Chương 25: Niềm vui gặp gỡ (25)

Sợ nhất không phải là không khí đột nhiên an tĩnh, mà là lặng ngắt như chết chóc.

"A."

Hai người giằng co, người nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo hai mắt mở ra hoàn toàn, vừa rồi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đôi dị đồng qua hai mắt nửa khép nửa hở của hắn, hiện tại hắn đã tỉnh, nghiêng đầu qua một bên, vết máu trên người loang lổ, lộ ra cảnh tượng quỷ dị.

“Bảo bối, ngươi tỉnh rồi?”

Lâm Tầm cúi người, tay áo phất qua tạo thành làn gió làm tắt ngọn nến đang cháy, để lại lời nói quanh quẩn ở trong căn phòng trống rỗng.

Mày của nam tử tóc bạc kia nhăn lại, nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch trên đỉnh đầu, lại hôn mê bất tỉnh lần nữa.

Thân mình Lâm Tầm cứng ngắc trong không trung, quay đầu lại nhìn Đinh Thánh, “Vừa rồi hắn có phải là coi ta như đăng đồ tử?”

“Là cầm thú.” Đinh Thánh lạnh lùng sửa cho y.

Mặt Lâm Tầm trầm xuống, “Nếu không thích ta, thỉnh tôn giá dời bước.”

Y chợt thay đổi sắc mặt làm ngọn lửa vốn rời rạc trong lòng Đinh Thánh dâng lên, xoay người đi nhanh ra khỏi phòng.

Thấy hắn rời đi mà không quay đầu lại, như là trong dự kiến của Lâm Tầm, khoan thai đĩnh eo đến bên cạnh bàn, bận làm việc của mình.

Mặc dù đã đầu xuân, ban đêm vẫn rất là rét lạnh, Đinh Thánh ăn mặc rất mỏng, bởi vì có tu vi thâm hậu hộ thể, nên không cảm giác lạnh giá, gió lạnh ban đêm làm hắn khó có được lúc thả lỏng.

Đi tiếp liền đã khá xa, Đinh Thánh đột nhiên dừng bước chân lại, nhớ tới vừa rồi khi hắn rời đi...... Hình như là phòng của chính mình.

Hắn không phải người dễ dàng tức giận, bất quá vừa rồi bộ dáng Lâm Tầm như là chủ nhà, ngữ khí xa cách làm hắn phải ra khỏi phòng, Đinh Thánh kiêu ngạo như vậy, nhất định sẽ phất tay áo mà đi.

Đến khi Đinh Thánh vòng trở về, trong phòng trống rỗng, chai lọ vại bình trên bàn, bao gồm thuốc đêm nay mới phối được, toàn bộ đều biến mất không thấy.

“Chủ tử.” Trong phòng vang lên một đạo thanh âm, không giống như bình thường trầm thấp mà lão luyện, cố tình chậm lại, như là đang sợ châm ngòi hỏa dược.

“Đồ vật đâu hết rồi?” Đinh Thánh nói.

“Bị cầm đi rồi.” Bạch phát lão giả do dự một chút, vẫn nói ra: “Đồ dùng để gói chính là khăn trải giường mà ngài thường dùng... Chúng ta bây giờ tựa hồ bị lỗ có chút lớn.”

Đâu chỉ có chút lớn, quả thực là lỗ sạch vốn, Lâm Tầm trộm đi có vài bình chính là tác phẩm mà chủ nhân đắc ý nhất.

Phòng trong một mảnh hắc ám, dựa vào ánh trăng bên ngoài mới có thể nhìn ra một hai.

Kỳ lạ chính là, bạch phát lão giả không nhìn ra được bao nhiêu giận dữ trên mặt Đinh Thánh, tuy nói bản thân Đinh Thánh chính là không lộ ra hỉ nộ, nhưng bạch phát lão giả có thể cảm giác được, hắn không có bao nhiêu nộ khí sau khi bị tính kế.

Điều này thật đúng là kỳ quái.

“Ngươi đi giúp ta hỏi thăm một ít việc.” Đinh Thánh phân phó vài câu.

Đầu bạc lão giả, “Vậy ngài...”

Đinh Thánh, “Ta muốn nghỉ ngơi, trước khi tìm hiểu rõ ràng đừng tới phiền ta.”

Lời bạch phát lão giả muốn nói bị đình trệ, lúc bước qua ngạch cửa, môi động vài cái, cuối cùng vẫn không có nói ra Lâm Tầm không chỉ là dùng khăn trải giường của hắn cuốn đồ rời đi, còn có một vài món đồ khác.

Vẫn là không nên nói. Bạch phát lão giả nheo mắt, làm ra quyết định. Chủ nhân nếu trước đó còn chưa thăm dò đối phương thì sẽ không động thủ, nhưng có thể giận chó đánh mèo lên mình hay không lại không thể nói trước được.

Đinh Thánh ở bên cửa sổ đứng một lúc lâu, đi đến mép giường.

Khăn trải giường đã không có, mà đệm chăn cũng bị hủy đi, Đinh Thánh như nhớ tới điều gì, mở tủ quần áo ra, bên trong cái gì cũng không có.

Quả nhiên ngay cả quần áo để thay khi tắm rửa cũng không còn. Toàn bộ gian phòng ở sạch sẽ tựa như vừa bị gió lốc cuốn qua.

……..

Trong một căn phòng khác.

Một bộ quần áo bị ném lên trên bàn, Lâm Tầm đem quần áo mày thuận tay lấy từ chỗ Đinh Thánh lấy ra tới, ý bảo hắn thay.

Miệng vết thương trên người nam tử tóc trắng lớn lớn bé bé nhìn qua rất sâu, có chỗ thấy cả xương, nhưng đối với người từng tu luyện qua, bị thương ngoài da dễ dàng khép lại rất nhanh, cái này không tính là gì.

Hắn không để ý tới quần áo trên bàn, đôi tay đặt sóng xoài trước mặt, thử hoạt động một chút ngón tay, khớp xương ngẫu nhiên phát ra âm thanh, rất giống ác quỷ mới từ phần mộ bò ra.

Lâm Tầm bình tĩnh mà cầm quần áo bỏ vào trong nhẫn không gian, chất lượng quần áo của Đinh Thánh tất nhiên không tầm thường, chờ ngày nào đó đi tới chợ bán lại cũng tốt.

Thời điểm y kiểm tra lại đồ đạc, nam tử tóc bạc ở một bên nhìn y, màu vệt máu trên ấn đường càng ngày càng đậm.

"A."

Lâm Tầm cho rằng hắn đang gọi mình, ngẩng đầu, một đôi mắt ảm đạm không ánh sáng đang nhìn chằm chằm y.

Thấm máu của mình, nam tử tóc bạc viết xuống bàn một chữ ‘tham’.

“Ngươi muốn nói là ta tham tài háo sắc?” Lâm Tầm hỏi.

Nam tử tóc bạc gật đầu.

Lâm Tầm ‘nga’ một tiếng, không cảm thấy có bất luận cái gì gọi là hổ thẹn, “Cái này gọi là lòng tham không đáy, cùng với tham tài háo sắc đến cùng vẫn là có chút khác nhau.”

Trong mắt nam tử tóc bạc hiện lên vẻ mờ mịt, tựa hồ đang tự hỏi bản chất hai từ này có cái gì khác nhau.

Giống như là trẻ con, đối các đồ vật đều tràn ngập tò mò.

Ước chừng là do đêm nay thu được một số đồ tốt, Lâm Tầm kiên nhẫn giải thích: “Ta là người có đạo đức quan.”

Ngoài cửa, Đinh Thánh vốn tới đây muốn cùng y thương thảo chút việc đột nhiên dừng bước.

Thanh âm nhu hòa bên trong cánh cửa còn đang chậm rãi giảng giải ‘quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo’* đạo lý lớn vân vân, ban đầu Đinh Thánh còn ôm một chút lòng hiếu kỳ nghe vài câu, đến phần phía sau thật sự là khó có thể lọt vào tai, liền gõ hai cái vào cửa, không cho thời gian người bên trong phản ứng, liền trực tiếp đẩy ra.

(*nghĩa là: người quân tử thích tiền của, để dùng nó cho việc đạo. [luận ngữ]. Câu này đầy đủ là: 君子爱财,取之有道;贞妇爱色,纳之以礼. Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo; trinh phụ ái sắc, nạp chi dĩ lễ.)

Sương đêm làm ướt bộ y phục mỏng manh của hắn, xuyên qua ánh nến, Lâm Tầm bỗng dưng phát ra một tiếng cười khẽ, qua ánh lửa lay động mang theo chút yêu mị mà ban ngày không thể thấy được.

“Đang cười cái gì?” Đinh Thánh tự mình ngồi xuống một bên.

Lâm Tầm nhìn hắn, lại chỉ chỉ trên người nam tử tóc bạc còn đang nhỏ máu, “Một quỷ đòi nợ, một quỷ đoản mệnh”

“Nếu biết bản thân thiếu nợ, cũng không cần ta phải nói thêm cái gì.”

Lâm Tầm, “Ta là nhờ vào bản lĩnh chính mình mà đạt được.”

Y đứng lên, rót ba ly trà, “ Hợp Hoan Tông này là của ta, đệ tử Hợp Hoan Tông là của ta, tài sản đặt ở trên đất của ta cũng chính là tài sản của ta.”

Nghe y bịa đặt, Đinh Thánh móc ra một cái bình ngọc, càng hấp dẫn người chính là cái tay đang cầm lấy bình ngọc kia, xinh đẹp cực kỳ.

Nút bình mở ra, trong nháy mắt mùi thơm lạ lùng nháy mắt tràn ngập toàn bộ căn phòng.

Bên trong không phải cái loại đan độc màu đen gì, mà là chất lỏng sền sệt giống như mật hoa.

“Đây là...”

[Hệ thống: Hóa cốt nhu, vô cùng kịch độc.]

Vừa chạm được các ngón tay ngoài thân bình, đồ vật có thể để cho hệ thống chủ động giải thích hiệu quả khẳng định kinh người, Lâm Tầm nghĩ nghĩ vẫn là không đi khiêu chiến thân thể kháng độc này của mình.

Đinh Thánh thưởng thức bình sứ, phảng phất một chút cũng không lo lắng chất độc sẽ bắn ra, nhỏ lên trên da thịt mình, hắn nhìn nam tử tóc bạc, ánh mắt thâm thúy.

Cánh tay tràn đầy vết thương bỗng nhiên bắt lấy bình ngọc. Đinh Thánh nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi buông tay, nam tử tóc bạc ngửa đầu đem chất lỏng trong bình ngọc uống cạn.

Âm thanh ‘phụt phụt’ vang lên, miệng vết thương vốn chưa khép lại nháy mắt lan rộng ra nhanh chóng, cơ hồ ngay cả xương cốt bên trong cũng bị tan chảy ra.

Làm người khϊếp sợ chính là, tuy rằng miệng vết thương càng lúc càng rộng, nhưng nam tử tóc bạc không có bất luận cái dấu hiệu yếu đi nào, thậm chí vài sợi tóc bạc cũng đang chậm rãi biến đen.

Thấy một màn này, ánh mắt Đinh Thánh trở nên thâm trầm, thanh âm khàn thấp, “Ngươi có biết đến tột cùng bản thân đã trộm về là cái gì hay không?”

Lâm Tầm gật đầu, “Nam nhân”

Đinh Thánh nhìn y một cái thật sâu: “Chất lỏng trong bình này tên là hóa cốt nhu, tu sĩ bình thường dính nửa phần, dưới Kim Đan trực tiếp hóa thành máu loãng, cho dù kết anh, cũng chống đỡ không được bao lâu.”

Lâm Tầm nhìn nam tử tuy rằng vết thương trên thân thể càng ngày càng nặng, nhưng tinh thần lại quỷ dị tốt lên, hỏi: “Hương vị như thế nào?”

Đinh Thánh nhìn y một cái thật sâu: “Chất lỏng trong bình này tên là hóa cốt nhu, tu sĩ bình thường dính nửa phần, dưới Kim Đan trực tiếp hóa thành máu loãng, cho dù kết anh, cũng chống đỡ không được bao lâu.”

Lâm Tầm nhìn nam tử tuy rằng vết thương trên thân thể càng ngày càng nặng, nhưng tinh thần lại quỷ dị tốt lên, hỏi: “Hương vị như thế nào?”

Nam tử tóc bạc liếʍ liếʍ khóe miệng, thế mà lại mở miệng trả lời: “Đắng…”

Lâm Tầm móc ra bình sứ lớn lớn bé bé trộm từ phòng Đinh Thánh ra, toàn bộ đẩy đến trước mặt hắn, “Thuốc đắng dã tật rất tốt cho bệnh, ăn nhiều một chút.”

Đinh Thánh:......