Chương 3
Ngay lúc Vinh Nghĩa quận chúa cùng Mạc Triêu Dao đuổi tới Thanh Tịnh cung, nơi đây đã bị ba tầng đại nội thị vệ bao vây, bên ngoài lại tiếp thêm ba tầng binh sĩ vây quanh, đến cả muỗi còn khó mà bay lọt. Ngay lúc Tiểu Trúc Tử hô to một tiếng『 Hoàng Thượng giá lâm』, mọi người lúc này mới nhất tề quay đầu lại, lập tức quỳ xuống, chừa ra một con đường cho Mạc triêu dao cùng Vinh Nghĩa quận chúa tiến vào.
Vinh Nghĩa quận chúa cước bộ như bay, hướng bên giường phóng tới, nhưng liền bị Mạc Triêu Dao bỏ lại phía sau, thật muốn hét lên thật to thật to mà không được.
Vinh Nghĩa quận chúa vọt tới bên giường, một tay vén rèm lên, quả nhiên là thấy một gã thiếu niên lạ lẫm nằm ở trên giường!
Thiếu niên kia đúng là Tô A Ly, bởi vì lúc gặp tai nạn xe cộ lại ngay lúc với thời không uốn éo, xuyên qua và đến Hy Tương Vương Triều. Bất quá địa điểm hắn rớt xuống quả là tuyển không tồi chút nào, là chiếc giường thoải mái nhất trong thiên hạ —— Long giường nha.
Hơn nữa……
A Ly tuy hôn mê, nhưng đôi môi mỏng manh lại vô ý thức nhẹ nhàng khép mở, phi thường mê người. Tóc hắn hỗn độn, hai đùi thon thon khẽ mở ra, một thân vận áo trắng kỳ quái, hạ thân bên dưới thì nhiễm một màu đỏ tươi như hoa đào.
A Ly một thân kiều diễm, diện mạo thanh tú, người mẹ nào mà có hài tử như vậy chắc là vô cùng hoan hỉ.
Trở lại hiện đại mà nói, có thể xem như thiếu phụ sát thủ(1), nhưng lấy cổ đại mà nói, chính là điển hình phi thường ── nam sủng hình tượng.
Này tình này cảnh, Vinh Nghĩa quận chúa không nghĩ gì nhiều, mà chỉ nghĩ đến việc Mạc Tiêu Dao lén lút dưỡng nam sủng sau lưng nàng. Vinh Nghĩa ánh mắt đầy hung quang, xông lên phía trước, giáng một cái cái tát xuống mặt A Ly, quát lên:「 tiểu tiện nhân, ngươi ngủ ngon nhỉ, còn không mau cổn xuống dưới cho bổn quận chúa!」
Nhận một cái tát Vinh Nghĩa quận chúa ban tặng, A Ly thật vất vả hồi phục một tia thần chí. Ý nghĩ mơ mơ hồ hồ, nhưng hai má lại đau như bị hỏa thiêu thiêu, miễn cưỡng đem ánh mắt mở ra một cái, chỉ thấy một mỹ nữ tuyệt sắc toàn thân vận cổ trang hoa phục đứng ở trước mặt mình……
『 ta giống như đang nằm mơ……』
A Ly nhu nhu ánh mắt, ngồi dậy, tĩnh nhãn lại nhìn, chung quanh một vòng người đều ăn mặc như thời Minh triều!? A Ly sửng sốt, lập tức khẳng định mình đang nằm mơ, thân mình mềm nhũn, lại nằm xuống giường, nghĩ thầm rằng『 hay là ngủ thêm chút nữa……』
「 tiểu tiện nhân, nhìn thấy bổn quận chúa còn không quỳ xuống hành lễ!」
Gặp A Ly không đáp lại mình, Vinh Nghĩa quận chúa càng thêm tức tối, một tay nắm lấy tóc A Ly, định đem hắn kéo xuống giường.
「 ai da!」
A Ly đau đến mức kêu lên một tiếng, cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt trợn lên, trừng trừng nhìn Vinh Nghĩa quận chúa, nắm tay xiết chặt theo phản xạ đánh tới, hướng Vinh Nghĩa quận chúa trượt qua!
Trong nháy mắt, Vinh Nghĩa quận chúa ngây dại, thậm chí không thể thấy được gì, chỉ cảm nhận một cổ quyền phong sượt ngang hai má mình!
Ngay thời điểm nàng ta tưởng mình sẽ bị đánh── A Ly đột nhiên đình chỉ công kích. Cho dù mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, nhưng A Ly cũng không có quên nguyên tắc của chính mình── tuyệt đối không đánh nữ nhân!
── nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là đem gương mặt mỹ nhân này đánh cho tiên nữ tán hoa rồi.
「 ngươi…… Ngươi…… Ngươi muốn đánh nhau ta……」
Sau khi có lại được phản ứng Vinh Nghĩa quận chúa cắn răng nghiến răng trừng mắt liếc A Ly, nhưng ánh mắt A Ly tuyệt đối cũng không chịu thua, tựa như một tiểu lão hổ đơn độc, Vinh Nghĩa quận chúa bị dọa, vội vàng hướng tới gần Mạc Triêu Dao, nũng nịu cầu cứu nói:「 hoàng biểu ca, ngươi xem…… Ngươi xem hắn vừa rồi thế nhưng……」
Mạc Triêu Dao nhẹ nhẹ vỗ lưng Vinh Nghĩa quận chúa, xem như an ủi, bỗng nhiên giương mắt, đem Tô A Ly đang ở trên giường từ trên xuống dưới dò xét một lần. Càng xem càng thấy kỳ quái, không chỉ là phục trang và cách ăn mặc của hắn kỳ quái, hơn nữa tác phong làm việc cũng rất kỳ quái. Bất quá kì quái nhất chính là, hắn như thế nào lại xuất hiện trên giường của mình
Vinh Nghĩa quận chúa uy danh lan xa, người thường mà gặp nàng liền lẫn ra xa xa, không dám trêu chọc. Nhưng mà người này, chẳng những cùng Vinh Nghĩa quận chúa châm phong tương đối(2), vừa rồi còn muốn ra tay đánh nàng── kỳ thật Mạc Triêu Dao cũng cảm thấy một quyền kia không đánh trúng lại có điểm tiếc nuối.
「 ngươi……」
Mạc Triêu Dao vừa định đặt câu hỏi, lại đột nhiên bị A Ly đánh gảy,「 này rốt cuộc là nơi nào?」
「 hừ.」 Vinh Nghĩa quận chúa hừ lạnh một tiếng,「 ngươi có tư cách gì đặt câu hỏi, bổn quận chúa hỏi ngươi trước, ngươi vì cái gì ở trên giường?」
「 ta vừa mở mắt liền ở trong này……」 A Ly trong nháy mắt trả lời. Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?
「 máu trên người ngươi và trên sàng đan là do đâu mà có?」
「 thực quá rõ ràng, ta bị thương nha.」 A Ly sờ soạng một chút mông của chính mình, bàn tay lập tức đã dính đầy máu tươi. Chắc là do tai nạn xe khi nãy, nhưng đánh đâu không đánh, cố tình đánh ngay mông? Nhưng cũng may hắn từ nhỏ đã tu luyện qua các môn võ công tuyệt học, thân kinh bách chiến(3), bị thương vô số, cho nên một chút tiểu thương này quả không phải vấn đề gì lớn.
「 kia là vì cái gì chỉ bị thương tại…… Thương tại…… Thương tại……」
Vinh Nghĩa quận chúa nói nửa ngày cũng không nói ra được gì, bởi vì『 mông』(4)một chữ này thật sự quá mức thô tục, nói ra sẽ làm tổn hại đến thân phận tôn quý của nàng.
Chẳng qua cũng nhờ A Ly phản ứng mau, lập tức liền hiểu được,『 nga』 một tiếng, hỏi:「 ngươi không phải là muốn hỏi ta vì cái gì bị thương ở mông?」
「 đúng vậy!」
「 này……」 A Ly xoa xoa cằm,「 ngươi không nên hỏi ta, mà nên hỏi cái người nào mà đánh ta đấy, hỏi hắn vì cái gì không ở chỗ khác mà đánh, mà quan trọng nhất là lại đánh vào mông ta.」
Nói xong, A Ly hì hì cười lên. Hắn cũng không biết vì cái gì mà lúc va chạm, xe tải lại đυ.ng trúng ngay mông hắn nha.
「 ngươi, ngươi, ngươi……」 Vinh Nghĩa quận chúa lại tức giận đến nói không nên lời lời.
Lúc này, A Ly mới để ý đến phía sau Vinh Nghĩa quận chúa còn có một cao thiêu mĩ nam(5), cũng chính là Mạc Triêu Dao. Gặp đối phương gương mặt mỉm cười nhìn chính mình, xuất vu lễ mạo(6), A Ly trừng hợp cùng hắn gật đầu cười.
Kỳ thật Mạc Triêu Dao cười chính là do Vinh Nghĩa quận chúa, Vinh Nghĩa quận chúa bị chọc tức giận đến độ dậm chân dậm cẳng, loại chuyện này, chỉ sợ trăm năm khó gặp a? Thật sự là thú vị. Mạc Triêu Dao trong lòng cảm thụ, nếu dùng một chữ để hình dung, thì đó phải là── thích!
Mà A Ly cùng Mạc Triêu Dao nhìn nhau cười, Vinh Nghĩa quận chúa phá lệ mà xem cũng thấy thích!
「 Nói mau, này đó máu là từ đâu mà có?」 Vinh Nghĩa quận chúa chỉ chỉ vào mũi A Ly. 「 ngươi cùng hoàng biểu ca rốt cuộc là làm cái chuyện gì?」
Vừa nghe lời này, Mạc Triêu Dao trong não liền hiện ra vô số mảng đen. Nghĩ thầm rằng, không xong, nàng ta nhất định là hiểu lầm.
Tẩm cung, long giường, mĩ thiếu niên, vết máu, hơn nữa còn cái động từ『 đánh』kia , còn có chính mình vừa rồi cười ái muội. Mạc Triêu Dao lập tức hiểu được hắn đã làm sai chuyện gì……
「Cái gì là chuyện gì nga?」A Ly nghe không rõ.
Gặp A Ly mờ mịt nhìn mình, Vinh Nghĩa quận chúa hỏa mạo tam trượng(7),「 nói! Rốt cuộc có hay không!」
Mạc Triêu Dao sợ A Ly nói bậy, làm Vinh Nghĩa quận chúa hiểu lầm càng ngày càng sâu, liền hướng A Ly nháy mắt ra hiệu.
A Ly không hiểu thâm ý, xem nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu được ý của Mạc Triêu Dao là kêu hắn câm miệng. Nhưng lại thấy Vinh Nghĩa quận chúa nộ khí đằng đằng, nếu mình câm miệng không để ý đến nàng thì có điểm khi dễ nàng, cho nên liền nâng ngón tay chỉ vào Mạc Triêu Dao, mang ánh mắt vô tội nhìn Vinh Nghĩa quận chúa nói:「 hắn bảo ta không cần nói cho ngươi biết.」
Mạc Triêu Dao cuồng đảo. Hắn vừa nói cái gì, như vậy không phải lại càng thêm ám muội ma!
「 hoàng biểu ca……」 Vinh Nghĩa quận chúa quay đầu, nhìn Mạc Triêu Dao, nước mắt lã chã,「 ta liền thấy kỳ quái…… Biểu ca ngươi vì cái gì chậm chạp không chịu lập ta làm hậu, nguyên lai…… Nguyên lai…… Ô ô ô ô……」
Thật là khóc không thành tiếng.
Hiểu lầm này quả rất lớn, Mạc Triêu Dao tay chân luống cuống vội vàng an ủi nói,「 biểu muội ngươi đừng khóc nha, là hiểu lầm, ngươi hiểu lầm, ngươi nghe trẫm giải thích nha……」
「 ta không nghe, ô ô ô……」 Vinh Nghĩa quận chúa dậm chân, quay lưng lại, không để ý tới Mạc Triêu Dao.
Thấy mỹ nữ khóc, A Ly cũng có chút cảm giác tội lỗi, tuy nhiên lại không biết nàng vì cái gì mà khóc, thế là hảo tâm khuyên nhủ:「 đừng khóc đừng khóc…… Người bị đánh là ta, người đổ máu cũng là ta…… Ta không khóc, ngươi khóc cái gì?…… Được rồi được rồi, kỳ thật một chút cũng không đau, thời điểm bị đánh…… Cái loại cảm giác này…… Ân, làm sao hình dung đây? Giống như có điểm…… Phiêu phiêu dục tiên…… Ân, đúng vậy…… Chính là phiêu phiêu dục tiên…… Ta lúc ấy giống như là đang bay trên trời」
Vốn tưởng rằng có thể an ủi Vinh Nghĩa quận chúa, nhưng ai ngờ Vinh Nghĩa quận chúa vừa nghe xong, chẳng những không ngừng khóc, ngược lại còn nức nở gào lên, chỉ nghe『 oa』một tiếng, nàng liền đẩy Mạc Triêu Dao, xông ra ngoài.
Mạc Triêu Dao một đầu mồ hôi lạnh, dùng ánh mắt oán niệm nhìn A Ly, mà A Ly lại mang vẻ mặt mê mang.
A Ly sờ sờ mặt chính mình, hỏi:「 làm gì nhìn ta ?」
「 ai……」 Mạc Triêu Dao thở dài,「 nói cái gì không nói, lại nói phiêu phiêu dục tiên, hiện tại trẫm có nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch……」
「 Nhưng vốn chính là phiêu phiêu dục tiên nha……」 A Ly hoàn toàn không biết mình đã làm gì sai. Lúc hắn bị xe tải tông, đích thật là bay tới giữa không trung, tựa như thần tiên chậm rãi bay lên.
Nhưng đột nhiên, A Ly trợn to hai mắt!
Hắn theo như lời Mạc Triêu Dao vừa nói, phát hiện một cái từ phi thường cổ xưa ── trẫm!
…… Trẫm?!
Này, này không phải là từ hoàng đế dùng để tự xưng sao?
「 ngươi, ngươi, ngươi ngươi rốt cuộc là ai?」 A Ly quay lại đem Mạc Triêu Dao từ trên xuống dưới dò xét một lần.
「 trẫm chính là trẫm nha.」 Mạc Triêu Dao cười cười.
「 đây là nơi nào?」
「 là tẩm cung của trẫm ── Thanh Tịnh Cung. Mà ngươi, hiện tại chính là đang ngồi trên giường của trẫm.」
「 không thể nào?」 A Ly có điểm không tài nào chấp nhận,「 ngươi nói mau hiện tại đang là thời đại nào?」
「 Hy Tương Vương Triều đời thứ chín, Thiên Hữu Đế, Thiên Hữu năm thứ ba.」
「 không, không, không thể nào……」 A Ly ôm đầu khϊếp sợ. Nghĩ thầm, đã nói là lịch sử dù học có hảo cũng chẳng ích lợi gì mà, vì cái gì chính mình căn bản chưa từng nghe qua thời đại cùng hoàng đế này? Mà chính mình…… Sẽ không phải là xuyên qua thời không chứ?
——————-*****——————-
(1)thiếu phụ sát thủ: sát gái a
(2)châm phong tương đối: Châm chọc khıêυ khí©h lẫn nhau.
(3)thân kinh bách chiến: thân trải qua trăm trận chiến.
(4)Bản gốc là ‘thí cổ’ mới đủ hai chứ, nhưng để vậy thì gặp chút khó khăn trong khi dịch nên đổi lại ‘mông’ chuyển thành một chữ thôi.
(5)Cao thiêu mỹ nam: Nam nhân vừa đẹp vừa cao ráo.
(6)xuất vu lễ mạo: bộ dạng lễ độ
(7)hỏa mạo tam trượng: hỏa bốc ba trượng. Ai da, cao ghê ^^