Chương 35: Niềm vui gặp gỡ (35)

Thấy Cờ Dẫn Hồn khôi phục như lúc ban đầu, ánh mắt Ngụy Thần lộ ra vui mừng, bèn duỗi tay muốn đoạt.

Trong nháy mắt, hắn rõ ràng thấy ngón tay của mình xuyên qua Cờ Dẫn Hồn, nhìn qua Cờ Dẫn Hồn vô cùng nóng cháy, mà lại trong suốt hư ảo, đυ.ng không tới.

“Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy!” Hắn từ lẩm bẩm tự nói đến gầm nhẹ lên.

Lâm Tầm nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm: “Ta nói rồi, ngươi luôn chậm một bước.”

Giống với Cờ Dẫn Hồn, nhìn qua y vẫn vô cùng tươi trẻ, nhưng sức sống đang dần dần khô héo, mái tóc đen mượt bỗng chốc hóa thành màu tuyết trắng.

“Ta lấy hồn phách đúc cờ, chỉ cần ta không chết, cờ này vẫn là do ta khống chế.” Y rũ mắt nhìn lá cờ trên tay, nói với Ngụy Thần còn chưa từ bỏ ý định.

Ngụy Thần hận không thể đem y thiên đao vạn quả, lại lui về phía sau một bước, “Chỉ cần ngươi giao Cờ Dẫn Hồn cho ta, ta có thể thề với thiên đạo, bảo đảm hồn phách ngươi bất diệt!”

Một câu làm bừng tỉnh mọi người từ trong khϊếp sợ, Ngụy Thần không biết đã sống bao nhiêu năm, thủ đoạn bảo mạng tất nhiên là có vô số, hắn nói có thể bảo toàn tính mạng Lâm Tầm, không phải không có khả năng.

Lâm Tầm nhàn nhạt cười không nói, tầm mắt quét đến đám người phía dưới.

“Ngụy Thần âm ngoan,” Viện trưởng Thiên Thánh bước lên một bước, ôm quyền khom lưng, “Mong Lâm tông chủ thương hại chúng sinh thiên hạ”

Mấy nghìn người đồng thời cúi đầu: “Mong tông chủ thương hại chúng sinh thiên hạ!”

“Phụ thân, đại ca, ngươi, các ngươi......” Không gian bị mười ngọn núi bao quanh chỉ còn lại ít ỏi vài người đang đứng, Hạ Dạ Bạch không thể tin tưởng mà nhìn cha cùng huynh trưởng của mình, “Các ngươi sao lại có thể...”

“Dạ Bạch câm mồm!” Hạ Hầu gia trừng mắt nói: “Hy sinh vì nghĩa, chính là điều mỗi một nghĩa sĩ phải làm, một khi Cờ Dẫn Hồn rơi vào tay địch, thì sẽ làm hại thế gian.”

Hạ Dạ Bạch nhìn Lục Thiên Hàn im lặng đứng một bên, “Còn ngươi, ngươi cũng cho rằng là như vậy sao?”

Lục Thiên Hàn nhìn thân ảnh màu xanh lục xa xa trên trời cao kia, chậm rãi nói: “Đây là đại nghĩa.”

“Rõ ràng là các ngươi tham sống sợ chết!” Hạ Dạ Bạch thân thể run lên, lảo đảo mà lui ra phía sau vài bước.

“Tiểu đệ,” Hạ Hầu Trần truyền âm: “Hôm nay nếu y vì bảo mệnh mà giao ra Cờ Dẫn Hồn, người ở đây cũng sẽ không để y thong dong, chỉ biết kéo y đồng quy vu tận.”

“Từ sau khi ta bảy tuổi, ngươi chưa bao giờ gọi ta hai tiếng tiểu đệ, nhiều năm trôi qua, không thể tưởng tượng được lại nghe trong tình huống như vậy.” Khóe mắt Hạ Dạ Bạch đỏ lên, nhìn hắn, như là nhìn một người vô cùng xa lạ, đầu tiên là cười nhẹ vài tiếng, sau đó cười phá lên, tràn ngập chua xót.

Hắn hét lên với Lâm Tầm trên trời: “Nếu chúng sinh bất nhân, ngươi cần gì phải có tình có nghĩa đối với hạng mua danh chuộc tiếng này!”

Bốn phía hoàn toàn im lặng, chỉ có Ngụy Thần chưa từ bỏ ý định nói: “Hiện tại ngươi nên thấy rõ gương mặt thật của những người này, lựa chọn lại lần nữa vẫn còn kịp.”

Lâm Tầm không trả lời hắn, ngự kiếm bay xuống, mái tóc bạc bay phấp phới, dung nhan vẫn tuấn mỹ như cũ.

“Sư, sư phụ.” Hạ Dạ Bạch không đành lòng nhìn đám tuyết trắng kia, không để tầm mắt lướt qua.

“Tâm tính thiếu niên.” Lâm Tầm cười lắc đầu, y nhìn một vòng y xung quanh, đệ tử Hợp Hoan Tông đều đứng, ánh mắt đảo qua một khuôn mặt, trong lúc y nhìn về phía Tô Hưng Bang, người sau quỳ xuống ‘đông’ một tiếng thật mạnh, trong mắt tất cả đều là đau khổ:

“Đệ tử thẹn vì là hoàng tử, hận không phải là vua của một nước.”

Hắn dập đầu lạy ba cái thật mạnh. Người quỳ ở nơi này, có vương hầu Già Lam quốc, có tướng quân Già Lam quốc, cũng có binh lính Già Lam.

Nếu hắn là vua Già Lam quốc, sẽ có thể ngăn cản tất cả.

Lâm Tầm còn chưa trả lời hắn, tay đã bị bắt lấy, hai ánh mắt giao nhau, Đinh Thánh thấp giọng nói: “Ta sẽ mượn dùng bí thuật của Sát Yêu, đem hồn phách ngươi phong ấn bảy năm, bảy năm sau, đợi đến khi «Sát Yêu Điển» đại thành, ngươi lại có thể thấy ánh mặt trời lần nữa.”

Khoảng cách hai người rất gần, môi mỏng Lâm Tầm khẽ mở, Đinh Thánh cho rằng y sẽ nói ‘được’, ngực lại đột nhiên không phòng kịp bị đánh một chưởng, hắn còn chưa kịp kinh ngạc, bèn thấy Cờ Dẫn Hồn cứ như vậy mà dung nhập vào cơ thể mình.

“Ngươi...”

“Con đường của Tô Hưng Bang đi chính là kiếm giả, chỉ có dựa vào chính mình mới có thể tu thành kiếm thuật đại thành, tâm của tiểu tam lại không đủ tàn nhẫn, đệ tử còn lại thì có thể bị liên lụy tới gia tộc.” Lâm Tầm chợt kéo hắn qua, cùng với Cờ Dẫn Hồn đang dần dần nhập vào thân thể Đinh Thánh, hơi thở Lâm Tầm cũng càng thêm mỏng manh, “Chỉ có ngươi...”

Cô độc một mình, không có cố kỵ nào.

Đinh Thánh lần đầu tiên thay đổi sắc mặt, nắm lấy bờ vai của y: “Nhiều nhất là bảy năm, ta sẽ có biện pháp để ngươi tụ hồn một lần nữa!”

Lâm Tầm than nhẹ, đáng tiếc thời gian của y chỉ còn mười ngày.

Trong ánh sáng nhàn nhạt, thân thể y dần dần tan vào hư vô, chỉ còn một câu bay bổng quẩn quanh ở trong trời đất:

“Ta một đời có thể trường sinh, ta...... luôn sống trong cô độc.”

------------------------

Gió xuân qua, tuyết đông lại tới, mười năm đối với Tu Chân giới mà nói bất quá cũng chỉ là cái chớp mắt.

Cuồng phong hỗn loạn đại tuyết gào thét, năm nay là một năm vô cùng lạnh lẽo.

Trong một mảnh hoang tàn, tòa mẫu đơn ở trong gió tuyết vô cùng động lòng người, cho dù gió tuyết lớn cỡ nào, cũng không có một hạt nào có thể đọng lại, phảng phất có kết giới vô hình ngăn cách.

Gian phòng nhỏ nhất ở phía nam “Một năm.” Thanh âm mềm mại ấm áp vang lên ở trong phòng, ngón tay mảnh khảnh nâng lên, “Hai năm, ba năm...”

Mười năm trước, cùng là một gian phòng, cũng có một người, vươn hai ngón tay mê người một vòng lại một vòng vẽ trong hư không, “Một, hai, ba....”

Lê Hoàn nhắm lại hai mắt, học bộ dáng của người nọ vẽ lên không, trong trí nhớ, y đếm tới hai mươi thì dừng lại, đó là hai mươi người lúc ban đầu của Hợp Hoan Tông.

Nàng lại đếm tới mười rồi dừng lại.

“Mười năm…”

Mười năm đủ để phát sinh rất nhiều chuyện, đại lục Thiên La có thêm một thần linh, phụ thân nàng từ sau đại chiến liền biến mất không thấy, Đan Dương Phủ suy tàn, tiểu vương gia hầu phủ mười năm không bước vào hầu phủ một bước.

Nàng chưa đến 30 tuổi, nhưng trải qua quá nhiều, cứ như vậy thân thế Lâm Tầm là con rơi bị Lâm Thiên Dật phơi ra, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc quá nhiều.

Về Lâm Tầm, mọi người chê khen nửa nọ nửa kia, có người nói y hiện ngang lẫm liệt, có người nói y âm mưu xảo trá, giả dạng thành cao thủ thế ngoại, sáng lập Hợp Hoan Tông, lừa đời lấy tiếng.

Ở đại lục Thiên La mười năm này, Hợp Hoan Tông không thiếu bớt một người, cũng không có thêm một người.

Học viện Thiên Thánh vẫn như cũ là thánh địa tu hành mà vô số thiếu niên thiếu nữ mơ đến, Hợp Hoan Tông tiếp giáp bên cạnh lại dần dần bị người ta quên đi, sự tồn tại như trở thành cấm địa.

Ủng mềm màu đỏ viền vàng bước vào trong tuyết trắng mênh mông, bên ngoài tông có một người đang đứng, phảng phất như hòa một thể cùng thiên địa.

Nhận ra người tới là Lục Thiên Hàn, biểu tình Lê Hoàn lạnh xuống: “Học viện Thiên Thánh sắp chiêu sinh, ngài không đi chọn đệ tử tới Hợp Hoan Tông của ta làm cái gì?”

“Đệ tử của tại hạ không nhọc cô nương lo lắng.” Lục Thiên Hàn nói, ánh mắt lại nhìn về phía người đang quét tuyết cách đó không xa.

Lê Hoàn nhìn qua, Hạ Dạ Bạch đưa lưng về phía nàng, tựa hồ không nhìn thấy nàng, cũng không nhìn thấy Lục Thiên Hàn.

Lê Hoàn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hợp Hoan Tông dưới nền tuyết trắng xóa, biểu tình tựa vui tựa buồn, “Hắn đã quét tuyết mười năm rồi, lại không biết trong gió tuyết người đã không quay về.”

Lục Thiên Hàn im lặng, một lúc lâu sau, “Đinh Thánh ở đâu?”

Mười năm trước, sau khi Đinh Thánh tự mình đánh chết Ngụy Thần, liền biến mất không rõ tung tích.

“Không biết.” Lê Hoàn nói.

Mười năm này, có không ít người muốn dẹp bỏ cả Hợp Hoan Tông, chung quy là vì cuộc đại chiến năm đó như là một cây đinh trong lòng bọn họ, chỉ sợ bị truyền ra là người tham sống sợ chết, bôi nhọ gia quy.

Nhưng hành tung Đinh Thánh cùng nam tử tóc bạc không rõ lại làm cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Có người nói hắn đã phi thăng thành thần,” Lê Hoàn cầm lấy cây chổi bên cạnh, giúp Hạ Dạ Bạch dọn dẹp tuyết đọng trước cửa, “Cũng có người nói hắn đi du lịch khắp nơi trên đại lục, nhưng cũng có một cách nói vô cùng hoang đường .....”

“Là gì?”

“Cảm thấy thương sinh vô vị, hắn vứt bỏ thần lực, chính mình đi...... Luân hồi.”

—------------------------------------------------------

Hết phần 1_ Niềm vui gặp gỡ

—------------------------------------------------------

// Tác giả có lời muốn nói: Ban đầu chỉ là bởi vì một bộ khác, cho nên tùy tiện viết một bộ mới để tìm linh cảm, mọi người cũng thấy rồi đấy, thể loại mau xuyên này vô cùng dài, bởi vì không có dự định trước, chỉ là vì một áng văn tu tiên khác mà tìm linh cảm, nhưng viết viết, liền rót vào cảm tình vào những nhân vật này.

Kỳ thật ban đầu muốn viết Tô Hưng Bang là nhân vật chính, là nhân vật kiếm sĩ tôi thích, chính phái, có huyết thống cao quý, cô độc lại không kiệt ngạo.

Sau đó ngẫm lại vẫn thôi.

Nếu mọi người hỏi ai là người tôi thích nhất trong câu chuyện này, thì tôi nhất định sẽ không chút do dự trả lời là Hạ Dạ Bạch.

Lâm Tầm quá tiêu sái, Đinh Thánh lòng dạ thâm sâu, Hạ Dạ Bạch là nhân vật dựa theo bộ dáng tôi thích viết ra.

Hắn muốn trở thành đệ tử Lục Thiên Hàn, liền không hề cố kỵ mà báo cho mọi người, hắn có tình có nghĩa, nghĩ cái gì thì nói cái đó.

Sau này nếu có thêm ý tưởng sẽ viết thêm phiên ngoại của Hợp Hoan Tông, hơn phân nửa sẽ là những việc khôi hài ở chung hàng ngày.//

Chương sau sẽ mở ra một thế giới mới…