Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kỷ Thần Hi thật không biết anh ta ở đâu ra tự tin, chạy đến trước mặt cô khoe cảm giác tồn tại.
Cô mặc kệ anh ta, đang muốn vòng qua anh ta rời đi, anh ta chợt đưa tay kéo cô lại: “Thần Hi, em hãy nghe anh khuyên một câu! Em bây giờ còn trẻ, không nên hủy hoại chính mình!"
Kỷ Thần Hi nhìn vào cổ tay chỗ bị anh anh ta nắm chặt, lạnh lùng nói: “Anh bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra."
"Thần Hi, em không nên đùa giỡn, thân phận Nhị thiếu Trình gia không phải em có thể trèo cao nổi, Trình gia tuyệt đối sẽ không cho phép người phụ nữ có tiền sử ởtù bước vào cửa. Em vẫn nên tìm một người thành thật gả cho, an phận sống qua ngày!"
Người thành thật?
Người thành thật đắc tội anh ta sao?
Kỷ Thần Hi thực sự thấy anh ta thật phiền, mí mắt vừa nhấc, trong lúc lơ đãng liếc vào trong toilet nam đi ra một bóng người cao lớn.
Cô khẽ nhíu mày, nhấc chân dùng sức đạp lên giày da sáng bóng của anh ta.
Thừa dịp Mạnh Hoài Dật bị đau, Kỷ Thần Hi nhân cơ hội đẩy anh ta ra, kéo anh ta qua phía sau người đàn ông, cúi đầu lên tiếng: “Tiên sinh, mượn miệng của anh dùng một lát."
Không đợi đối phương đáp lời, đầu ngón chân cô vừa nhấc, đẩy môi mình tới, động tác liền mạch lưu loát, thậm chí không nhìn khuôn mặt người đàn ông.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Dung Mặc Sâm không kịp chuẩn bị, bị hôn bất ngờ.
Anh không ngờ rằng việc mình đi toilet có thể bị người ta lợi dụng, hơn nữa còn là một khuôn mặt quen thuộc.
Ở bệnh viện cô vừa mới bị vợ của người ta tìm tới, trên mặt còn in dấu bàn tay nóng hổi, lại như không có gì!
Mà Kỷ Thần Hi lần đầu tiên làm chuyện này, nụ hôn mong đợi, không phải theo cách này.
Tuy cô đã có con, nhưng đây chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn, ngay cả lúc yêu Mạnh Hoài Dật đều biểu lộ tình cảm với nhau, dừng lại ở lễ nghi, hai người ngoại trừ nắm tay nhau, chưa từng vượt qua khuôn khổ.
Hiện tại cô cũng không biết mình rốt cuộc vì tức Mạnh Hoài Dật, hay vì ép mình phân rõ giới tuyến với anh ta, xung động làm ra hành động điên cuồng như thế.
Xung động là ma quỷ!
Cùng lắm hôn là hôn, hơn nữa ánh mắt Mạnh Hoài Dật phía sau như có gai ở sau lưng, cô chỉ có thể cắn răng tiếp tục hôn.
Một khắc môi chạm môi, đôi mắt Dung Mặc Sâm tối sầm lại, ngẩn ngơ.
Chỉ thấy người phụ nữ đang hôn anh ta nhắm mắt, lông mi rất dài đang rung rung, hốc mắt hiện ra bóng tối mờ nhạt.
Không biết là khẩn trương hay xấu hổ, hai gò má trên gương mặt trắng nõn đỏ ửng.
Ánh mắt sâu thẳm rơi vào trên mặt cô, mang theo đen tối, cũng có vài phần tức giận.
Người phụ nữ này thực sự là to gan lớn mật!
Tay Dung Mặc Sâm giơ lên vốn định đẩy người phụ nữ đói khát lại vô lễ này ra, nhưng khi ánh mắt cô nhìn anh, bỗng nhiên lại đổi chủ ý.
Anh đứng ở nơi đó không hề động, không cự tuyệt cũng không đón ý nói hùa, từ từ để bờ môi cô áp sát vào bờ môi chính mình.
Một giây trôi qua rồi.
Ba giây trôi qua rồi.
Mười giây trôi qua rồi...
Người đàn ông này thực sự rất cao, cái cổ Kỷ Thần Hi đã mỏi.
Cô đang do dự có nên tiếp tục hay không, bên tai rốt cục truyền đến tiếng Mạnh Hoài Dật tức giận: “Thần Hi, em thực sự, thực sự làm anh thất vọng rồi!"
Nghe tiếng bước chân anh ta càng lúc càng xa, Kỷ Thần Hi thở dài một hơi, lùi lại một bước, đứng trước mặt người đàn ông chân thành tạ lỗi, tốc độ nói thật nhanh: “Tiên sinh, chuyện xảy ra có lí do, thực sự ngại quá, hy vọng anh tha thứ, hẹn gặp lại!"
Lúc nói chuyện, cô vẫn tiếp tục tư thế cúi đầu, ngay cả khóe mắt cũng không dám liếc người đàn ông.
Đợi một lúc lâu, người đàn ông vẫn không hé răng, đôi mắt Kỷ Thần Hi chuyển động, muốn chạy đi.
Đáng tiếc chân còn chưa bước đi, bả vai đã bị một bàn tay to ấn xuống.