Chương 33: Anh sai rồi

Bạch Sở Kiều ánh mắt nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên định nhìn Lạc Tư Nhiên.

Lạc Tư Nhiên đột nhiên thở dài đặt nhẹ bàn tay lên vai của Bạch Sở Kiều nói: "được..mình sẽ giúp cậu bằng mọi thứ và hết khả năng của mình".

Bạch Sở Kiều lạnh giọng: "ngày mai mình sẽ đến gặp chị gái của mình".

Lạc Tư Nhiên trầm mặc một lúc rồi cất tiếng: "cậu nên cẩn thận với Bạch Viên Thi..cô ta không phải người để cậu tin tưởng được đâu".

Bạch Sở Kiều thở dài một cái rồi chậm rãi nói: "mình biết rồi mà..thật sự cảm ơn cậu".

Phía ngoài phòng bệnh, Lãnh Ngạo Đông không biết nên vui hay nên buồn.

Thế giới chính trị này nguy hiểm không thua gì chiến trường cả, chỉ cần một chút sơ hở nhỏ cũng đủ khiến người ta mất đi tất cả một cách nhanh chóng.

Một cô gái mong manh nhẹ nhàng như gió chiều như cô liệu có thể chiến đấu trong chiến trường chính trị này không. Hắn không thể ngăn cô càng không có tư cách an ủi cô nữa nên đành phải im lặng âm thầm theo dõi cô.

Ngày hôm sau, Bạch Sở Kiều được xuất viện về nhà trong tình trạng tinh thần khá ổn định. Khoảng cách giờ đây giữ cô và Lãnh Ngạo Đông cứ như hàng trăm bức tường chen ngang vào vậy, cô thậm chí còn không nhìn hắn một lần kể từ khi về nhà.



Không khí trong căn dinh thự trở nên ảm đạm lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Lãnh Ngạo Đông luôn tìm đủ mọi cách để có thể tiến gần lại cô nhưng vẫn không thể nào khiến cô rung động một lần nữa.

Buổi tối hôm đó, đã hơn mười giờ tối nhưng Bạch Sở Kiều vẫn chưa thể ngủ được nên đành xuống lầu đi ra phía sau vườn nhà ngồi hóng mát một chút.

Vẻ đẹp của hoa quỳnh nở rộ càng khiến tâm tư cô lắng động âm trầm hơn, gió thay nhau thổi nhẹ nhàng làm cho người ta cảm thấy cô đơn vô cùng.

Cánh hoa quỳnh chậm rãi rơi xuống, ánh mắt cô như chứa những nổi u buồn đau lòng khi nhìn vào các cánh hoa mong manh đẹp miên mang rơi xuống tay mình.

"Trời lạnh lắm..cẩn thận tránh bị cảm" giọng nói lạnh lùng quen thuộc từ phía sau truyền đến khiến cô chợt tỉnh người quay lại.

Mắt nhìn nhau nhưng tâm thì lại tránh đi, cô đứng dậy định rời đi thì bị Lãnh Ngạo Đông ôm gọn vào lòng.

Bàn tay to lớn lành lạnh siết chặt ôm lấy khiến cô cứ vùng vẫy vẫn không thể thoát ra.

"Buông tôi ra.." thanh âm mong manh lạnh lùng đến đau lòng của Bạch Sở Kiều làm Lãnh Ngạo Đông trầm ngâm từ từ buông lõng đôi tay.

Hắn nhìn cô, thấp giọng nói: "anh sai rồi..tha thứ cho anh một lần thôi được không ?".