Trong sơn động, Hạ Long Đảo.
Trần Long mở ra quyển trục màu vàng - Pháp Chỉ của Đại Thiên Tôn.
Quyển trục sau khi được Trần Long mở ra, một luồng kim quang chói mắt lập tức lan tỏa khắp sơn động. Trần Long cũng liền nhắm chặt hai mắt, quay mặt đi chỗ khác, hai tay vẫn giữ chặt quyển trục đang mở.
Qua mấy nhịp hô hấp, kim quang chói mắt cũng dần giảm bớt. Quyển trục màu vàng bỗng nhiên bay ra khỏi tay Trần Long, sau đó từ từ biến lớn cao hơn đầu người, đặt dựng đứng trên mặt đất. Lúc này, nhìn bên ngoài quyển trục không khác chi một cánh cửa lớn. Trên mặt cửa là một luồng kim quang dày đặc như mây trời, lại liên tục dao động nguồn linh lực với một sức mạnh vô cùng vô tận.
Bỗng nhiên, một giọng nói lão nhân, khoan thai trầm ổn, chậm rãi và từ tốn vang lên:
- Người được chọn, hãy bước vào trong cánh cửa đi. Còn những ai hộ pháp bên ngoài, cũng nên chuẩn bị một chút. Quá trình chuyển giao Thiên Mệnh sẽ mất thời gian rất dài.
Giọng nói vang lên một lần, liền im bặt. Long Vương, Thiên Hà Cơ và Trần Long nhìn nhau một cái kinh ngạc. Long Vương lên tiếng:
- Đại Thiên Tôn chắc chắn có sắp xếp ổn thỏa. Cháu cứ bước vào trong đi. Ta sẽ ở ngoài này hộ pháp, đến khi nào cháu ra ngoài mới thôi.
- Đúng đấy! Con cứ bước vào trong, tùy tâm mà hành sự. Cố gắng hết sức là được, vạn vật đều có nhân duyên, cũng không nên cưỡng cầu. - Thiên Hà Cơ cũng lên tiếng dặn dò Trần Long.
- Dạ, con biết rồi! Ông nội, Mẹ, con sẽ không làm mọi người thất vọng! - Trần Long ánh mắt kiên nghị nói.
Nói xong, Trần Long lập tức quay lại, đi vào trong cánh cửa kim quang kia.
Bên trong cánh cửa kim quang. Đây là một mảnh thiên địa hoàn toàn giống với Linh Giới. Chỉ có điều, Thiên Địa Linh Khí ở đây lại cực kỳ nồng đậm và tinh khiết. Trần Long lập tức có thể cảm nhận được, mỗi một nhịp hô hấp của mình đều đem lại một nguồn lợi to lớn cho đan điền và toàn bộ kinh mạch trong thân thể. Cảm giác muốn đột phá Lục Nguyên Vương liền tràn tới như nước vỡ bờ.
Không suy nghĩ nhiều, Trần Long liền lập tức ngồi xuống nhập định tu luyện. Một canh giờ...hai canh giờ...ba canh giờ...năm canh giờ...Trần Long một mạch đột phá lên Kim Nguyên Vương hậu kỳ đỉnh phong. Bất cứ lúc nào cũng có thể kết tinh chân nguyên thành Thần Đan, bước vào Chư Thần Cảnh Thần Đan. Kiềm nén lại xúc động, Trần Long thầm nghĩ: " Đây là địa phương nào? Tại sao lại đột phá cảnh giới dễ dàng như vậy? Không được, ta phải đi tìm hiểu một chút. Cứ cắm đầu mà đột phá như vậy, căn cơ bị bất ổn thì thiệt là tai hại."
Thầm nghĩ như vậy, Trần Long liền sử dụng Ngự Long Đằng Vân Bộ rời khỏi địa phương mình vừa hạ lạc. Chỉ thấy lúc này, mỗi một bước khinh công của Trần Long, giống như là đang dẫm lên một con Kim Long to lớn mà đi. Bay một mạch nửa canh giờ, xuyên qua một cánh rừng rậm, Trần Long liền nhìn thấy được trước mắt mình là một cái Thành Trì rất to lớn.
Hạ xuống mặt đất, Trần Long bộ hành đi đến trước cổng thành, sau đó đọc thầm ba cái chữ lớn được tạc khắc ở phía trên cổng thành:" Thánh Bảo Thành". Nhìn thấy ba chữ này, trong lòng Trần Long không khỏi dâng lên sóng gió, nhưng hắn lập tức kiềm nén trở lại, bước tới phía trước, nhìn thấy một vị hộ vệ, liền khom người cung kính hỏi:
- Vị đại ca này, làm phiền cho tiểu tử hỏi một chút, đây là nơi nào vậy?
- Ngươi bị mù hay là không biết chữ, không nhìn thấy ba chữ trên đầu ngươi hay sao mà còn hỏi? - Vị hộ vệ giọng cáu gắt nói.
- Tiểu tử đương nhiên biết đây là Thánh Bảo Thành, nhưng là không biết ở đây là thuộc quốc gia và giới diện nào mà thôi? - Trần Long thấy vị hộ vệ này nóng tính như vậy cũng không để ý lắm, lại nhỏ giọng từ tốn hỏi.
- Cái tên tiểu tử này. Ngươi là ở dưới đất chui lên hay là trên trời rớt xuống vậy hả? Thánh Bảo Thành đương nhiên là thuộc Thánh Bảo Quốc, ở trên Thánh Giới rồi. - Vị Hộ vệ lại nóng tính quát.
- Dạ! Tiểu tử xin đa tạ rồi! Cái gì? Thánh Giới? - Trần Long nghe thế thì khom người một cái đa tạ, đang định rời đi thì chợt phát hiện điều gì, hắn la toáng lên.
- Xú tiểu tử! Ngươi muốn hù chết ta phải không? - Thấy Trần Long khom người định rời khỏi, vị hộ vệ cũng đang muốn quay lưng đi. Chợt nghe Trần Long la lớn làm vị hộ vệ này giật bắn người, nhảy cẫng lên như mèo bị dẫm đuôi. Hắn một tay ôm ngực, nét mặt cực kỳ khó coi, thở hổn hển nhìn Trần Long quát.
- Vị đại ca này, thật xin lỗi! Không biết tiểu tử có thể vào thành hay không? - Trần Long thấy phản ứng của vị hộ vệ như vậy, hắn đang muốn cười mà cố gắng nhịn lại, khom người một cái lại nhỏ giọng hỏi.
- Ngươi còn muốn cười!? Hừm! Phí vào thành một cái thánh thạch. - Vị hộ vệ, trừng mắt quát Trần Long một tiếng, sau đó lại lạnh giọng nói.
- Dạ! Một thánh...Cái...!? - Trần Long đang muốn la toáng lên một lần nữa thì lập tức bụm miệng, im lặng.
- Thế nào? Không có thánh thạch sao? Vậy mau cút! - Vị hộ vệ liếc mắt nhìn Trần Long một cái, lại quát.
Trần Long bất chợt nhìn lên bàn tay phải của mình, một cái không gian giới chỉ hoàn toàn xa lạ đã xuất hiện trên ngón giữa tự bao giờ. Dùng tinh thần lực kiểm tra trong đó một lượt, Trần Long lập tức biến sắc. " Cửu Long Tháp đâu? Sao lại có nhiều thứ kỳ lạ trong đây thế này? " - Trần Long thầm nghĩ một hồi cũng không lý giải được đây là vì sao.
- Đừng nói với ta là ngươi không biết thánh thạch là gì đấy nha! Thấy cái gì đây không? Đây là hạ phẩm thánh thạch, một cục như thế này liền có thể vào thành. - Vị hộ vệ dường như đã mất đi kiên nhẫn với Trần Long, hắn liền lấy ra một cục thủy tinh trong suốt bằng ngón tay, giơ giơ cho Trần Long nhìn thấy, nói.
- À! Cái này thì tiểu tử có! - Trần Long thấy vậy cũng không suy nghĩ nhiều, liền lấy một cục thủy tinh giống như vậy từ trong không gian giới chỉ đưa cho vị hộ vệ.
- Được rồi, được rồi, ngươi vào đi thôi! - Vị hộ vệ tiếp nhận thánh thạch, liền khoát khoát tay với Trần Long như là đang đuổi tà, nhàn nhạt nói.
- Vậy tiểu tử xin đi trước! - Trần Long cũng không nấn ná liền rời khỏi.
- Sáng sớm ở đâu ra cái thiếu niên thần kinh có vấn đề vậy trời! Hù ta suýt rớt tim ra ngoài! Ta là bị yếu tim đó nha! - Vị hộ vệ nhìn theo bóng Trần Long, miệng lẩm bẩm.
Vào thành, Trần Long liền đi hết một lượt các con phố trên đường lớn. Nhìn thấy hàng hóa bày bán hai bên đường, nhiều lần Trần Long phải há hốc miệng kinh ngạc. " Chẳng lẽ đây thật sự là Thánh Giới hay sao? Mấy cái vật phẩm nghịch thiên như vậy mà cũng có bán, giá cả lại cực kỳ rẻ. Nếu tác dụng của mấy thứ này đều giống như lời giới thiệu ở đây, chẳng phải nói tu luyện ở đây muốn đột phá Thánh Cấp liền dễ như trở bàn tay hay sao? - Trần Long nghi hoặc không thôi, thầm ngẫm nghĩ mà cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Trần Long cố gắng nghiền ngẫm một phen nhưng không có kết quả. Hắn cũng không có mua mấy cái tài liệu nghịch thiên kia về để nâng cao cảnh giới.
Trần Long quyết định tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi, chậm rãi tìm hiểu những vật phẩm mới trong không gian giới chỉ của mình.
- Ông chủ, phòng trọ nghỉ ngơi ở đây, giá cả thế nào vậy? Ta muốn lưu lại đây vài ngày. - Trần Long bước vào trong một quán trọ bên đường, nhìn chủ quán hỏi.
- À, khách quan là muốn ở một mình hay sao ạ? - Chủ quán thấy Trần Long đi đến có một mình, cố ý hỏi.
- Ta ở đây có hai mình hay sao mà ông chủ hỏi vậy? - Trần Long nghe vậy thì quay trái quay phải, nghi hoặc hỏi.
- Ý ta không phải như vậy. Phòng trọ của chúng ta ở đây có nha hoàn phục vụ làm ấm giường cho những khách quan đi một mình. Không biết khách quan có nhu cầu này hay không vậy? - Chủ quán cười cười nhìn Trần Long một lượt nói.
- Ồ! Không lẽ ta đi nhầm vào kỹ viện rồi! Nhưng mà ta cũng chưa đủ tuổi để làm chuyện này đi nha! - Trần Long cũng cười cười nói với chủ quán.- Trần Long khẽ cười cười nói.
- Ha hả! Khách quan biết nói đùa, thanh niên trai tráng như người mà không đủ tuổi, vậy lão già như ta phải lâm trận thế nào đây? - Chủ quán cười ha hả nói.
- Thanh niên trai tráng? Ồ? Cái này...- Nghe chủ quán nói vậy, Trần Long mới dò xét bản thân một chút, thì kinh ngạc ồ lên một tiếng.
Trần Long bây giờ đã không còn là một thiếu niên mười tuổi nữa. Hắn đã cao lớn hơn rất nhiều, thực sự đã là một thanh niên hai mươi tuổi chân chính. " Chẳng lẽ từ Linh GIới đi lên Thánh Giới, bước qua một cánh cửa như thế liền mất mười năm thời gian. Thật là quá kỳ quái rồi! - Trần Long thầm nghĩ trong lòng mà muốn toát mồ hôi lạnh.
- Khách quan? Ý người thế nào ạ? - Chủ quán thấy Trần Long ngẩn ngơ lâu như vậy, không nhịn được liền hỏi.
- À! Ta không cần nha hoàn, cho ta gian phòng yên tĩnh một chút là được. - Trần Long chợt tỉnh, liền nói.
Trong phòng nghỉ, Trần Long dùng tinh thần lực lục lọi, tìm tòi một phen trong Không Gian Giới Chỉ mới của mình. Có rất nhiều thứ hắn không biết là gì và tác dụng như thế nào. Cuối cùng, hắn nhìn thấy một cái hộp làm bằng ngọc được thiết kế rất tinh xảo, dài chừng bốn gang tay, rộng hơn ba gang tay. Trần Long liền cẩn thận mở hộp ngọc ra, bên trong có mười hai cái thẻ ngọc kích cỡ gần bằng với hộp ngọc bên ngoài. Đó là những cái thẻ được làm bằng ngọc bích, bên trong thẻ ngọc là chi chít những chữ được khắc vào rất rất tinh vi.
Trần Long lấy từng cái thẻ ngọc ra, đọc hết một lượt từng nội dung trong đó, càng lúc hô hấp của hắn càng muốn tắc nghẽn vì kích động. " Trời ạ! Đây là mười hai quyển Thiên Thư. Binh Thuật, Khống Hồn Thuật, Tạo Thể Thuật, Đan Thuật, Minh Văn Thuật, Linh Phù Thuật, Trận Pháp Thuật, Tạo Khí Thuật, Tạo Thạch Thuật, Khống Hỏa Thuật, Cơ Quan Thuật, Phong Hành Thuật. Chẳng phải đây là Bách Luyện Toàn Thư mà Lão Long đã nói hay sao? Nhưng có điều trong này là toàn bộ tinh hoa chức nghiệp có phẩm cấp từ Linh Cấp đến Thiên Cấp. Đúng là quá khủng bố rồi! - Trần Long thầm nghĩ mà chấn động trong lòng, không kìm chế được liền tập trung tìm hiểu từng cái thẻ ngọc.
Trần Long đắm chìm trong mười hai cái thẻ ngọc này hết mười hai ngày. Hiện tại hắn đã thuộc lòng tất cả các chữ viết trong đó. " Chỉ là học thuộc lý thuyết đã khó khăn như vậy, chẳng trách Mẹ mất mười năm mới truyền thừa xong một quyển Binh Thuật. Mà cũng chẳng sao, học thuộc đám lý thuyết này cũng thật có lợi, mặc dù chưa thể thực hành nhưng đã nhận biết được nguyên liệu và phương pháp vậy cũng được rồi. Không thể mất thêm thời gian ở đây được. Không biết cái chuyển giao Thiên Mệnh này là cần mình làm gì đây a? " - Trần Long thầm nghĩ lại thở ra một hơi, vì không biết bây giờ mình nên làm gì.
Trần Long đang lâm vào suy nghĩ thì bỗng có tiếng gõ cửa.
Cộc...cộc...cộc!
- Có chuyện gì? - Trần Long nhíu mày hỏi ra.
- Dạ, khách quan, người vẫn còn trong phòng hay sao? Tiểu nhân tưởng người đã ra ngoài tham gia hội vui rồi chứ? Thật xin lỗi! - Tiểu nhị phòng trọ nghe tiếng nói vọng ra thì vội vàng xin lỗi.
- À, không sao! Mà bên ngoài có hội vui gì vậy? - Trần Long mở cửa ra, nhìn thấy tiểu nhị quán trọ thì khẽ cười nói.
- Ồ! khách quan đến đây không phải là để tham gia tỉ võ kén rể của Thánh Bảo Thành hay sao? - Tiểu nhị nghi hoặc hỏi lại.
- Uhm, không phải. Được rồi, ngươi lui ra đi. À mà khoan..."Ta cũng nên ra ngoài tìm hiểu một chút, biết đâu có manh mối rời khỏi chỗ này." Tỉ võ kén rể được tiến hành ở đâu vậy? - Trần Long nhẹ giọng nói, định quay vào trong phòng thì chợt nhớ, liền lên tiếng, sau đó thầm nghĩ trong lòng, hỏi lại tiểu nhị.
- Dạ, Lôi đài tỉ võ được dựng trước phủ thành chủ đại nhân. Người tuyển chồng cũng là vị con gái độc nhất của thành chủ Thánh Bảo Thành. - Tiểu Nhị trả lời.
- Phủ thành chủ ở đâu a? - Trần Long cười cười, lại hỏi.
- Khách quan đi ra ngoài, rẽ phải, đi đến cuối con đường sẽ gặp đám đông đang ở đó! - Tiểu Nhị lại nói.
- Được rồi, đa tạ! - Trần Long gật gù, tiện tay lấy ra một khối thánh thạch đưa cho tiểu nhị để cảm tạ.
Bước ra khỏi phòng trọ, Trần Long liền đi một mạch đến lôi đài tỷ võ. Trước mặt Trần Long lúc này là một đám đông trẻ tuổi, đang quay quanh một cái sân khấu lớn, được dựng trước một tòa cung điện. " Phủ Thành Chủ đúng là rất lớn nha, mới nhìn cứ tưởng cung điện của Hoàng Đế đấy." - Trần Long nhìn thấy một tòa cung điện nguy nga tráng lệ trước mắt thì thầm cảm khái.
- Oa! Con gái Thành Chủ Thánh Bảo Bảo thật là xinh đẹp. Ta mà được sống trong cung điện lớn như thế, mỗi tối lại được ôm mỹ nhân để ngủ, bắt ta giảm thọ trăm năm ta cũng chịu nha! - Một thanh niên đứng bên cạnh Trần Long nhìn lên sân khấu ước ao nói.
- Cái gì mà trăm năm, hai trăm năm ta cũng chịu đấy. Chúng ta là tu luyện giả, thọ đến ngàn tuổi là chuyện bình thường, bỏ đi hai trăm năm tuổi mà được như thế cũng đáng giá. - Một thanh niên khác cũng ước ao nói.
- Đúng, đúng, rất đáng giá đấy! - Thanh niên đầu tiên liền gật đầu tán thành.
Trần Long chỉ cười cười, ngước mắt nhìn lên trên sân khấu. Một nữ tử có dung mạo khuynh nước khuynh thành đang đứng ở đó. Nàng mặc một bộ váy màu hồng phấn được thiết kế rất tinh xảo, tay cầm một thanh trường kiếm liên tục phát ra kim quang sắc bén. " Nữ tử này đúng là rất xinh đẹp nha, lại là Kim Nguyên Vương hậu kỳ đỉnh phong, ước chừng mười tám tuổi đi." - Trần Long thầm đánh giá nữ tử được gọi là Thánh Bảo Bảo, con gái độc nhất của Thành Chủ Thánh Bảo Thành này một phen.
- Không biết còn có vị anh hùng nào muốn lên lôi đài so chiêu cùng với tiểu nữ hay không? Chỉ cần thắng được nửa chiêu, tiểu nữ nguyện sẽ cả đời đi theo nâng khăn sửa túi! - một giọng nói êm êm dễ nghe từ trên lôi đài vang xuống, không ai khác chính là Thánh Bảo Bảo vừa lên tiếng.
Nhưng một hồi lâu cũng không có ai lên lôi đài.
- Vị đại ca này, cho tiểu đệ hỏi một chút, từ nãy giờ đã có ai lên đài nghênh chiến hay chưa vậy? - Trần Long hỏi một người bên cạnh.
- Đương nhiên là có rồi, nhưng tất cả đều không phải là đối thủ của Thánh Tiểu Thư, chỉ qua vài chiêu liền bị đánh văng xuống lôi đài. - Thanh niên bên cạnh trả lời.
- Ồ! Đa tạ rồi! - Trần Long ngạc nhiên ồ lên một tiếng, sau đó lâm vào trầm tư.
" Thật quái lạ, tuổi trẻ Thánh Bảo Thành trên Thánh Giới, tại sao lại không có một Chư Thần Cảnh nào như vậy? Chẳng phải tài nguyên tu luyện ở đây đều rất nghịch thiên hay sao? Đúng ra Thần cấp và Thánh cấp cường giả phải đi đầy đường mới đúng chứ? Sao lại toàn Nguyên Vương Cảnh không thế này? " - Trần Long quan sát một đám tuổi trẻ trước mặt, lại nhớ tới vị hộ vệ giữ cửa thành và những người hắn đã tiếp xúc mấy ngày qua, lập tức hàng loạt nghi hoặc hiện lên trong đầu hắn.
" Chẳng lẽ...À, đúng rồi! Hình như trong Trận Pháp Thuật Thiên Thư có nói đến một loại Ảo Cảnh Tâm Ma Trận, dùng để kí©h thí©ɧ những tham niệm du͙© vọиɠ luôn tìm ẩn trong mỗi con người. Là có người đang dùng trận pháp để thử ta hay sao? Như vậy, muốn thoát khỏi đây phải tìm tâm nhãn để phá trận mới được. Ồ...! - Trần Long thầm liên kết lại mọi việc, chợt nhớ đến Trận Pháp Thuật Thiên Thư mà hắn vừa mới nghiên cứu, liền khẳng định suy đoán của mình. Bỗng nhiên hắn nhìn lên Thánh Bảo Bảo, không biết suy nghĩ đến điều gì, lại ồ lên một tiếng.
- Vị anh hùng kia, cứ nhìn chằm chằm tiểu nữ như vậy, có phải hay không là muốn lên đây, luận bàn với tiểu nữ vài chiêu? - Chợt, Thánh Bảo Bảo nhìn xuống nơi Trần Long đang đứng, giọng nói lanh lảnh.
Toàn trường nghe vậy thì lập tức chú mục đều chuyển lên trên người của Trần Long. Chỉ thấy Trần Long lúc này, nét mặt vẫn điềm tĩnh, trên môi khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ dị. " Xem ra ta đoán đúng rồi nha, Binh Thuật có câu Lấy Tĩnh Chế Động quả thật không sai đi." Trần Long không có trả lời, liền phi thân lên lôi đài.
- Ở đâu ra tiểu tử lạ mặt như vậy, hình như cũng là Kim Nguyên Vương hậu kỳ đỉnh phong, xem ra lôi đài tỷ võ sắp kết thúc rồi. - một thanh niên đứng phía dưới lôi đài lên tiếng nghị luận.
- Cũng chưa chắc! Trên tay Thánh Bảo Bảo là Vương Binh thượng phẩm Kim Vương Kiếm đấy! - một thanh niên khác cũng hùa theo.
- Vị anh hùng này thật lạ mặt, có thể cho tiểu nữ biết danh tính hay không? - Thánh Bảo Bảo lại nhẹ giọng tươi cười nói.
- Ta tên Trần Long. Tiểu Thư ở đây lập đài chiêu thân, không biết Thành Chủ đại nhân hiện đang ở nơi nào, chẳng lẽ ông ấy không đứng ra làm chủ cho tiểu thư hay sao? Nếu không may tiểu thư bị người khác làm cho trọng thương, Thành Chủ đại nhân sẽ rất tức giận đấy! - Trần Long đã có thể khẳng định suy đoán của mình, nhưng muốn chắc chắn không bị lầm, bèn dò hỏi lại một lần nữa.
- Chuyện này là tiểu nữ tự quyết định lấy, phụ thân không có xen vào. Phong ca là đang lo lắng cho tiểu nữ hay sao? - Thánh Bảo Bảo nhìn chằm chằm Trần Long, ánh mắt đa tình, môi cười vũ mị, hai tiếng Phong ca thốt ra, liền muốn mê hoặc tâm thần của Trần Long.
- Nếu tiểu thư đã nói vậy, chúng ta liền chiến một trận đi. - Trần Long lúc này đã có thể khẳng định, hắn không muốn nói nhiều thêm nữa, liền xuất một chiêu Bách Bộ Thần Long Quyền, lao đến Thánh Bảo Bảo.
- Tên tiểu tử này, chỉ là tỷ võ chiêu thân, có cần phải xuất chiêu điên cuồng như vậy không chứ, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc mà! - phía dưới lôi đài thấy Trần Long ra chiêu như vậy liền lên tiếng nghị luận ầm ĩ.
Trần Long cũng không thèm để ý, bộ pháp đi trước, quyền phong theo sau, liên tục liên tục thay đổi không ngừng, đánh về phía trước.
Thánh Bảo Bảo cũng là trợn mắt kinh ngạc, kiếm chiêu của nàng cũng xuất ra liên tục để chống đỡ quyền phong của Trần Long đánh tới.
Trên lôi đài lúc này, hai luồng kim quang nguyên khí va chạm vào nhau tạo nên nhiều tiếng nổ, quyền phong và kiếm quang sắc bén bị đánh tạt ra hai bên, khắc sâu lên trên bề mặt của lôi đài.
Bỗng nhiên Trần Long hét lớn:
- Bách Quyền Hợp Nhất.
Chiêu thứ một trăm của Bách Bộ Thần Long Quyền rốt cuộc cũng đã tích đủ chín mươi chín chiêu, Trần Long liền không cần suy nghĩ xuất ngay chiêu thứ một trăm này. Chỉ thấy lúc này, Trần Long liền bay lên cao, tạo thành một cái bộ pháp kỳ lạ, sau đó đánh ra một quyền. Tuy nhiên một quyền này lại không có quyền phong xuất hiện, mà thân ảnh của Trần Long chợt đứng im giữa không trung như là bị định thân vậy. Một nhịp hô hấp qua đi, bỗng nhiên thân ảnh này của Trần Long, liên tục hóa ra chín mươi chín cái thân ảnh khác xuất hiện trên không trung, bao quanh Thánh Bảo Bảo vào giữa. Nhưng thân ảnh mới được tạo ta này, chính là chín mươi chín bộ pháp và quyền chiêu trước đó Trần Long đã dùng. Khi thân ảnh của bộ pháp thứ chín mươi chín vừa xuất hiện, thì tất cả chín mươi chín thân ảnh này đều tạo thành quyền phong, đồng loạt lao vào Thánh Bảo Bảo. Nói thì dài dòng, nhưng mọi việc phát sinh chỉ trong năm cái hô hấp mà thôi.
Thánh Bảo Bảo cũng biến sắc trước một chiêu kỳ dị như vậy. Nàng không có thời gian để chuẩn bị, nên chỉ biết vận dụng kim nguyên lực tạo thành kim quang hộ thể quanh người.
Đùng..đùng...đùng...đùng...đùng....
Chín mươi chín quyền chiêu của Trần Long cứ như thế công kích lên trên kim quang hộ thể của Thánh Bảo Bảo. Trần Long dù sao cũng là một Bán Nhân Long, lực lượng thân thể tuy không bằng Long Tộc chân chính, nhưng cũng là gấp đôi lực lượng với Nhân Tộc đồng cấp. Vì vậy, kim quang hộ thể của Thánh Bảo Bảo trong chốc lát liền bị đánh tan, như thế những quyền phong còn lại liền trực tiếp đánh vào thân thể của nàng, làm cho Thánh Bảo Bảo liên tục thổ huyết thối lui, cuối cùng văng xuống khỏi lôi đài.
Trần Long thì thong thả bước xuống, đi đến gần Thánh Bảo Bảo. Lúc này, toàn thân nàng là máu me đầy người, khí tức vô cùng yếu ớt.
- Phong ca là có hiểu lầm gì sao? Tiểu nữ chỉ là tỷ võ chiêu thân, sao người lại ra tay nặng như vậy? - Thánh Bảo Bảo dùng hết khí lực còn lại, giọng nói thỏ thẻ.
- Ngươi còn muốn gạt ta hay sao? Ta đánh ngươi thành ra thế này mà Thành Chủ còn không có xuất hiện. Nếu ta đoán không lầm thì ngươi chính là tâm trận đi. Đánh bại ngươi mà trận pháp còn chưa được giải, vậy xem ra là phải gϊếŧ ngươi thì mới phá được trận này rồi! - Trần Long nhàn nhạt cười, nhìn Thánh Bảo Bảo đang nằm dưới đất, giọng nghiêm túc nói.
Trần Long cũng không đợi Thánh Bảo Bảo trả lời, liền lấy ra một thanh đoản đao, phóng xuống trước ngực nàng một cái.
Phụp! Thánh Bảo Bảo cứ như thế tuyệt khí bỏ mình.
Khi Thánh Bảo Bảo vừa mất đi sinh cơ. Mọi người xung quanh lôi đài cũng tự nhiên biến mất. Toàn bộ không gian nơi đây bỗng nhiên vặn vẹo một hồi. Chỉ thấy lúc này, Thánh Bảo Thành cũng đã không còn, thay vào đó là một mảnh không gian hỗn độn, vô cùng vô tận.