Chương 4

Sau đấy, nàng mới biết được, khi nàng tỉnh lại trong thân xác của Ngôn Thanh Ly, đã là năm năm sau.

Ninh Thiên Lân cười nhẹ nhàng : “Được rồi, A Ly, vừa rồi có phải ngươi mơ ác mộng không?”

Ngôn Thanh Ly không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra trong mộng, nàng sửa sang lại búi tóc rối bù rồi nói: “Tứ điện hạ, mưa nhỏ rồi, A Ly sẽ về ngay.”

Nhìn thấy Ngôn Thanh Ly đi vội vã, Ninh Thiên Lân có vẻ hơi buồn bực, nhưng hắn mau chóng che lại, gật đầu cười nói: “Ta kêu Cát Phúc đưa ngươi đi.”

“Không cần phiền đến Cát Phúc công công.” Ngôn Thanh Ly mở miệng từ chối. Nơi nàng ở chỉ cách chỗ ở của Ninh Thiên Lân vài dãy phố, cũng không xa

“Tứ điện hạ thỉnh thoảng cần người ở bên chăm sóc, ta trở về một mình là được rồi.”

Sau khi Ngôn Thanh Ly rời đi, một nội thị mặt trắng bệch không râu bưng chậu nước tiến vào, thấy nam tử thanh nhã như trúc vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được nói:

“Điện hạ, sau cơn mưa gió mát, người nên cẩn thận sức khỏe.”

Nghe vậy, Ninh Thiên Lân thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vẫn ấm áp dịu dàng nhưng ánh mắt lại không mềm mại như lúc nhìn nàng mà thay vào đó là một loại ánh mắt đạm mạc lạnh lẽo. Hắn thưởng thức một cây kim bạc mà Ngôn Thanh Ly đã đánh rơi, không để ý hỏi:

“Cát Phúc, người ta đang tìm có phải mất tích rồi không?”

Cát Phúc vội vàng đặt chậu nước xuống hồi bẩm, “Bẩm điện hạ, người đã tìm thấy rồi, mấy ngày nữa là có thể đến Việt Châu.”

Trên mặt Ninh Thiên Lân lúc này mới hiện một nụ cười, đặt cây kim bạc vào trong hộp gỗ đàn hương, “Thật tốt, trở về nói cho A Ly, nàng ấy chắc chắn rất vui trước bất ngờ này.”

Cát Phúc cười nói phải, bưng chậu nước bước tới lau người cho nam tử ngồi trên xe lăn, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Vui mừng chính là đã sáu năm, kể từ khi quý phi nương nương qua đời, nụ cười trên gương mặt Tứ điện hạ rốt cuộc cũng nhiều lên khi gặp gỡ Ngôn cô nương. Điều đáng lo sợ chính là việc cái nhìn của điện hạ đối với Ngôn cô nương dường như quá coi trọng.

Cát Phúc là người bên cạnh Thịnh quý phi kể từ khi bà mới vào cung, cũng từng nhìn thấy nhiều nữ tử ôm hận, một nữ tử có nam nhân trong lòng hay không, hắn đều có thể nhìn thấy qua ánh mắt.

Nhưng Ngôn cô nương… Rõ ràng còn rất trẻ, nhưng hắn lại không thể nhìn thấu.

Nàng mặc dù rất thân thiết với Tứ điện hạ, nhưng trong mắt nàng lại ẩn giấu quá nhiều bí mật, vậy nên căn bản không thể nhìn ra chuyện nữ nhi tình trường.

Nếu điện hạ thích một nữ tử lòng dạ lạnh lùng như vậy, không biết là họa hay phúc.