Chương 44: Vũ khí phòng sói

Nam nhân trung niên

khoanh tay đứng, khẽ nhíu mày. Ánh mắt ông ta lóe lên vẻ cơ trí, không

ngờ ông vừa tới nơi này không lâu đã gặp người phá đám rồi.

Từ đầu đến cuối, ông đứng trên lầu thấy rõ ràng tất cả, ngoái đầu lại nhìn Đỗ lão đại hỏi: “Ngươi đắc tội tiểu nhi kia?”

Đỗ lão đại cắn răng đáp: “Tại hạ cũng không biết, nhưng hắn nhất định là đối thủ cạnh tranh đến phá chuyện làm ăn của sòng bạc.”

Nam nhân trung niên bước hai bước lên trước, nghiêm nghị: “Trong vùng này,

việc kinh doanh của Đỗ gia các ngươi một nhà độc đại, theo lý thì không

có đối thủ cạnh tranh. Không những thế còn có Thanh Vân tông ta che chở, căn bản không ai dám đến phá đám. Thôi, ta tự mình đi gặp tiểu nhi kia

một lần vậy.”

Dứt lời, ông ta bước xuống thang lầu, vẻ mặt chúng võ giả nghiêm nghị, cũng đi theo ra ngoài.

Nam tử áo đen tóc bạc đứng trong bóng đêm như một bức tượng điêu khắc, vẫn không nhúc nhích.

Lúc Đỗ lão đại rời đi cũng không nhịn được liếc nhìn nam tử đó, lần đầu

tiên gặp ông đã cảm thấy vô cùng tò mò, người này trầm mặc ít lời, nhưng nam nhân trung niên kia hết sức kính trọng với hắn. Hắn ta có một đôi

mắt rất đẹp, đáy mắt dường như có một dòng chảy màu bạc bí ẩn, trên

người như có tầng tầng sương mù bao vây, âm thầm ẩn đi vẻ đẹp ngàn năm.

Quanh thân hắn tản ra hơi thở lạnh lùng, thậm chí còn có một loại cảm

giác như tiên giáng trần.

Nhưng lọn tóc bạc vô ý lộ ra kia khiến ông hoàn toàn không đoán được tuổi tác của đối phương.

Khí chất của người này cơ hồ có thể hút linh hồn ông ta vào, thần bí, thật là thần bí.

Trên nóc nhà, đêm lạnh như nước, sao sáng lấp lánh.

Hạ Phong nheo mắt nói: “Công tử, đại sự không ổn, hiện tại có thể ra ngoài làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng chỉ còn công tử thôi.”

Mắt phượng của Ngu Nhiễm đảo qua, rũ xuống lười biếng cười nói: “Vì sao?”

Hạ Phong thở dài: “Lần này phó tông chủ của Thanh Vân tông tự thân xuất

mã, thực lực của người này hẳn là Tôi Thể kỳ đỉnh phong, còn có một pháp khí cường hãn. Người thế này rất khó giải quyết, Yêu Cơ kia làm sao có

tư cách đối chiêu cùng hắn?”

Ngu Nhiễm nhếch môi: “Không cần lo lắng, người như thế cũng tuyệt đối không tùy ý ra tay.”

Hạ Phong cảm thấy Nhiễm công tử thật sự rất kỳ quái, Nhiễm công tử dường

như rất lo lắng cho Yêu Cơ, nhưng vẫn cực kì tự tin, đúng là mâu thuẫn.

Nghĩ đến đây, Hạ Phong lẩm bẩm nói: “Ta chỉ cảm thấy nàng lành ít dữ nhiều!”

Mọi người đi xuống lầu, “thiếu niên” kia vẫn bình thản ung dung ngồi đó,

chân mày khóe mắt nhạt như gió xuân, thậm chí còn đổi tư thế ngồi thoải

mái tao nhã. Nàng nhìn về phía nam nhân trung niên: “Các hạ là chủ sự?”

Hành động này khiến ông ta nhướng mi: “Tiểu nhi, vì sao lại tới đây phá đám?”

Tô Mặc cười lạnh, mở miệng đáp: “Bởi vì nên phá, Đỗ gia làm bá chủ nơi

này, kinh doanh bất chính, miệng thương gia, bức bách cưỡng đoạt là bất

nhân, bán thuốc phiện, buôn lậu hàng cấm là bất nghĩa. Bản công tử cảm

thấy Đỗ gia thật sự không xứng đứng đầu thương nghiệp, càng không đáng

được Thanh Vân tông coi trọng.”

Nam nhân trung niên biết đối

phương có tìm hiểu mà đến, vẫn mặt không chút thay đổi nói: “Tiểu nhi

muốn thay trời hành đạo? Trên đời này tuy là có người thay trời hành

đạo, nhưng không có bản lĩnh thì không được, nếu không sẽ phải chết sớm. Chẳng lẽ đây là mục đích chuyến này của ngươi?”

Ông ta trừng mắt nhìn Tô Mặc, biết đối phương hẳn không phải vì mục đích không thực tế này.

Tô Mặc đáp: “Đương nhiên không phải.”

“Vậy là cái gì?”

“Tại hạ cảm thấy, gia tộc của ta hoàn toàn có thể thay thế Đỗ gia hợp tác cùng Thanh Vân tông.”

Nghe vậy, vẻ mặt nam nhân trung niên trầm xuống, thiếu niên này quá không

biết trên dưới. Đây không phải chuyện nhỏ, không có nhân vật lớn ra mặt

mà tự mình chạy đến đây phá đám, xem ra hành động lần này chỉ là một

tiểu nhi ngu dốt mà thôi. Thanh Vân tông là đại phái ẩn môn, quý tộc thế gian đổ xô vào tông môn như vịt, người xung quanh không phú cũng quý,

há có thể tùy tiện hợp tác cùng người được?

Gia tộc thiếu niên

này đại khái là đố kỵ chuyện làm ăn của Đỗ gia, kiếm tẩu thiên phong*,

nhưng lại không biết mình còn lâu mới đủ tư cách.

(*) Kiếm tẩu

thiên phong: Một loại thuật ngữ kiếm pháp. Ý nói người không theo lệ

thường mà làm cách mới, dùng biện pháp khác giải quyết vấn đề, đánh bất

ngờ cầu thắng. Câu này thường mang nghĩa xấu.

Uổng cho ông lúc

trước vẫn cảm thấy thiếu niên này can đảm hiểu biết, thực lực trác

tuyệt, chẳng qua cũng chỉ là một tên ngốc không có đầu óc thôi.

Ông ta mắng thầm một tiếng ngu xuẩn, ánh mắt khinh thường nói: “Hóa ra

ngươi vì loại chuyện này mà chạy đến đây phá hoại? Chẳng lẽ gia tộc

ngươi có gì hơn người? Đáng tiếc Thanh Vân tông ta hợp tác với Đỗ gia

rất tốt, việc kinh doanh của Đỗ gia hưng thịnh như thế này cũng không

thể không kể công. Gia tộc ngươi có làm được sao?”

Tô Mặc cười khẽ.

Nam nhân trung niên nhíu mi hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Tô Mặc thản nhiên đáp: “Ta đang cười có người tầm nhìn thiển cận, nông

cạn, không biết đạo buôn bán. Ngươi cho rằng sòng bạc, kỹ viện, độc vật, buôn lậu, bán người là nguyên nhân để nơi đây hưng thịnh?”

Bất

luận kinh doanh ở đâu, trọng tâm cũng phải là từ nhu cầu ăn mặc ngủ nghỉ của dân chúng, nếu như dùng sòng bạc kỹ viện làm kế lâu dài, đúng là vớ vẩn cực điểm.

Nghe vậy, ánh mắt nam nhân trung niên trầm xuống,

giận quá hóa cười: “Tiểu nhi, ta hỏi ngươi, vừa rồi làm thế nào ngươi

biết được số điểm của xúc xắc?”

Tô Mặc chậm rãi đáp: “Có hai

cách, thứ nhất là dùng tai nghe, thứ hai, luyện khí sư biết cách tách

khỏi bố cục của trận pháp, tìm ra lỗ hổng sau đó xâm nhập vào để xem

điểm xúc xắc bên trong.”

“Vậy, ngươi thuộc loại một hai loại hai?” Nam nhân trung niên hỏi.

“Cả hai đều có thể.” Tô Mặc tự tin nói.

Thiếu niên này còn nói mình là luyện khí sư? Nam nhân trung niên liếc nhìn nàng, ánh mắt lạnh dần: “Lá gan của ngươi rất lớn.”

Lời nói của hắn không tán thưởng gì, mà là uy hϊếp, là khinh thường.

Đỗ lão đại bên cạnh lạnh lùng cười, thiếu niên này thật ngu ngốc, cho rằng mình là luyện khí sư thì rất có bản lĩnh hay sao?

Nếu thiếu niên đi thuyết phục một môn phái nhỏ thì còn có thể, nhưng đại

tông môn có thực lực nào cũng đã hợp tác với luyện khí sư từ lâu rồi.

Luyện khí sư tuy rất hiếm thấy, nhưng cũng chia theo đẳng cấp, đương nhiên,

loại đại tông phái cường thế như Thanh Vân tông đã có hai luyện khí sư

cấp ba, Hạ gia tiếng tăm lừng lẫy cũng sẽ thỉnh thoảng hợp tác với Thanh Vân tông. Nói chung, tầm mắt của Thanh Vân tông tuyệt đối không phải

môn phái tầm thường có thể so sánh, luyện khí sư dưới cấp ba họ sẽ không liếc mắt đến cái thứ hai, những luyện khí sư tự đề cử khác càng không

nhập vào được mắt họ!

Ánh mắt nam nhân trung niên chợt lóe, sau cùng nói: “Được được, ngươi có thâm niên làm luyện khí sư không?”

Tô Mặc tà tà dựa vào một bên, ý cười như hoa anh túc: “Trước mắt còn chưa có.”

Vẻ mặt nam nhân trung niên trở nên tàn khốc, lạnh lùng nói: “Tiểu nhi,

luyện khí sư chân chính tuyệt đối sẽ không tự đề cử mình, ngay cả luyện

khí sư cấp một cũng đã có rất nhiều môn phái mời chào. Ta thấy ngươi đại khái chỉ là học chút chiêu số linh tinh đâu đó mà thôi! Ngươi đã có

chuẩn bị mà đến, lại tự xưng là luyện khí sư, như thế ngươi liền đánh

vài chiêu với ta, để xem ngươi có pháp khí gì khó lường hay không?”

Đương nhiên, Tô Mặc nếu đã dám đến, thì cũng đã có chuẩn bị.

Nàng rũ mắt xuống, nhếch môi cười: “Không sai, đúng là ta đã tự tay luyện

chế ra pháp khí đặc biệt, còn mời các hạ giám định xem xét cho!”

“Ngu xuẩn.” Nam nhân trung niên cười lạnh, những người xung quanh lập tức

lui lại nhường chỗ. Ông ta lấy một chiếc hộp màu vàng từ trong ngực áo

ra.

Lúc này ông sẽ không thủ hạ lưu tình, tiểu nhi kia một khi đã to gan như thế, vậy ông sẽ khiến đối phương biết hậu quả đến đây phá

rối là gì.

Ánh mắt của các võ giả xung quanh đều lộ vẻ hâm mộ và ngưng trọng, họ nhìn Tô Mặc như nhìn một người sắp chết.

Nắp hộp mở ra, màu vàng chói mắt lập tức lóe lên, từng tia sáng vàng chậm

rãi dựng lên giữa không trung, quay quanh nam nhân trung niên, tức khắc

hóa thành những thanh đoản kiếm màu vàng, thoạt nhìn có khoảng hơn hai

mươi thanh.

Phi kiếm! Pháp khí đồng bộ!

Nam nhân trung

niên đang ra oai phủ đầu với Tô Mặc, từ khi bắt đầu đã lấy bảo vật dưới

đáy hòm ra, chứng minh Thanh Vân tông hoàn toàn chướng mắt với những

luyện khí sư tầm thường.

Ngu Nhiễm hơi động dung, hắn từ không

khí linh động phát hiện, mỗi một chuôi đoản kiếm màu vàng đều là một

loại kiếm thuật, lúc thi triển sẽ tương đương với thực lực của võ giả

Tôi Thể trung kỳ, hai mươi thanh phi kiếm này tương đương với hai mươi

võ giả đồng thời thi triển thuật phi kiếm.

Uy lực không dám tưởng tượng, khó có thể ngăn cản, cường đại tuyệt đối!

Hạ Phong mím môi thành một đường thẳng, nhìn không chuyển mắt: “Người Thanh Vân tông quả nhiên lợi hại, thật sự rất lợi hại.”

Đồng tử Ngu Nhiễm tụ lại, thu hồi quạt, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.

Ông ta hét lớn một tiếng, hàn quang chớp lóe, dưới sự chỉ huy thần thức của ông ta, tám chuôi đoản kiếm phóng tới từ bốn phương tám hướng, thế như

chẻ tre vọt về phía Tô Mặc.

Tô Mặc mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nâng lên.

Trong tay áo nàng xuất hiện hơn mười thanh phi châm, phi châm sáng loáng quay xung quanh nàng, thần tốc đan thành một tấm lưới màu bạc.

Tia sáng bạc chớp lóe, hóa thành từng con rắn nhỏ tinh mịn, nhanh chóng nghênh đón đoản kiếm vàng.

Cái gì? Phi châm? Cũng là pháp khí đồng bộ?

Thấy phi châm xuất hiện, vẻ mặt nam nhân trung niên kinh ngạc, các loại truyền văn về phi châm cũng hiện lên trong đầu.

Phi châm nhìn rất tầm thường, nhưng dễ ẩn giấu, tốc độ cũng cực nhanh, lại

còn là ám khí trong pháp khí, là pháp khí âm độc trong truyền thuyết.

Tuy lực công kích của phi châm không bằng phi kiếm, vì thể tích nhỏ nên

không thể khắc linh trận đồ phức tạp bên trên, nếu là phi châm đồng bộ

thì khi khắc họa pháp trận phải làm liền mạch lưu loát, không thể sai

lệch, nếu không khó có thể thi triển nhất trí được. Luyện chế nó cũng

rất khó khăn, trước mắt còn chưa có luyện khí sư nào có thể dễ dàng

luyện ra cả.

Nếu thần thức không đủ cường đại, linh trận đồ không thể khắc một cách hoàn hảo, khó có thể phối hợp, cho nên độ khó luyện

chế cao hơn những pháp khí khác gấp trăm lần. Loại pháp khí này rất hiếm thấy trong phường thị, có tiền cũng không mua được.

Nghe nói, người có được pháp khí phi châm đều sẽ xem nó là sát chiêu, tuyệt đối không mang ra mua bán.

Người như ông ta, có một kiện pháp khí tứ phẩm đã được hâm mộ không thôi rồi, huống chi là phi châm trong truyền thuyết này.

Ngay lúc ông ta đang cảm khái ngàn vạn, thì lại không biết Tô Mặc luyện chế phi châm là dùng để phòng “sói”.

Mà con “sói” kia, hiện đang ở trên nóc nhà đối diện.