Chương 15

Edit: Song Tử (LTTU156)

Hẹn hò..

Hẹn hò?

Hẹn hò!

Đợi khi Hoa Thanh Vũ ý thức được hắn đang nói cái gì, Mạnh Hoài Cẩn hoàn toàn không để ý đến tâm tình của Hoa Thanh Vũ, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Buổi sáng ngày hôm sau Hoa Thanh Vũ hầu hạ Mạnh Hoài Cẩn thay quần áo, gương mặt của hắn vẫn giống như trước đây lúc nào cũng nghiêm túc, điều này làm cho Hoa Thanh Vũ hoài nghi, chuyện xảy đêm qua có phải là một giấc mơ của nàng không.

Nhưng mà nàng sao có thể mơ một giấc mơ như thế chứ? Nàng cũng không có mơ ước mỹ mạo của Mạnh Hoài Cẩn.

Hoa Thanh Vũ càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy bất an, vừa hầu hạ Mạnh Hoài Cẩn ăn điểm tâm, vừa hỏi: “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, đêm qua ngài có vụиɠ ŧяộʍ chạy đến phòng của ta không vậy, có thể giải thích cho ta biết lý do vì sao không?”

“Khụ khụ khụ!”

Thấy Mạnh Hoài Cẩn bị sặc, Hoa Thanh Vũ lập tức tiến lên giúp hắn vỗ lưng, phản ứng này là có ý gì, rốt cuộc là hắn có đến phòng của nàng hay không?

Thật ra Mạnh Hoài Cẩn không nhìn Hoa Thanh Vũ cũng không phải vì đang giận nàng, chỉ là bây giờ cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhưng chắc chắn sẽ không nói với Hoa Thanh Vũ là mình đang cảm thấy bất an! Từ lúc theo nàng vào phòng hắn buộc lòng phải luôn giả bộ đẹp trai..

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy vô cùng ủy khuất, tại sao chỉ có một mình hắn thấp thỏm bất an chứ, người này ngay cả ngượng ngùng cũng không có sao?

Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Mạnh Hoài Cẩn, Hoa Thanh Vũ còn tưởng rằng mình đã hiểu lầm hắn, vội vàng cười hì hì nói: “Thật xin lỗi, Mạnh đại công tử, ta đã hiểu lầm ngài, có thể là ta đã xuất hiện ảo giác, ngài kiêu ngạo như thế, sao có thể làm chuyện vô sỉ là nửa đêm nửa hôm đến phòng cô nương người ta như vậy chứ? Tuyệt đối là ảo giác của ta.”

“Ta chính là vô sỉ như vậy!” Vẻ mặt Mạnh Hoài Cẩn càng ủy khuất hơn, buông chiếc đũa nói: “Đêm hôm qua người đến phòng nàng chính là ta.”

“Đi …đi vậy...” Hoa Thanh Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của Mạnh Hoài Cẩn lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, cảm thấy giống như mình đang bắt nạt hắn vậy, vội vàng chịu tội nói: “Vừa rồi là ta nói sai, ngài không cần phải xấu hổ, ngài anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm như thế, sao có thể vô sỉ chứ? Hơn nữa, chúng ta quen thuộc như vậy, nửa đêm ngài đến tìm ta cũng rất bình thường thôi mà.” {:475:}

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn ngẩn người, bỗng nhiên hiểu được một đạo lý.

Hóa ra nàng cũng đang bối rối..

Tuy rằng đang cười trộm trong lòng, nhưng trên mặt Mạnh Hoài Cẩn vẫn là vẻ mặt cô đơn, hắn thở dài nói: “Tối hôm qua ta đã nói cái gì nàng cũng không nhớ sao..”

“Nhớ! Không phải là hẹn hò sao, chúng ta hẹn hò là được!”

“Thật vậy chăng? Nàng sẽ không gạt ta chứ..”

Nhìn dáng vẻ đáng thương hề hề của Mạnh Hoài Cẩn, mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng Hoa Thanh Vũ vẫn gật đầu nói: “Ta đương nhiên là sẽ không gạt ngài..”

“Chờ ta hạ triều nhé!”

Mạnh Hoài Cẩn đạt được mục đích nở nụ cười, dùng sức hôn lên má Hoa Thanh Vũ một cái, sau đó vẻ mặt phấn khởi ra khỏi phòng.

Hoa Thanh Vũ bụm mặt, trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ.

Sao hắn lại hôn nàng ..

Không biết xấu hổ!

Rất nhanh đã đến giờ Mạnh Hoài Cẩn hạ triều, Hoa Thanh Vũ đang đoán Đại tướng quân sẽ đưa nàng đến đâu để hẹn hò, đúng lúc đó thì có một gã sai vặt tiến vào.

Gã sai vặt cầm trong tay một cái khay, cung kính nói: “Cô nương, thiếu gia nói mang quần áo này cho ngươi thay, sau đó đến cửa sau tìm ngài ấy.”

Hoa Thanh Vũ nghi hoặc nhận khay quần áo. Đại tướng quân lại đang làm cái quỷ gì vậy, chỉ thấy người ta tặng quần áo cho nữ tử, chưa từng thấy ai tặng áo giáp..

Sau khi mặc áo giáp xong, cơ thể nhỏ bé của Hoa Thanh Vũ dường như muốn sụp xuống, khiến nàng hoài nghi Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm có thực sự muốn hẹn hò với nàng không, hay chỉ đơn giản là muốn trêu chọc nàng mà thôi!

Hoa Thanh Vũ bước từng bước nặng nề, nghiêng ngả theo gã sai vặt đi tới cửa sau, vừa ra khỏi cửa thì thấy Mạnh Hoài Cẩn đang đứng bên cạnh một con ngựa, tóc buộc hết lên, mặc cẩm phục màu trắng, thần thanh khí sảng nhìn Hoa Thanh Vũ.

Nhìn Mạnh Hoài Cẩn xong, quay lại nhìn bản thân..

Hoa Thanh Vũ cảm thấy, đây quả nhiên không phải hẹn hò!

Thấy Hoa Thanh Vũ xiêu vẹo bước tới, Mạnh Hoài Cẩn cười to nói: “Thực sự là quá nặng sao?”

Đó không phải là lời thừa sao?

Hoa Thanh Vũ rất là bất mãn hỏi: “Vì sao chỉ có mình ta mặc áo giáp, còn ngài lại không mặc?”

“Sợ nàng bị thương! Bản tướng quân sẽ không bị thương, mặc áo giáp làm gì, không tiêu sái chút nào! Đừng càu nhàu nữa, đi nào!”

Nói xong Mạnh Hoài Cẩn nhanh nhẹn xách Hoa Thanh Vũ lên con ngựa tốt chạy đi.

Hôm nay trên giáo trường tràn ngập một bầu không khí quỷ dị, hoặc là nói không khí rất nghiêm túc và trang trọng..

Đại tướng quân mang theo một cô nương có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đến giáo trường, mấy canh giờ sau, hai người lấy cớ là học đại đao nhưng lại liếc mắt đưa tình với nhau, thỉnh thoảng Tướng quân còn không biết xấu hổ lấy tư cách là sư phụ dạy võ, sờ bàn tay nhỏ bé của cô nương người ta, lâu lâu lại ôm eo người ta, thật sự là cực kỳ hạ lưu vô sỉ, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.

“Không phải đánh như vậy!” Mạnh Hoài Cẩn vòng ra sau lưng Hoa Thanh Vũ, sau đó nắm tay nàng nói: “Ta sẽ giúp nàng làm lại một lần nữa.”

Mạnh Hoài Cẩn giúp Hoa Thanh Vũ tập vung đao vài lần, sau đó Hoa Thanh Vũ bắt đầu cảm thấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu ấp úng hỏi: “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, không phải ngài đang ăn đậu hủ của ta đó chứ?” {:475:}

Bị đâm trúng tâm sự Mạnh Hoài Cẩn xấu hổ, nhưng rất nhanh hắn lại mặt dày nói: “Nàng nhìn kỹ ta đi.”

Hoa Thanh Vũ quay đầu lại nhìn.

“Đẹp không?” Mạnh Hoài Cẩn hỏi.

“Đẹp.”

“Nàng còn nhớ gương mặt của mình không.”

Hoa Thanh Vũ cố gắng nhớ lại.

“Đẹp không?”

“Khó coi.”

Mạnh Hoài Cẩn vỗ vỗ đầu Hoa Thanh Vũ nói: “Cho nên, nàng cảm thấy ta sẽ ăn đậu hủ của nàng sao? Đến, chúng ta tiếp tục tập vung đao.”

Vô sỉ!

Gã sai vặt đứng bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, chủ tử chính khí nghiêm nghị của mình sao có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy chứ?

Hoa Thanh Vũ mơ hồ cảm thấy lời nói của Mạnh Hoài Cẩn có chút không hợp lý, nhưng mà không có nhiều tâm tư và tinh lực để so đo, bởi vì mặc dù có Mạnh Hoài Cẩn giúp đỡ, nhưng nàng vẫn phải dùng hết toàn lực mới vung được đại đao.

“Cái này không thích hợp với nàng, sáng mai ta sẽ tìm người làm cho nàng một cái thích hợp hơn, thế nào? Không cần phải buồn.”

Nghe Mạnh Hoài Cẩn nói như vậy, Hoa Thanh Vũ ngây dại, sao hắn biết mình không vui ?

Thấy ánh mắt tròn xoe của Hoa Thanh Vũ vẫn không nhúc nhích nhìn mình, Mạnh Hoài Cẩn sợ hãi .

“Nàng.. Sao nàng lại nhìn ta như vậy.”

Hoa Thanh Vũ hít hít mũi, nhịn xuống nghẹn ngào cười híp mắt lắc đầu, sau đó xoay người tiếp tục vung đao.

Nhớ khi còn bé nàng luôn rất cô đơn, không có ai chơi đùa với nàng, bình thường nàng luôn xem tiểu thuyết truyền kỳ để giải sầu, khi đó nàng thích xem nhất chính là những chuyện xưa về hiệp khách, vẫn hy vọng có một ngày mình cũng có thể làm đao khách.

Nàng muốn mặc hồng y, mang đại đao của nữ hiệp! Nàng muốn hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân, bởi vì tất cả mọi người sẽ thích dáng vẻ này của nàng, như vậy nàng sẽ không bao giờ bị mọi người lãng quên nữa.

Mà hôm nay Hoa Thanh Vũ phát hiện mình ngay cả cầm đao cũng không nổi, mới hiểu những ảo tưởng thời thơ ấu thực sự chỉ là ảo tưởng mà thôi, nàng chính là Hoa Thanh Vũ, không phải tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp, cũng không xứng làm nữ hiệp cứu người lúc nguy nan..

Nhưng Hoa Thanh Vũ tuyết đối không ngờ tới, Đại tướng quân xưa nay cà lơ phất phơ, thế nhưng chỉ liếc mắt một cái đã lập tức nhìn ra nàng đang chán nản, còn nói muốn làm cho nàng một thanh đao nàng có thể dùng được!

Hoa Thanh Vũ nghĩ, trên thế gian này người thật sự tốt với nàng nhất, chính là Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm!

Bởi vì Hoa Thanh Vũ thật sự không thể cầm được đại đao, cho nên Mạnh Hoài Cẩn tìm một mộc côn rất nhẹ, lại sợ mảnh vụn của mộc côn ghim vào tay Hoa Thanh Vũ, lại lấy thêm vải bông quấn mấy vòng bên dưới mới đưa cho Hoa Thanh Vũ cầm.

Lúc Hoa Thanh Vũ nhận mộc côn lỗ mũi cảm thấy rất chua xót, bởi vì chưa từng có ai đối xử tỉ mỉ với nàng như vậy.

Quả nhiên nàng không có nghĩ sai, trên thế giới này không ai có thể tốt với nàng như Đại tướng quân!

Mặc dù Mạnh Hoài Cẩn không biết tại sao Hoa Thanh Vũ bỗng nhiên dùng ánh mắt của chó nhỏ nhìn chủ nhân nhìn mình, nhưng phi thường rõ ràng biết đây là một thay đổi vô cùng tốt, xem ra hắn quả nhiên là anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, cái gì cũng chưa làm đã nhanh chóng làm cho Hoa Thanh Vũ thích hắn .

Hai người luyện tập ở giáo trường cả người đầy mồ hôi, Mạnh Hoài Cẩn muốn đưa Thanh Vũ đi tắm rửa trước rồi thay quần áo, nhất là muốn Hoa Thanh Vũ cởϊ áσ giáp ra cho đỡ nặng, nàng đã mặc để luyện tập liên tục rồi.

Bất quá khi Mạnh Hoài Cẩn đang đắc ý dào dạt vui vẻ cưỡi ngựa mang Tiểu Hoa rêu rao khắp nơi, tuyệt đối sẽ không ngờ tới, thời gian một nén nhang sau đó, hắn đã vì quyết định này của mình mà hối hận vạn phần!

Bởi vì Mạnh Hoài Cẩn và Hoa Thanh Vũ vùa mới bước chân vào Tướng quân phủ, hai vị khách không mời mà đến lập tức đi theo phía sau vào cửa!

“Đại tướng quân, Cửu Vương gia và Hình công tử tới chơi!”

Quả nhiên loại chuyện hẹn hò như thế này nên nhất cổ tác khí* không nên nửa đường đã về nhà! {:348:}

Nhất cổ tác khí 一鼓作氣 có nghĩa là không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối. Nó bắt nguồn từ chuyện kể về thuật dụng binh của một vị quân sư nước Lỗ vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên)