Chương 4

Cảnh báo cảnh H+ ai ko thích thể click back.

******

Cô lẳng lặng ngồi nghe anh kể lại, thì ra quá khứ của anh còn đau khổ hơn cả cô. Kiều Ninh ôm chặt lấy anh, nói

"Không sao, giờ đã có em. Em sẽ mãi ở bên anh."

Dung Nghiêm xúc động nhìn cô

"Cảm ơn em, Ninh Nhi"

Vừa dứt lời, anh đã cúi xuống ngậm lấy môi cô. Kiều Ninh cũng không cự tuyệt, hai tay cô quàng qua cổ anh đáp trả. Dung Nghiêm thấy vậy môi liền cong lên, anh đưa lưỡi càng quấy trong khoan miệng cô. Tay anh cũng không nhàn rỗi mà sờ mó lung tung, Kiều Ninh giật mình cô chụp lấy tay anh giọng nói mềm mại

"Nghiêm, lỡ...mẹ...ưʍ...anh thấy thì làm sao?"

"Yên tâm, mẹ anh sáng sớm đã ra khỏi cửa"

"Nga...ưm ~"

Cô rên lên khi anh dùng tay niết nhẹ nhũ hoa của cô. Dung Nghiêm bị tiếng rên của cô kí©h thí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ phía dưới đã cương cứng đến phát đau. Kiều Ninh cảm nhận được sự thay đổi của anh, cô khẽ gọi

"Nghiêm..."

Anh không trả lời, tay vuốt ve nơi no đủ của cô, dù cách một lớp áo nhưng vẫn khiến Kiều Ninh rùng mình, mỗi chỗ anh đi qua đều để lại vết hôn.

Dung Nghiêm rời khỏi môi cô, anh hôn xuống cổ, rồi xương quai xanh. Chiếc áo sơ mi Kiều Ninh mặc trên người, không biết từ khi nào đã nằm yên vị dưới đất. Lộ ra cơ thể trắng mịn màng không một vết sẹo, anh luồng tay ra sau lưng mở khóa bra trên người cô. Cô đỏ mặt, khẽ gọi

"Nghiêm, đừng..."

Dung Nghiêm hai mắt đầy du͙© vọиɠ nhìn cô, giọng khàn khàn nói

"Ninh Nhi, cho anh. Được không?"

Mặt cô nóng rực, hai mắt cô phủ một lớp sương mờ nhìn anh

"Nhưng...bây giờ là ban ngày...ưm~"

Đang nói, bỗng nhiên anh cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa cô làm cô phát ra tiếng kêu. Dung Nghiêm xấu xa nói

"Ai quy định ban ngày không được làm?"

"Nhưng..."

"Ninh Nhi, cho anh. Được không?"

Anh hỏi lại lần nữa, Kiều Ninh lúc này mới e thẹn gật đầu. Dung Nghiêm thấy cô đồng ý thì vô cùng vui mừng. Anh hôn lên trán, mắt, mũi, miệng hai tay vuốt ve nơi đẫy đà của cô. Kiều Ninh bị anh châm lửa, cả người nóng ran. Cô khó chịu uốn éo thân thể, anh đưa đây vuốt chiếc bụng phẳng lì của cô. Rồi dần dần xuống nơi u cốc của cô, phía dưới đã chảy ra mật dịch. Anh cười, bàn tay vuốt ve bên ngoài, lâu lâu còn ấn nhẹ vào hạt chân châu của cô. Kiều Ninh bị anh kí©h thí©ɧ, hơi thở hỗn loạn, miệng không ngưng rêи ɾỉ.

"A...đau..."

Kiều Ninh cảm nhận được dưới tiểu huyệt có dị vật đâm vào khiến cô khó chịu và đau đớn. Dung Nghiêm đưa một ngón tay của mình vào bên trong cửa mình của cô, bên trong của cô thật chặt làm anh muốn phát điên lên. Anh hôn nhẹ lên môi cô để trấn an, tay thì vuốt ve thân thể không chút tì vết nào của cô.

Bên dưới cô đã ướt đẫm mật dịch, làm anh suýt nữa mất khống chế mà vào trong cô. Dung Nghiêm trán đầy mồ hôi, những vẫn làm màn dạo đầu cho cô để giảm đi đau đớn lát nữa anh vào trong cô.

Anh cho thêm một ngón tay nữa vào tiểu huyệt của Kiều Ninh.

"Ah....ưm~"

Anh ra ra vào vào bên trong khiến cô không khắc chế được mà phát ra những tiếng rên yêu kiều. Dung Nghiêm dùng tay cũng khiến cô lêи đỉиɦ, Kiều Ninh hét chói tai phía dưới mật dịch không ngừng tuôn ra. Anh cúi đầu đưa miệng kề vào tiểu huyệt của cô mà nuốt hết mật dịch. Cô hoảng sợ, hai tay muốn đẩy đầu anh ra nhưng anh lại dừng chặt eo cô, đầu vẫn vùi dưới hạ thân của Kiều Ninh.

"Nghiêm...đừng, aaaa....ưʍ...nơi...nơi đó...a...rất bẩn...ưm~"

Dung Nghiêm ngẩng mặt lên nhìn cô

"Không bẩn..."

Nói rồi anh lại cúi xuống liếʍ mυ"ŧ nơi tư mật của cô, Kiều Ninh không chịu được lêи đỉиɦ lần nữa. Lần này cũng giống như lần trước, anh nuốt hết tất cả mật dịch của cô.

Dung Nghiêm rời khỏi tiểu huyệt của cô, đưa lưỡi liếʍ lấy môi. Lúc này hình ảnh có bao nhiêu là da^ʍ mị, nhìn mặt cô đỏ bừng vì ngại thì anh lại nở nụ cười, nói ra hai chữ khiến cô hận không thể đào hố trốn ngay lập tức

"Rất ngon..."

Song, Dung Nghiêm đứng dậy trút hết quần áo trên người anh. Để lộ thân hình săn chắc, cô ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác. Anh áp toàn thân nóng rực lên người cô, dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng chà sát bên ngoài tiểu huyệt. Kiều Ninh cảm thấy phía dưới trống rỗng

"Nghiêm...ưm~"

"Anh đây"

"Em...ah...khó chịu...ừm"

Dung Nghiêm cười tà mị, dươиɠ ѵậŧ ở bên ngoài cửa huyệt của cô

"Cầu xin anh đi, anh sẽ khiến em sung sướиɠ"

Vừa nói anh vừa ma sát, Kiều Ninh rêи ɾỉ

"A....Nghiêm...ưʍ...cầu xin anh...aaaa..."

"Xin anh điều gì?"

"Xin anh...vào trong em"

Cô đỏ mặt nói, Dung Nghiêm cười anh chỉ chờ có thế. Anh đọng thân, dươиɠ ѵậŧ cứ thế mà cắm sâu vào bên trong tiểu huyệt, phá đi lớp màиɠ ŧяiиɧ tiết cô đã giữ gìn trong suốt thời gian qua. Dòng máu đỏ tươi từ hạ thân cô chảy xuống rỉ xuống sofa. Kể từ giờ phút này, cô đã là của anh.

Kiều Ninh không ngờ anh lại bất thình lình đâm vào làm cô chưa chuẩn bị tinh thần nên hét lớn

"A....đau...đau quá...Nghiêm..."

Trán Dung Nghiêm rịn ra một tầng mồ hôi, anh thở dốc hạ thân động cũng không dám động. Anh cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa của cô, tay còn lại vuốt ve không ngừng để phân tán lực chú ý của cô. Qua một lúc, Kiều Ninh bắt đầu khó chịu

"Nghiêm..."

Anh biết cô đã thích ứng được, hạ thân chậm rãi luật động. Hai tay cô bấu chặt vai anh, miệng nhỏ nhếch lên thở gấp. Dung Nghiêm ra vào có chút khó khăn

"Ninh Nhi, thả lỏng một chút. Em kẹp anh thật chặt..."

Kiều Ninh nghe lời anh, cơ thể dần thả lỏng. Anh ra vào dễ dàng hơn, tiếng da thịt chạm nhau phát ra tiếng "bạch bạch bạch" khiếm nhã khiến người nghe đỏ mặt.

Dung Nghiêm càng lúc càng luật động mạnh mẽ hơn, cô chịu không nổi cứ lắc đầu liên tục làm tóc rối tung. Một lúc sau, hoa huyệt của cô co thắt lại, cô sắp đạt cao trào. Anh hôn mạnh lên môi cô, hai người môi lưỡi dây dưa. Bên dưới anh vẫn không buông tha cho cô. Lúc anh rời khỏi môi cô còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

Kiều Ninh lắc đầu, khó nhọc nói

"Nghiêm...em...ưʍ...em...a~"

Cả buổi trời cô không nói hết câu nhưng anh cũng biết cô định nói gì. Dung Nghiêm chạy nước rút, sau khoảng nữa tiếng cả hai đạt cao trào. Anh nhanh chóng rút dươиɠ ѵậŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bụng của cô. Anh cũng rất muốn ra trong cô, nhưng hai người hiện giờ chưa thể có con. Họ còn quá trẻ, với lại với hoàn cảnh này, anh không muốn cô mang thai. Đợi khi anh thành công trong sự nghiệp, lúc đó vẫn chưa muộn.

Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Kiều Ninh không còn sức cử động thân. Còn anh vẫn bình thường, mặt cô hồng hào nằm trên ghế sofa nhìn anh thu dọn bãi chiến trường. Lúc anh cài cúc áo cuối cùng vào thì nghe thấy chuông cửa vang lên, làm cả hai giật thót. Dung Nghiêm đứng dậy ra mở cửa

"Mẹ"

"Con làm gì mà mẹ nhấn chuông nãy giờ, giờ mới ra mở cửa?"

Dung Ngọc vừa vào nhà vừa hỏi, anh đi phía sau chột dạ chỉ biết lấy tay sờ mũi, nói

"Không có...mà mẹ không phải có chìa khóa sao?"

"Mẹ bỏ quên ở nhà"

Dung Nghiêm "à" lên một tiếng cũng không nói gì. Dung Ngọc vào phòng khách cảm thấy có mùi lạ, bà hỏi

"Con có ngửi thấy mùi gì không?"

"Dạ? Không có"

Anh ngượng ngùng nói, mùi vị hoan ái của hai người vẫn còn lưu lại. Anh hơi hơi nhìn mẹ, thấy bà không hỏi thêm mới thở phào nhẹ nhõm.

"Con bé dậy chưa?"

"Dạ, cô ấy đang tắm"

"Ừ, con đem đồ vào cho con bé thay"

Bà lấy ra bộ đầm màu hồng đơn giản nhưng lại rất đáng yêu. Dung Nghiêm nhận lấy rồi bước vào phòng ngủ, Dung Ngọc nhìn bóng lưng con trai bà thở dài

"Con trai bà lớn rồi"

Bà là người từng trải, lúc ở nhà xảy ra chuyện gì làm sao bà không đoán được chứ? Dung Ngọc mỉm cười, sau đó vào nhà bếp nấu ăn.

Dung Nghiêm vừa mở cửa phòng thì Kiều Ninh từ phòng tắm bước ra, trên người cô chỉ quấn chiếc khăn tắm. Vừa thấy anh cô suýt nữa thì hét lên, lắp bắp hỏi

"Anh...anh sao lại ở đây?"

"Mẹ bảo anh đem đồ cho em thay"

Nói rồi anh giơ túi đồ lên cho cô xem, Kiều Ninh đỏ mặt lấy chiếc túi anh đang cầm.

"Anh ra ngoài, cho em thay đồ"

"Còn ngại? Toàn thân cao thấp của em có chỗ nào anh chưa nhìn thấy?"

"Bùm" khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, chỉ biết cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn anh. Dung Nghiêm nhìn bộ dáng mắc cỡ của cô thì bật cười

"Anh ra ngoài, em thay đồ đi"

Vừa ra ngoài, điện thoại của anh vừa reo lên. Dung Nghiêm nhìn số gọi đến ngay lập tức bắt máy

"Anh Dạ Huyền?"

"Kẻ chủ mưu đã tra ra, là Tuyết Mai"

Ở đầu giây bên kia, Hoắc Dạ Huyền lạnh lùng nói. Anh nghe, tay siết chặt lại. Lại nghe Hoắc Dạ Huyền nói

"Cậu muốn xử lý thế nào?"

"Tùy anh, nhưng đừng gϊếŧ cô ta"

"Được"

Hoắc Dạ Huyền nhả ra một chữ rồi cúp máy, hắn quay qua Diện nói

"Nhốt cô ta vào ngục tối. Một tháng sau, sắp xếp cho cô ta ra nước ngoài"

"Dạ, thưa chủ tử"

Hoắc Dạ Huyền lúc đi ngang quan ả nói

"Cô nên an phận đi, nếu không...kết quả nhận được, không đơn giản như vầy nữa đâu"

Tuyết Mai nhìn bóng lưng Hoắc Dạ Huyền đến hai chân mềm nhũn, ngã nhào ra đất. Diện ra lệnh cho thuộc hạ kéo ả vào ngục tối giam giữ. Còn bản thân thì đi sắp xếp việc chủ tử giao.

***

Sự việc Kiều Ninh bị bắt cóc cũng chỉ vài người biết. Không bao gồm Nam Triết Luân, An Tuấn Kiệt và Bạch Dao.

Một tháng sau, anh, cô và đám Bạch Dao vô tình gặp Tuyết Mai ở sân trường. Ả ta nhìn cô với ánh mắt không cam tâm

"Đợi đó đi, khi tôi quay lại. Tôi sẽ cướp lại Nghiêm"

"Cô mãi sẽ không có được anh ấy"

Kiều Ninh tức đỏ mặt, còn bồi thêm một câu

"Nghiêm là của tôi"

Rồi liền kéo tay anh đi, để lại đám Bạch Dao ngỡ ngàng cùng ngạc nhiên. Còn Tuyết Mai chỉ biết tức giận nhìn theo bóng họ. An Tuấn Kiệt nhìn ả cười khẩy

"Thông minh thì đi luôn đừng về nữa"

"Anh..."

Tuyết Mai nghẹn họng, giẫm giày cao gót bỏ đi. Nam Kiệt Luân liếc xéo hắn một cái rồi nhìn qua Bạch Dao

"Rảnh không? Chúng ta cùng ăn trưa?"

"Được ạ!"

"Này, còn tôi thì sao?"

An Tuấn Kiệt ai oán nhìn thằng bạn thân "có sắc quên bạn". Bạch Dao thấy vậy lên tiếng

"Anh cũng đi cùng luôn đi"

Nam Triết Luân có chút không vui, hừ một tiếng rồi đi đến hướng nhà ăn. An Tuấn Kiệt thì vui vẻ hết sức.

Kiều Ninh kéo tay anh được một đoạn thì buông ra, Dung Nghiêm cười nói

"Em ghen?"

"Ai thèm"

Dung Nghiêm nhếch môi, anh chóng tay lên tường khóa cô ở trong. Anh cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh của cô, hỏi lại

"Thật sự?"

"Thật"

Cô mím môi, nhìn anh gật mạnh đầu. Dung Nghiêm ngậm lấy môi cô cắn một cái rồi nhả ra

"Nói dối là không tốt"

Kiều Ninh quay mặt đi không nhìn anh, anh đưa tay nắm lấy cầm cô ép cô nhìn thẳng vào anh

"Ninh Nhi, anh chỉ yêu em. Ai cướp anh đi đều không được"

"Nhưng anh đẹp đẽ như vậy, sẽ có nhiều người theo đuổi"

"Đừng quên, anh đã là người của em. Thân thể này, trái tim này đều thuộc về mình em. Em chính là thiên hạ của anh, bây giờ và về sau cũng vậy"

Kiều Ninh xúc động gọi tên anh

"Nghiêm..."

"Ừ!"

"Em yêu anh"

"Anh cũng yêu em"

Nói xong, anh cúi xuống hôn lên môi cô. Kiều Ninh quàng tay qua cổ anh đáp trả lại, không biết qua bao lâu anh mới tha cho cô. Dung Nghiêm dưa vào trán cô, hơi thở hai người hòa quyện với nhau. Anh ôm cô vào lòng, môi cắn nhẹ vành tai của cô

"Thật muốn ăn em"

"Ưʍ...Nghiêm, đừng...ở đây là trường học"

Kiều Ninh túng quẫn nói, sao anh lúc nào cũng không kiềm chế được vậy?

"Nhưng anh rất khó chịu"

Anh lấy tay cô đặt lên dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng. Dù cách một lớp vải nhưng đủ làm cô đỏ bừng mặt

"Vậy...vậy phải làm sao?"

"Em giúp anh"

"Em...phải làm sao?"

Dung Nghiêm nghe cô hỏi liền kéo cô ra sau cây lớn, chỗ này rất ít người tới đây. Anh kéo sẹt tia quần, lôi dươиɠ ѵậŧ ra chỉ cô cách khẩu giao. Ban đầu cô có chút rụt rè nhưng về sau với sự chỉ dẫn của anh, cô liền thuận lợi giúp anh phóng tinh. Kiều Ninh ngã ngồi dưới đất, khuôn mặt đỏ bừng. Dung Nghiêm kéo cô dậy, hôn lên môi cô

"Ninh Nhi, em làm rất tuyệt"

"Anh...đáng ghét"

Anh cười ha hả, làm lòng ngực anh chấn động. Kiều Ninh dựa vào lòng ngực anh cảm thấy hạnh phúc, cô dụi mặt vào lòng anh nghĩ "mẹ, con gái mẹ bây giờ rất hạnh phúc! Mẹ nhất định phải chúc phúc cho tụi con".

"Đang nghĩ gì?"

"Em hi vọng mẹ sẽ chúc phúc cho chúng ta"

"Ninh Nhi..."

"Em không sao...chỉ là, em nhớ mẹ"

Giọng cô nghẹn lại, hai mắt đã đỏ lên. Anh đau lòng ôm chặt lấy cô an ủi

"Anh biết, vài ngày nữa chúng ta đi thăm mẹ. Có được không?"

"Dạ"

***

Vài ngày sau, tại nghĩa trang. Kiều Ninh ôm trong tay bó hoa tường vi đặt trước mộ mẹ.

"Mẹ, con gái lại đến thăm người đây!"

Dung Nghiêm đứng bên cạnh cô, hai mắt nhìn vào bia mộ thầm hứa "Bác gái, người hãy yên nghỉ Ninh nhi đã có con chăm sóc. Con hứa sẽ bảo vệ, quan tâm và sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy."

Kiều Ninh quay sang thấy anh thất thần, kẽ gọi

"Nghiêm anh làm sao vậy!"

Dung Nghiêm giật mình, tiếng gọi của cô làm anh thoát ra khỏi những suy nghĩ mông lung. Nhìn Kiều Ninh anh mỉm cười xoa đầu cô dịu dàng lên tiếng

"Anh không sao."

Cô nở nụ cười ngọt ngào, khoát lấy tay anh rồi nói

"Mình về thôi anh."

"Được."

Lúc cô quay người rời đi một cơn gió nhẹ thoảng thổi qua, làm tóc cô tung bay trong gió. Giọt nước mắt còn đọng trên má đã khô, Dung Nghiêm đưa tay vén tóc cô ra sau. Anh quay lại nhìn bia mộ mẹ cô lần cuối cười nhẹ, rồi bóng cả hai khuất dần trong ánh chiều tà.