Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hạ Vô Nhị (Hoa Gia Hỷ Sự)

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 24

Edit: Song Tử

Vào tháng tư hàng năm kinh thành có hai việc lớn, đầu tháng Đại Hội Bách Hoa sẽ kết thúc, còn một sự kiện khác là giải thi đấu Mã cầu* sẽ lập tức được cử hành.

*Mã cầu ( hay còn gọi là polo )

TruyenHD

Thi đấu Mã cầu không giống Đại Hội Bách Hoa, về cơ bản Đại Hội Bách Hoa là nhân sĩ kinh thành tự tiêu khiển, mà thi đấu Mã cầu là thể hiện sự hưng thịnh của đất nước, các tỉnh sẽ cử một đội ngũ của mình đến kinh thành thi đấu.

Mạnh Hoài Cẩn làm đội trưởng đội Mã cầu, quyết định mở tiệc trong nhà chiêu đãi đội viên của mình trước trận đấu chính thức, khích lệ sĩ khí của tất cả mọi người. Nhưng sau khi mời các vị công tử trong đội bóng, lại có bằng hữu khác hỏi vì sao không mời bọn họ? Sau khi mời các bằng hữu, các thân hữu lại tới hỏi vì sao quên mất bọn họ chứ?

Vì thế cuối cùng Mạnh Hoài Cẩn gần như đã mời hết bạn bè, vốn chỉ có mười cầu thủ lập tức biến thành một yến hội long trọng! Người ta hỏi Mạnh Hoài Cẩn vì sao lại mở tiệc chiêu đãi mọi người, bỗng chốc Mạnh Hoài Cẩn không trả lời được..

Bởi vì chính hắn cũng không biết tại sao mình lại mở bữa tiệc này!

Ghét nhất là bị người khác móc nối quan hệ !

Rất nhanh đã đến ngày Mạnh Hoài Cẩn mở tiệc đãi khách, trong phủ Tướng quân ngoại trừ Đại tướng quân và Hoa Thanh Vũ, ở bên ngoài mọi người đều đang bận rộn.

“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, thật sự ta không cần phải làm cái gì sao? Ta là nha hoàn thϊếp thân của ngài mà? Ngài cũng không cần ta hầu hạ sao?”

“Không cần! Bây giờ nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phòng của ta là đủ rồi, không cần phải đi đâu hết. Hôm nay mẫu thân và tỷ tỷ của nàng cũng sẽ đến, nàng không muốn bị bọn họ phát hiện chứ?”

Mạnh Hoài Cẩn dùng người nhà họ Hoa để hù dọa Hoa Thanh Vũ, nhưng trong lòng hắn biết, nguyên nhân quan trọng nhất hắn muốn Hoa Thanh Vũ ở trong phòng, là vì không muốn nàng gặp Trầm Ký Ngôn!

Thật sự Hoa Thanh Vũ cũng không dám đi ra ngoài, mạnh mẽ lắc đầu nói: “Ta không muốn bị phát hiện, ta sẽ ở trong phòng cũng không đi đâu hết.”

Mạnh Hoài Cẩn được như ý cười nói: “Ừ, ngoan, lát nữa sẽ cho nàng ăn ngon.”

“Hoài Cẩn huynh! Huynh còn ở trong phòng làm cái gì, mau nhìn ra nhìn xem ta cầm vật gì mới lạ cho huynh nè.” Trong viện truyền đến giọng nói có chút quen tai của một nam nhân.

“Diêu Cảnh Hành?” Mạnh Hoài Cẩn nghi hoặc lẩm bẩm.

Buổi tối mới đãi khách, sao bây giờ người này đã tới rồi?

Nhưng mà nếu là Diêu Cảnh Hành cũng không sao cả, Mạnh Hoài Cẩn kéo tay Hoa Thanh Vũ nói: “Đi, trước tiên nhìn xem Diêu huynh mang vật gì mới lạ tới, trước tiệc tối sẽ cho nàng tham gia náo nhiệt!”

Nghe vậy Hoa Thanh Vũ kích động gật đầu, lập tức chủ động kéo Mạnh Hoài Cẩn đẩy cửa đi ra ngoài.

Mạnh Hoài Cẩn thấy Hoa Thanh Vũ chủ động kéo tay mình không khỏi vui mừng, nhưng khi hắn nhìn thấy hai người đứng trong viện, rốt cục không còn tâm trạng vui mừng, bởi vì ngoại trừ Diêu Cảnh Hành còn có một vị khách không mời mà đến -- Trầm Ký Ngôn.

Tại sao lại là âm hồn không tan Trầm Ký Ngôn chứ!

“Ta tình cờ gặp Cửu Vương gia, nên mời hắn cùng đến đây.” Diêu Cảnh Hành nói.

Ai cho ngươi gọi hắn đến!

Mạnh Hoài Cẩn hung hăng trừng mắt nhìn Diêu Cảnh Hành một cái, Diêu Cảnh Hành bị trừng mắt không hiểu gì cả .

“Cửu Vương gia, sao sớm như vậy đã tới rồi? Buổi tối yến hội mới bắt đầu mà.”

Trầm Ký Ngôn làm sao có thể không biết Mạnh Hoài Cẩn đang nghĩ cái gì, hắn cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Ta tới sớm là vì muốn gặp muội tử của ta.”

“Muội tử của ngươi?” Diêu Cảnh Hành kinh ngạc vạn phần hỏi: “Công chúa ở phủ Tướng quân sao? Là vị công chúa ấy?”

“Người ta đang nói không phải là công chúa, ta đang nói tới Tiểu Hoa muội tử của ta.” Nói xong Trầm Ký Ngôn không hề cố kỵ đưa mắt nhìn Hoa Thanh Vũ, ánh mắt nhu hòa kia hận không thể chảy ra nước.

Thì ra chuyện là như vậy, Diêu Cảnh Hành lập tức hiểu rõ vì sao vừa nãy Mạnh Hoài Cẩn lại trừng mình, hóa ra là bởi vì hắn đã dẫn tình địch của người ta đến đây.

Mạnh Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn cửu Vương gia, nếu Trầm Ký Ngôn không phải là Vương gia, chỉ sợ Mạnh Hoài Cẩn đã sớm không nhịn được đuổi Trầm Ký Ngôn ra ngoài.

Nhưng hết lần này tới lần khác Trầm Ký Ngôn lại trực tiếp như vậy, nói thẳng là hắn ta đến tìm Tiểu Hoa ngược lại khiến cho Mạnh Hoài Cẩn không có biện pháp!

Nếu là lý do khác hắn còn có thể dấu Hoa Thanh Vũ đi không cho Trầm Ký Ngôn thấy, nhưng mà hắn ta lại trực tiếp nói là tìm đến Tiểu Hoa, Mạnh Hoài Cẩn cũng không thể nhét Tiểu Hoa trở về phòng được!

Người kia quả nhiên là đối thủ của hắn, hơn nữa nhìn dáng vẻ này của Trầm Ký Ngôn, giống như là hận không thể dán mắt lên người Hoa Thanh Vũ.

Trầm Ký Ngôn căn bản không hề quan tâm đến ánh mắt như dao găm của Mạnh Hoài Cẩn, hắn ta chỉ chuyên chú nhìn Hoa Thanh Vũ, chuẩn bị nói với nàng những điều tốt đẹp.

Trước đó vài ngày, nàng nói diện mạo của hắn ta kém hơn Mạnh Hoài Cẩn, quả thực đã đả kích hắn ta một phen, khiến cho tâm trạng của hắn ta trong khoảng thời gian này vô cùng sa sút, mãi đến hôm nay hắn ta mới có dũng khí đến phủ Tướng quân tìm nàng.

Nhưng mà Trầm Ký Ngôn cũng hiểu được, mặc dù Hoa Thanh Vũ chê bộ dạng của hắn ta không đẹp bằng Mạnh Hoài Cẩn cũng không sao, bởi vì chuyện này cũng không phải không có cách!

Hắn ta vẫn muốn tranh thủ lấy lòng nàng, nếu cuối cùng vẫn không thành công, cũng vẫn có biện pháp giải quyết .

Cùng lắm thì sẽ phá hủy gương mặt của Mạnh Hoài Cẩn là được!

Hoa Thanh Vũ không nhận ra sóng ngầm đang bắt đầu khởi động ở đây, người thật sự hiểu được tình hình thật ra chỉ có Diêu Cảnh Hành mà thôi.

Tình huống hiện tại là hai nam tranh một nữ, nhưng mà rất rõ ràng Hoài Cẩn huynh vẫn đang chiếm thượng phong, vừa rồi Tiểu Hoa kéo tay Mạnh Hoài Cẩn ra ngoài là có thể nhìn thấy được. Về phần thần đồng Hình Nhạn Lai nhà hắn ta.. Người này hoàn toàn không hiểu được tình huống, còn ngu ngốc cho rằng đây chỉ là vấn đề tranh giành một người bạn.

Ở một mức độ nào đó, Hình Nhạn Lai và Tiểu Hoa nhà Hoài Cẩn huynh thật đúng là giống nhau như đúc..

“Đúng rồi! Vì bị các ngươi ngắt lời, thiếu chút nữa thì quên, Hoài Cẩn huynh, ngươi xem ta mang vật gì mới tới nè!” Nói xong Diêu Cảnh Hành lập tức lấy ra một vật gì đó to bằng bàn tay hình như rất quý giá: “Hoa cô nương cũng đến nhìn đi!”

Hoa Thanh Vũ lập tức đã bị vật trong tay Diêu Cảnh Hành hấp dẫn .

Thừa dịp Hoa Thanh Vũ bị Diêu Cảnh Hành hấp dẫn, Mạnh Hoài Cẩn chuyển hướng Trầm Ký Ngôn nói: “Cửu Vương gia, không bằng chúng ta đến thư phòng ngồi trước, đứng ở trong sân này trông có vẻ ta tiếp đón không được chu toàn.”

Mạnh Hoài Cẩn thầm nghĩ nhanh chóng đưa Trầm Ký Ngôn đi, làm cho hắn rời khỏi tầm mắt của Hoa Thanh Vũ!

Chỉ tiếc Trầm Ký Ngôn không đồng ý.

“Không sao, ở trước mặt Thanh Vũ muội muội ta không còn là Vương gia nữa, Mạnh huynh không cần đa lễ .”

Nghe vậy Diêu Cảnh Hành ngẩng đầu lên, thì ra hắn ta không thích Cửu Vương gia này là vì cảm thấy Trầm Ký Ngôn rất đoan chính, hiện tại đã không còn dáng vẻ của một Vương gia, dĩ nhiên là Trầm Ký Ngôn rất thật lòng.

Trong bốn người chỉ có mình Hoa Thanh Vũ là không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng chỉ có nàng vẫn như trước chú tâm vào chuyện lúc nãy -- Diêu Cảnh Hành mang đến một vật mới lạ!

“Diêu công tử, ngươi cầm cái này cho Đại tướng quân nhìn là vì muốn tặng nó cho Đại tướng quân sao?” Hoa Thanh Vũ trông mong hỏi.

“Ai nói ta muốn tặng cái này cho Đại tướng quân nhà ngươi?” Diêu Cảnh Hành biết Mạnh Hoài Cẩn quan tâm nhất là làm đẹp, vẫn muốn tìm một chiếc gương bằng ngọc lưu ly*, đắc ý nói: “Ta cho hắn xem, là vì muốn hắn ghen tỵ mà thôi.”

*Gương lưu ly: [img=293,220]https://img5.imgtn.bdimg.com/it/u=3854825296,630312773&fm=15&gp=0.jpg[/img]

Hoa Thanh Vũ thoáng thất vọng bĩu môi, không tiếng động thở dài.

Kỳ thật Hoa Thanh Vũ rất thích chiếc gương lưu ly này, nàng nhớ hình như tỷ tỷ cũng có một cái, chẳng qua là không sáng như cái này, cũng không đẹp bằng.

Nếu Diêu Cảnh Hành có thể tặng cái này cho Đại tướng quân, thì nàng có thể thường xuyên lấy ra nhìn .

Trầm Ký Ngôn vẫn ở một bên quan sát Hoa Thanh Vũ, liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của nàng, vội hỏi : “Muội thích sao? Nếu muội thích ngày mai ta sẽ sai người mang đến cho muội, đúng lúc trong phủ của ta cũng có một chiếc gương lưu ly, còn lớn hơn so với cái này!”

Hoa Thanh Vũ lắc đầu, không chút do dự cự tuyệt nói: “Ta không cần.”

“Vì sao?” Trầm Ký Ngôn có chút bi thương, vội vàng hỏi: “Không phải muội rất muốn sao? Tại sao ta tặng lại không chịu chứ?”

Đúng là rất muốn, nhưng lại không thể muốn.

Đại tướng quân đã dạy nàng, cầm của cái gì hắn thì nàng sẽ phải hôn hắn một cái, không đáng..

Quần áo lần trước vẫn còn đây, sao có thể lại muốn đồ khác của hắn?

“Thổ Bao, huynh lại đây một chút.” Hoa Thanh Vũ vẫy tay với Trầm Ký Ngôn nói.

Chuyện xảy ra tiếp theo phát triển ra ngoài dự đoán của mọi người, cho dù bình tĩnh như Diêu Cảnh Hành cũng không nhịn được mở to hai mắt nhìn.

Chỉ thấy Trầm Ký Ngôn mới vừa đứng trước mặt Hoa Thanh Vũ, Tiểu Hoa lập tức nhón mũi chân, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt hắn.

Trầm Ký Ngôn trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoa Thanh Vũ, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.

Tiểu Hoa vừa mới hôn hắn !

Hoa Thanh Vũ không hề nhận ra bầu không khí quỷ dị, nàng chỉ cảm thấy cảm giác hôn Thổ Bao là lạ, không giống khi hôn Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm.

Nhưng mà Đại tướng quân đã nói như vậy, chắc là không sai!

Cho nên Hoa Thanh Vũ cười tủm tỉm nhìn về phía Mạnh Hoài Cẩn, giống như tranh công nói: “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ta làm được đúng không?”

Mới vừa nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Hoa hôn Trầm Ký Ngôn, gương mặt Mạnh Hoài Cẩn đã xanh biếc như tàu lá chuối, nha đầu kia lại dám hôn nam nhân khác ở trước mặt bao người, lại thêm một lần nữa mở tiệm bán nón xanh cho hắn!

Nhưng bây giờ nhìn thấy Hoa Thanh Vũ cười híp mắt tranh công với mình, hắn mới biết mình sai ở đâu ..

Hoàn toàn là do hắn tự làm tự chịu, mua dây buộc mình, hại người hại mình!

Cái này gọi là thiên tác nghiệt bất khả vị*, tự làm bậy không thể sống!

*Thiên tác nghiệt bất khả vị:Nghĩa là giời làm tai vạ còn tu tỉnh để mà tránh được, nếu mình gây ra tai vạ thì mình làm mình chịu, chẳng có thể trốn tránh mà thoát chết được.
« Chương TrướcChương Tiếp »