Ừ, quả thật là nàng rất thú vị, Hoa Thanh Vũ nghĩ.

Người nọ lại phá lên cười, lớn tiếng nói: “Ngươi thú vị, ta thích ngươi!”

“Ta không thích ngươi.”

Ta chỉ thích Mạnh đại công tử!

“Ngươi rất đẹp!” Người nọ nói.

Ngươi mới đẹp đó! Cả nhà ngươi đều đẹp! Tám đời tổ tong của ngươi cũng đẹp!

Ghét nhất bị người khác nói mình xinh đẹp, chẳng lẽ nàng không biết nói sao!

Hoa Thanh Vũ thở phì phì trừng mắt nhìn người cao to kia, nhưng mà ngược

lại người cao to đó càng thêm cao hứng nói: “Ta muốn ngươi làm thê tử

của ta!”

Tại sao mới gặp mặt lần đầu mà đã cầu hôn chứ? Người này thật không nhút nhát, nếu phụ thân gặp được nhất định sẽ mắng hắn.

“Ta không muốn gả cho ngươi, ta muốn gả cho người khác.”

“Ngươi muốn gả cho ai? Ta gϊếŧ hắn!”

Tại sao lại có người như thế……

Hoa Thanh Vũ xem thường nói: “Nếu ta nói là ta muốn gả cho ngươi, chẳng lẽ ngươi sẽ tự sát sao?”

Người cao to sửng sốt, lại phá lên cười nói: “Ngươi, thú vị!”

“Ngươi có thể thả ta xuống dưới không, bị ngươi xách như vậy rất không thoải mái……”

Lúc này người nọ thả mới Hoa Thanh Vũ xuống, bây giờ Hoa Thanh Vũ mới biết

vóc dáng của hắn to lớn đến thế nào, nàng chỉ đứng tới ngực của hắn……

Nàng đưa tay ra với, phát hiện vậy mà lại không với tới đỉnh đầu của hắn.

Oa, cao thật nha……

“Ta tên là Hách Liên Thác Thác, nàng tên là gì?”

Tuy rằng tỷ tỷ đã từng dặn dò không thể nói cho người xa lạ biết tên mình,

nhưng mà hình như hắn rất lợi hại, nếu mình không nói, không chừng sẽ bị hắn đánh chết cũng nên……

Hoa Thanh Vũ suy nghĩ một chút nói: “Ta tên là Hình Nhạn Lai!”

Bông Cải Bông Cải, ta rất xin lỗi huynh, dù sao huynh cũng đang ở kinh thành, hắn cũng không thể nào làm gì huynh có phải không?

“Ba chữ đó như thế nào, viết cho ta xem!”

Hoa Thanh Vũ nhặt một cây nhánh cây lên, viết ra trên mặt đất tên của Hình Nhạn Lai.

“Chính là ba chữ này, ngươi có gì khó chịu thì mau đến đi kinh thành tìm Hình

Nhạn Lai, ta rất nổi tiếng, là Lễ bộ Thị Lang nha! Khà khà, ta ở kinh

thành chờ ngươi! Nhưng mà bây giờ ta muốn đi trước, sau này còn gặp

lại!”

Hoa Thanh Vũ bỏ chạy, nhưng mới vừa chạy được vài bước đã bị người ta ôm trở về.

“Không được chạy, nàng là nữ nhân của ta!”

“Ta không phải! Ngươi không biết xấu hổ! Buông!”

“Không buông.”

Hoa Thanh Vũ liều mạng giãy dụa, đúng lúc đó một cung tên bay tới, đâm

trúng cánh tay Hách Liên Thác Thác, hắn ta buông lỏng tay, ném Hoa Thanh Vũ xuống đất.

Chít chít chít chít.

Cũng không biết đám

người này đang kêu cái gì, chỉ thấy bỗng nhiên từ trong rừng nhảy ra một đám binh lính mặc áo giáp màu đen, chạy tới đuổi gϊếŧ đám người Bắc man này.

Hách Liên Thác Thác vốn định bắt Hoa Thanh Vũ lại, nhưng mà không có cách nào vì một tay đang bị thương, đành phải nhanh chóng lên

ngựa của hộ vệ, lớn tiếng nói: “Hình Nhạn Lai, Lễ bộ Thị Lang! Ta nhớ

kỹ! Nàng chờ ta đến kinh thành gặp

nàng!”

Nói xong câu này Hách Liên Thác Thác nghênh ngang rời đi.

“Vậy, nữ nhân kia làm sao bây giờ?” Đuổi đám Bắc man kia đi, binh lính Giáp hỏi.

Người cầm đầu nói: “Hừ, nữ nhân Bắc man, đương nhiên là gϊếŧ!”

“Ta không phải nữ nhân Bắc man!” Hoa Thanh Vũ liên tục xua tay nói, “Hắn thích ta, nhưng ta không thích hắn!”

“Đừng lừa người, lời của hắn ta đã nghe thấy hết!” Người nọ tức giận nhìn Hoa Thanh Vũ nói.

Hoa Thanh Vũ không thể làm gì, chỉ đành đáng thương nhìn người có khuôn mặt hiền lành đứng bên cạnh.

Hoa Thanh Vũ dùng ánh mắt đáng thương nhất nàng có thể làm, nhìn người bên

cạnh, đáng thương nói: “Ta thật sự không biết đám người Bắc man đó, vừa

rồi là lần đầu tiên nhìn thấy. Ta là người Hán, ta không thích người Bắc man đâu……”

Phó đội trưởng đứng bên cạnh vừa nhìn thấy bộ dáng

đáng thương của Hoa Thanh Vũ lập tức mềm lòng, đời này hắn ta chưa bao

giờ gặp qua nữ tử xinh đẹp như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm thương tổn

nàng chứ?

Nhưng mà hắn ta biết tính tình của đội trưởng, nếu là

cứ như vậy khuyên đội trưởng, nói không chừng ngay cả mình cũng bị giam lại, lập tức nói: “Ta thấy nếu gϊếŧ nàng ta thì không thỏa đáng cho

lắm, vừa rồi ngươi cũng đã nghe thấy lời của Hách Liên Thác Thác, hắn

nói muốn đến kinh thành gặp nàng, có thể thấy được hắn ta rất để ý đến

nàng, so với gϊếŧ nàng ta đi, chẳng bằng mang về làm con tin, trước tiên giao cho tướng quân, xem tướng quân muốn xử trí như thế nào.”

Đội trưởng suy nghĩ một, hình như cũng có đạo lý, lập tức nói: “Được, ngươi dẫn nàng đi, mấy người khác khiêng xác chết của bọn người Bắc man theo, chúng ta trở về phục mệnh tướng quân!”

Tướng quân?

Hoa Thanh Vũ không nhịn được hỏi: “Là tướng quân nào?”

Phó đội trưởng thừa dịp đội trưởng không chú ý, cười nói với Hoa Thanh Vũ: “Là

Uy vũ Đại tướng quân Mạnh Hoài Cẩn lừng lẫy đại danh. Nhưng mà ngươi yên

tâm, tướng quân là người tốt, nhất định sẽ không làm khó một cô gái.”
« Chương TrướcChương Tiếp »