Vào cái ngày lên thuyền đó, ai nấy đều xôn xao:
【 Thật kích động quá đi! Cuối cùng nó cũng được phát sóng! 】
【 Chương trình phát sóng trực tiếp trên du thuyền sang trọng vậy, có chút mới mẻ nha! 】
【 Nhìn đi! Nữ thần Đặng Lệ chuẩn bị lên thuyền rồi! 】
【 Mấy người biết gì chưa! Trong số những nữ minh tinh tham gia chương trình lần này, nghe nói có một người gia thế không tầm thường đâu! 】
【 Tôi cũng nghe nói vậy, hình như có tập đoàn lớn chống lưng… 】
【 Tôi đoán là Đặng Lệ! 】
【 Chắc chắn không phải là Diệp Lưu Niệm đẹp mà vô tích sự kia! 】
Tôi trốn ở chỗ mạn thuyền, dù bận vẫn ung dung lướt comment.
Bỗng có tiếng nói vang lên.
“Không ngờ có thể gặp được cô ở chỗ này.”
“Cô Diệp Thất à.”
Tôi đã nghe được tiếng bước chân phía sau mình từ trước nên không chút bất ngờ mà thản nhiên nói:
“Ông Vương, ông vẫn mạnh khỏe chứ ạ.”
Vương An là một doanh nhân yêu nước danh xứng với thực. Mấy chục năm nay ông chưa bao giờ keo kiệt trong việc quyên góp tiền bạc, vật chất cho đất nước.
Ông luôn tâm niệm: “Dân cường quốc hưng, quốc hưng thương phú.”*
*Nguyên văn là 民强国兴,国兴商富: Toàn dân có khỏe mạnh thì đất nước mới cường thịnh, đất nước cường thịnh thì thương nhân mới giàu có.
Khi công việc kinh doanh của ông ngày càng phát triển lớn mạnh, trải rộng đủ mọi ngành nghề, dần dần trở thành một sự tồn tại vô cùng quan trọng đối với giới kinh doanh.
Chẳng hiểu thế nào ông lại đắc tội với một nhà tư bản ngoại quốc. Thế là người ta thuê hơn mười sát thủ giỏi nhất thế giới, ra lệnh đuổi gϊếŧ ông.
Lúc đó tôi được giao nhiệm vụ bảo vệ ông ấy.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, đám sát thủ bị tôi tiêu diệt không còn một cọng lông, thành công bảo vệ mạng sống của ông.
Ông cũng là người duy nhất trong giới giải trí biết được danh tính thật của tôi sau khi tôi đã về hưu.
Chúng tôi còn chưa kịp nói với nhau mấy câu đã bị cắt ngang bởi một đám người thình lình ào tới.
Đặng Lệ ở giữa được vây quanh như thể sao quanh trăng sáng, bên cạnh cô là phóng viên, nhân viên công tác của chương trình, bảo vệ và một số người hâm mộ được mời đến.
Phóng viên vừa đi vừa hỏi Đặng Lệ:
“Trên mạng đều nói là gia thế của cô không tầm thường, cô có gì muốn nói lại với họ không?”
“Có đúng là cô có địa vị rất cao như mọi người đồn đoán không?”
Đặng Lệ trả lời không chút do dự:
“Mấy chuyện như này nên khiêm tốt một chút.”
“Không nên nói một cách công khai như thế.”
Trong tiếng kinh ngạc cảm thán của mọi người, tôi nhịn không nổi mà cười thành tiếng.