Trên thuyền, một đạo sĩ mặt mày hồng hào đứng trên sàn tàu, vẻ mặt bí hiểm.
Ở bên cạnh có ba vị nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ đang đứng, là Ngu Nhiễm, Chu tiên sinh và Hạ Phong.
Chu tiên sinh lắc lắc quạt lông cười khẽ: “Không ngờ Minh Kính đạo trưởng lại đến đây, thật sự là khách quý mà.”
Lão đạo hơi hơi vuốt cằm, thi lễ nói: “Vô lượng thiên tôn, vô sự không đăng tam Bảo điện, ta nhìn Ngu thế tử và Văn Nhân lớn lên, lần này ta bị tộc trưởng gia tộc bọn họ gọi tới, tất cả đều đang nóng lòng muốn bọn họ
tìm một nữ nhân thích hợp, lấy thê tử sinh con, chuyện lập gia thất là
vô cùng quan trọng, bần đạo không thể đẩy trách nhiệm cho người khác.”
“Vậy sao?” Ngu Nhiễm thản nhiên cười, hắn thật sự không nghĩ tới ngay lúc mình chuẩn bị xuất phát lại gặp lão đạo này.
Thật sự là người định không bằng trời định, Ngu Nhiễm vẫn cười tao nhã, nghĩ đến nàng kia, trong lòng hắn như có ngàn con mèo đang cào loạn.
Chu tiên sinh biết Ngu Nhiễm rất muốn đánh một cái vào gương mặt hồng hào
trước mắt, lão đạo này có thể nói “Đạo Đức Kinh” ba ngày ba đêm không
ngừng không nghỉ, thật là thao thao bất tuyệt đến cực điểm.
“Chính cái gọi là tội bất hiếu có ba, không con là tội lớn nhất…” Minh Kính
đạo trưởng đã ngồi nghiêm chỉnh nửa canh giờ, tinh thần quắc thước,
không chút mệt mỏi.
Sắc mặt Ngu Nhiễm càng ngày càng trầm, càng
ngày càng khinh thường, nhịn không được ngáp một cái, lão đạo này bối
phận có chút cao, có chút đạo hạnh, không phải là người mà hắn có thể
đối phó.
Đợi cho đối phương nói liên miên không dứt thật lâu
xong, cuối cùng cũng dừng lại bắt đầu phẩm trà, Ngu Nhiễm nhẹ nhàng thở
ra, tư thái thong dong tiêu sái, ngón tay thon dài xinh đẹp vuốt y phục
của mình, cười càng thêm tà mị mê hoặc: “Đạo trưởng cứ tiếp tục, ta còn
có chuyện quan trọng cần phải đi ra ngoài.”
“Ngu thế tử thật sự
là thiếu kiên nhẫn, bất cứ việc gì cũng phải cử trọng nhược khinh. Pha
trà ôn chuyện cũng là một chuyện quan trọng trong đời người.” Lão đạo
nhìn hắn, uy áp trên người ập đến kéo đến.
“Hừ.” Ngu Nhiễm dùng thân quạt gõ lên bàn, nghiến răng nói, hận không thể hạ lệnh đuổi khách.
Gió thổi nhẹ nhàng, ánh trăng mê ly, môi Văn Nhân Dịch chạm vào đôi môi ấm áp kia, nhấm nháp tư vị không thể tả trong đó.
Trong cảm giác tuyệt vời cùng với mùi hương thoang thoảng đồng thời còn mang theo hương vị ngọt ngào nhàn nhạt.
Tay hắn siết chặt lấy Tô Mặc, giống như đối đãi với món đồ sứ trân quý nhất.
Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên ý thức được chính mình đang chính mình đang làm gì, thân mình cũng dần dần trầm tĩnh, chậm rãi nhắm mắt lại, cưỡng
chế ý nghĩ. May mà trước khi tới hắn đã dùng một viên thanh tâm đan, hắn biết không thể dễ dàng bắt được tâm của nữ nhân này, huống chi bây giờ
hắn còn một số chuyện quan trọng cần làm, chuyện nhỏ không nhịn sẽ ảnh
hưởng đến đại sự, nếu chọc giận nàng chỉ sợ tất cả sẽ thất bại trong
gang tấc.
Hắn mở mắt , buông cánh tay ra, giữ khoảng cách với
nàng, nữ nhân mỹ mạo yêu mị, am hiểu cơ quan thuật thần kỳ, nữ nhân mang theo hơi thở ngọt ngào hôn môi cùng hắn, nữ nhân da thịt trắng tuyết
trong suốt, nữ nhân… Tất cả đều đáng giá để hắn suy nghĩ thật kỹ càng.
Đương nhiên y phục này thật sự rất đẹp, mặc dù che lấp nhưng lại như ẩn như
hiện, làm cho hắn không thể nào không suy nghĩ miên man.
Phục sức này là người nào làm ra? Làm cho hắn sinh ra ý nghĩ kỳ quái.
Hắn không phải là người ham mê sắc đẹp, nhưng bây giờ đột nhiên có loại cảm giác nếu có thể cưới nàng làm vợ, hận không thể sớm sớm chiều chiều ở
bên nhau.
Đương nhiên, không thể không thừa nhận, trong lòng Văn
Nhân Dịch vô cùng khinh thường chính mình, người lạnh lùng như hắn vậy
mà cũng có suy nghĩ không đứng đắn như vậy.
Hai người chậm rãi đứng dậy,trên khuôn mặt băng sơn của Văn Nhân Dịch thoáng chốc nhiễm màu đỏ ửng.
“Thật xin lỗi… Ta nhất thời kìm lòng không được…” Hắn nâng tay lau lau khóe
miệng, nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt không dám đối diện cùng nàng.
Đúng vậy, hắn đang thẹn thùng. Không thể không nói, lúc một mỹ nam tử lạnh
lùng cao ngạo lộ vẻ mặt ngượng ngùng, cũng rất rất mê người.
Tô
Mặc đứng dậy, mi mục như sương, bên môi còn vương lại hương vị bạc hà
thoang thoảng trên người nam tử, nhịn không được trừng mắt liếc hắn một
cái.
Vừa rồi nàng cùng hắn ôm nhau, vậy mà thân thể không có cảm
giác bài xích, thậm chí còn có khát vọng càng thêm thân mật hơn, thật là cổ quái.
Vì thế, nàng lập tức ho nhẹ, phá vỡ bầu không khí quỷ
dị này đi. Dù sao nàng cũng đã có người trong lòng, sao còn có thể như
vậy? Nàng không muốn làm một nữ nhân gặp ai cũng yêu.
Văn Nhân
Dịch lập tức đứng dậy, sửa lại y phục, bày ra một bộ dáng quân tử hoàn
mỹ không tỳ vết, đứng thẳng nói: “Tô tiểu thư, ta đi ra ngoài trước.”
Ánh đèn hơi hơi lay động, Tô Mặc chậm rãi quét mắt liếc hắn một cái, có chút chần chờ gọi hắn lại: “Khoan đã…Văn Nhân công tử.”
“Chuyện gì?” Hắn dừng chân lại nhưng ánh mắt không nhìn nàng.
“Bộ y phục trên người ta hình như có chút kỳ quái, ta không thể cởi ra
được, ngươi có biện pháp gì không?” Tô Mặc mím môi, mắt đẹp như ngọc lưu ly.
Trước mắt, nàng không thể mặc loại y phục này đi lại bên ngoài, lại càng không muốn để Ngu Nhiễm “vươn tay giúp đỡ” mình.
Cho nên nàng đành phải mặt dày, làm như không có việc gì nhờ hắn.
Nghe vậy, Văn Nhân Dịch xoay người, hơi hơi nhướng mày, vẻ mặt vô cùng chân
thành: “Ta mặc dù không biết tại sao lại như thế này, nhưng ta có thể
thử giúp ngươi.” Hắn nhìn kỹ y phục của nàng, không phát hiện chỗ nào có thể xuống tay, nhìn thấy không ít vẻ đẹp mờ mờ ảo ảo, ánh mắt hắn càng
thâm sâu thẳm.
…
Minh Kính đạo trưởng lại uống trà, thao
thao bất tuyệt nói: “Ngu Nhiễm, ngươi có biết Bách Hoa Đường vừa mới
xuất hiện gần đây không?”
“Biết.” Mặt Ngu Nhiễm không chút thay đổi lẩm bẩm đáp.
“Bách Hoa Đường kia chuyên nhằm vào Kim Ngu Đường của ngươi, là do trưởng bối gia tộc ngươi giúp đỡ sau lưng, họ đã dùng số tiền lớn mời các đào kép
nổi tiếng các nơi, cũng đã bắt đầu xây dựng vũ đài, nghe nói là do cơ
quan tạo thành, cùng với Kim Ngu Đường chung một đường biểu diễn. Thi từ ca phú đều là các thi nhân nổi tiếng viết, người ngựa, đạo cụ của họ
đều là tốt nhất, trí tuệ của một mình ngươi chẳng lẽ hơn trí tuệ của
nhiều người gộp lại sao? Tóm lại, bọn họ thấy ngươi quá thuận lợi, cần
trải qua một chút thất bại, chỉ cần Kim Ngu Đường của ngươi sụp đổ,
ngươi mới có thể ngoan ngoãn trở về nhận hôn ước.”
“Phì” Ngu Nhiễm nhẹ nhàng cười nói: “Như vậy, bọn họ thật sự là hào phóng.”
“Tóm lại, Kim Ngu Đường lần này đấu với Bách Hoa Đường, ngươi nhất định thua rồi.”
“Có một số việc không thể nói quá sớm, cần phải cẩn thận quan sát.”
“Cẩn thận quan sát?” Chỉ cần Ngu thế tử trở về kế thừa Vô Song thành, cưới
một nữ nhân môn đăng hộ đối, sinh con nối dòng, bọn họ cũng sẽ không làm loại chuyện nhàm chán này.”
“Kỳ thật, bọn họ không cần phải nôn
nóng như vậy, Nhiễm công tử đã có người mình thích.” Hạ Phong ở một bên
nhịn không được nói xen vào.
“Sao? Là thật?” Minh Kính đạo trưởng nhìn về phía Chu tiên sinh, tất nhiên là không tin lời Hạ Phong.
“Bây giờ công tử chính là muốn đi gặp nữ nhân kia, người rất dụng tâm với nàng ấy.” Chu tiên sinh thở dài nói một tiếng.
“Không sai, Nhiễm công tử trước kia chưa từng có hứng thú với nữ nhân, nhưng
đối với nữ nhân rất đặc biệt. Nếu hôm nay Minh Kính đạo trưởng không
tới, sợ là tối nay công tử đã muốn vào động phòng làm tân lang, tiếp qua mấy ngày còn có thể có một tiểu Ngu thế tử ra đời.” Hạ Phong sợ thiên
hạ không loạn cười nói.
“Hai người các ngươi thật đúng là ăn nói
lung tung, bản công tử là chính nhân quân tử, đường đường Ngu Nhiễm thế
tử chẳng lẽ lại là hạng người háo sắc?” Ngu Nhiễm mặt mày lưu chuyển,
chiếc quạt trong tay tỏa ra ánh sáng rạng rỡ chói lọi: “Bản công tử từ
trước đến nay mỹ nữ ngồi trong lòng cũng không loạn, tâm vững như tùng,
ta vốn là cây bồ đề, tâm như gương sáng, nơi nào có lòng dạ đen tối?”
Minh Kính đăm chiêu nhìn hắn, bỗng nhiên có người tới bên cạnh, thấp giọng
nói: “Đạo trưởng, người chúng ta phái đi tìm Văn Nhân Dịch đều bị thương trở về.”
Minh Kính kinh ngạc quay đầu nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Người nọ nói: “Văn Nhân Dịch không có ở tổng bộ Đông Lăng Vệ, người chúng ta
phái đi lập tức bị một con hồ ly tập kích bị thương.”
“Bị thương? Nơi nào?” Minh Kính nhíu mi nói.
“Nữ nhân ở ngực, nam nhân ở khố.”
“Sao, hồ ly lá gan kia thật sự lớn. Thôi, ngươi đi đi, để ta tự đi tìm Văn Nhân.”
“Đạo trưởng mời theo ta, chúng ta đã biết được nơi hắn đến.”
Minh Kính gật gật đầu, ngoái đầu nhìn lại nói: “Được rồi, Ngu thế tử, ta đi
tìm Văn Nhân trước, hai người các ngươi đều làm cho người trong gia tộc
lo lắng, nhưng mà tình huống của hắn thì phức tạp hơn một chút.”
Ngu Nhiễm hít vào một hơi thật sâu, sửa sang y phục, cung kính nói: “Đạo trưởng, đi thong thả, không tiễn.”
Tiễn Minh Kính rời đi, Ngu Nhiễm lập tức phủ thêm ngoại sam đã chuẩn bị từ
trước , một thân cẩm bào hoa màu lam, thanh nhã như ngọc, toàn thân tản
ra hơi thở vô cùng tôn quý tao nhã, bước đi như làn gió ra ngoài.
Nhưng mà, Ngu Nhiễm cùng Minh Kính lại đi cùng đường, Ngu Nhiễm không khỏi
cảm thấy kỳ quái nhìn Minh Kính đạo trưởng, Minh Kính cũng cảm thấy cổ
quái liếc mắt nhìn Ngu Nhiễm một cái.
“Đạo trưởng, thật trùng hợp!”
“Nhiễm công tử, thật trùng hợp.”
“Đạo trưởng đi tìm Văn Nhân Dịch, vì sao lại đứng ở đây?”
“Ta nghe người khác nói… Văn Nhân hiện đang ở nơi này, còn ngươi đi nơi nào?”
“Ta đi tìm khanh khanh của ta.”
“Rất tốt, lát nữa ta có thể nhìn thấy rồi.”
Đến khi mọi người đứng trước cửa, Minh Kính đạo trưởng lập tức bị Chu tiên sinh và Hạ Phong cản lại bên ngoài.
Ngu Nhiễm đi vào bên trong, nhìn đến một màn trước mắt, biểu tình trên mặt
hắn lập tức đông lạnh, trong mắt hắn lập tức xuất hiện lãnh ý.
Nhìn thấy Văn Nhân Dịch cùng Tô Mặc lúc này ngồi trên giường nhỏ, thân khoác trường sam màu xanh, một chân thon dài như ngọc gác trên ghế, bàn tay
của Văn Nhân Dịch đang đỡ lấy mắt cá chân của Tô Mặc, mắt cá chân dưới
ánh đèn có độ cong vô cùng mê hoặc, tay kia thì chậm rãi lần theo trên
đôi hài tìm kiếm.
“Hai người các ngươi đang làm cái gì?” Ngu Nhiễm tuấn nhan như băng, mắt trầm như nước.
“Là ngươi.” Văn Nhân Dịch lập tức đứng thẳng dậy, thân hình che cho Tô Mặc, ánh mắt nhìn về phía Ngu Nhiễm lạnh như băng, làm cho người ta không
rét mà run.
Hắn nhìn Ngu Nhiễm, Ngu Nhiễm cũng lạnh lùng nhìn
hắn. Tô Mặc kéo kéo lại áo khoác, vẫn bình thản lạnh nhạt, nàng đảo qua
hai nam nhân đang giương cung bạt kiếm trong phòng, chậm rãi nhếch môi.