Chương 5

Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối, bữa tối này cũng là tín hiệu buổi phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu, ai cũng đều tham gia.

Tôi bồn chồn trong lòng mà thay chiếc váy dài.

Tôi hơi mong chờ Thẩm Thạch chính là Thẩm Thập, nhưng lý trí lại mách bảo tôi điều đó là không thể.

Hơn nữa nếu Thẩm Thập thực sự chưa mất thì vụ nổ năm đó phải giải thích thế nào…

Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng tôi.

Tôi cảnh giác hỏi lại:

“Ai?”

Giọng Đặng Lệ vang lên:

“Là tôi đây, cô ổn chứ?”

“Chúng ta cùng đi đến phòng tiệc thôi.”

Tôi: ???

Ủa a lô ai thông não giùm tôi, tôi có quan hệ tốt với Đặng Lệ như thế từ lúc nào vậy? Sao tôi không biết gì hết?

Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, thu dọn đồ đạc xong thì đi cùng cô ta đến phòng tiệc.

Trên đường tới phòng tiệc, Đặng Lệ thân mật nắm tay tôi không buông, đến nơi rồi cũng không buông tay.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau chờ buổi tiệc bắt đầu.

Camera phát sóng trực tiếp đầy rẫy khắp mọi ngóc ngách hòng bắt được những khoảnh khắc độc đáo.

Chợt, tôi cảm nhận được bàn tay của Đặng Lệ vuốt ve tấm lưng mình.

Tôi...

Đây là sàm sỡ tôi à...

Tôi bắt lấy tay cô ta, nhìn kĩ hơn thì thấy cô ta đang cầm một con dao cạo lông mày hết sức bình thường.

Khóe miệng tôi run rẩy, nghĩ kĩ lại thì tôi đã đoán được Đặng Lệ muốn làm trò gì.

Đơn giản là cô ta muốn khoét một lỗ trên bộ lễ phục của tôi để tôi bị xấu mặt trước đám đông.

Tôi còn chưa kịp nói gì thì ánh đèn tắt ngúm, bữa tiệc đã đến lúc bắt đầu rồi.

Trong giây phút ấy, tôi có linh cảm không tốt về chuyện sắp xảy ra.

Từng nhiều lần đứng trên ranh giới mỏng manh giữa sự sống với cái chết, tôi biết một điều đó là vào thời khắc nguy hiểm, giác quan thứ sáu đáng tin cậy hơn bất kể thứ gì, là cơ hội sống sót mà ông trời rủ lòng ban phát.

Ngay khi tôi đang cảnh giác quan sát tình hình xung quanh thì một tiếng thét chói tai vang lên.

Sau đó tất cả các lối ra đột ngột đóng lại, một nhóm lính đánh thuê vác súng trên vai, đạn đã lên nòng thình lình xuất hiện trong phòng tiệc.

Súng máy bắn lên trời, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, ai nấy đều hoảng sợ thảng thốt.

Tên cầm đầu đám lính đánh thuê bước lên sân khấu:

“Câm miệng hết cho tao.”

“Bây giờ trên chiếc du thuyền này, tao là người quyết định.”

Đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển: (thoáng qua mấy suy nghĩ) phân tích

Đám người này lên tàu từ đâu?

Có nội ứng hay không?

Nếu bọn họ lên được tàu thì khả năng cao là du thuyền đã đi đến vùng biển quốc tế.