Thôn trưởng vuốt ve chòm râu nhỏ dưới cằm: "Không ngờ cô lại vượt qua thử thách nhanh như vậy, quả nhiên là nhân tài xuất chúng, xem ra việc khôi phục thần giới vẫn có hy vọng. Tiếp theo, cô có thể vào rừng đào một ít măng cho tôi hay không? Con thỏ này khá béo, tôi muốn làm món nhắm rượu."
[Nhiệm vụ chính tuyến 2: Ủy thác của thôn trưởng - Đến rừng Bắc đào măng (0/3)]
Rừng Bắc? Thời Miên mở bản đồ, nhìn mà không nói nên lời, chẳng phải là nơi mà cô vừa bắt thỏ sao, xung quanh chỉ có một khu rừng, còn phải đặc biệt đánh dấu là Bắc, tổ lập trình đúng là biết chơi.
Nương theo con đường vừa đi, còn chưa đến nơi đánh dấu trên bản đồ đã bị chặn đường, tưởng rằng người đến muốn đánh nhau, Thời Miên theo phản xạ đổi kiếm gỗ thành dao găm, đặt ngang trước ngực.
"Đừng đừng đừng, mỹ nữ mỹ nữ, đừng kích động, chúng tôi không phải người xấu!" Hãn Thanh Nhất Phiến kêu lên, một người không nói hai lời liền rút dao găm ra thì đúng là hơi đáng sợ.
Thời Miên dùng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn bọn họ, cà lơ phất phơ, trông không giống người tốt tý nào.
"Mỹ nữ, bốn người chúng tôi là bạn cùng phòng, hiện tại vào game đã được nửa ngày rồi, nhiệm vụ đầu tiên vẫn chưa hoàn thành, bạn cùng phòng tôi thấy cô đã bắt được một con thỏ. Đến tìm cô để muốn hỏi xem, cô có thể giúp chúng tôi bắt một con thỏ hay không, để chúng tôi nộp nhiệm vụ, chuyện thù lao dễ nói."
Thời Miên ngẩng đầu nhìn mấy người, đặc biệt là Hãn Thanh Nhất Phiến dẫn đầu, vẻ mặt như chưa từng trải sự đời, cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, một con một đồng bạc."
"Thành giao!" Hãn Thanh Nhất Phiến thở phào nhẹ nhõm, đồng ý là tốt rồi, nói xong liền móc túi tiền ra, trò chơi [Tương Lai] này thiết kế rất chân thực, người mới chỉ có túi tiền, nếu không chú ý còn có thể làm mất tiền, đây là bài học xương máu, nửa tiếng trước hắn đã làm mất, đáng ghét hơn là tìm khắp nơi cũng không thấy, rõ ràng là cả buổi chiều bọn họ đều quanh quẩn ở đây. Hỏi bộ phận chăm sóc khách hàng, bộ phận chăm sóc khách hàng lại nói rằng đồ bị mất sẽ không được đền bù, bảo họ tự tìm!
Cái túi tiền này vừa mới mua lại, một cái túi vải rách giá một đồng bạc, vì thiết kế của trò chơi, để tiền ở đâu cũng không giữ được, chỉ có thể để trong túi tiền đeo trên người hoặc để trong lòng.
Hãn Thanh Nhất Phiến sảng khoái móc ra bốn đồng bạc đưa cho Thời Miên: "Bốn con thỏ."