Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nóng!
Giống như đưa thân vào thiên đường, lại giống như rơi xuống địa ngục, trong thân thể dấy lên ngọn lửa hừng hực giống như muốn đốt cô thành tro tàn.
Trong đầu một mảnh trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm, đó chính là sớm tìm được nguồn tưới tắt lửa dục niệm của cô!
Nhanh hơn!
Vì vậy, theo bản năng, thân thể cô nóng bỏng nhào vào trong ngực người đàn ông, giống như người đi trong sa mạc tìm được ốc đảo, ngửa đầu không dừng thăm dò mặt người đàn ông, môi người đàn ông.
Xé rách đau đớn tấn công đến, cả người cô sa vào trong nham thạch nóng bỏng, chịu đựng cướp đoạt nghẹt thở, nhưng vẫn không cách nào tự kiềm chế...
"Số 1414 đi ra, có người đến thăm!"
Giọng nói cai ngục bên ngoài phòng giam, Kỷ Thần Hi giật mình tỉnh lại.
Trên trán mồ hôi nhễ nhại, cô giống như một con cá mắc cạn trên bãi cát, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Qua một lúc lâu, mụ mị trong đầu từ từ tan đi, ý thức mới dần dần trở về.
"Số 1414, lề mề cái gì?"
Giọng nói ở cửa lần nữa truyền đến, mang thêm mấy phần uy nghiêm.
"Đến."
Kỷ Thần Hi đỡ eo từ từ đứng dậy, bụng lớn tám tháng tập tễnh bước chân đi đến cửa phòng giam.
Trong phòng thăm tù.
Cách tấm ngăn thủy tinh, Kỷ Thần Hi thấy Kỷ Quân Nhã đứng ở bên ngoài.
Trên người cô ta mặc một cái váy đầm dài trắng, ngũ quan trang điểm nhẹ nhàng mềm mại, khí chất ưu nhã, minh diễm động lòng người.
Khi thấy cả người Kỷ Thần Hi mặc quần áo tù còn bụng bự, Kỷ Quân Nhã khẽ mỉm cười, quan tâm nói: “Thần Hi, cô ở chỗ này thế nào? Có ở quen sao? Có muốn tôi cho người chăm sóc cô, đổi một phòng có giam điều kiện khá hơn cho cô hay không? Dù sao cô cũng là phụ nữ có thai."
Kỷ Thần Hi không có trả lời, không chớp mắt nhìn cô gái xinh đẹp cách mình một tấm thủy tinh, đột nhiên trợn hai mắt lên, nỗi buồn cũng biến thành kích động.
Một phút sau, cô vọt đến trước cửa thủy tinh, một tay đỡ bụng nhô lên thật cao, một tay khác nắm ống nghe điện thoại trước mặt, ánh mắt mang hận ý: “Kỷ Quân Nhã, lái xe là cô! Đυ.ng người cũng là cô! Tại sao cô muốn hãm hại tôi? Tại sao?"
Kỷ Quân Nhã đứng bên ngoài, lấy ánh mắt cao cao tại thượng nhìn cô, lúc tầm mắt rơi vào bụng cô, môi đỏ mọng vẽ ra độ cong có thâm ý khác, chẳng qua giọng vẫn ôn hòa: “Thần Hi, tôi nghe không hiểu cô nói cái gì? Vụ án đã kết thúc, hình phạt cũng phán quyết, tất cả mọi người đều biết cô là người phạm tội gϊếŧ người gây tai nạn bỏ trốn, cô đυ.ng chết người."
"Tôi không có! Ngày đó rõ ràng cô lái xe! Là cô! Là cô đυ.ng chết người! Đừng tưởng rằng tôi không biết! Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, cô thừa dịp tôi hôn mê, di chuyển tôi từ ghế phụ qua ghế lái! Tất cả những chuyện này đều là cô làm, tại sao cô muốn tôi thay cô chịu oan ức? Tại sao phải giá họa tất cả chuyện này cho tôi?"
Kỷ Thần Hi cắn răng nghiến lợi nói ra lời này, tròng mắt trắng đen rõ ràng gắt gao chừng cô ta, hận không thể chừng ra mấy cái lỗ trên người cô ta: “Kỷ Quân Nhã, sao cô có thể đối với tôi như vậy? Tôi là em gái ruột của cô! Tại sao cô đối với tôi như vậy?”
So với cô cuồng loạn, vẻ mặt Kỷ Quân Nhã ôn nhu ổn định, không động chút nào: “Thần Hi, cô kích động như vậy, ngộ nhỡ động thai sẽ không tốt! Nói thật, cô nên cảm ơn đứa con hoang trong bụng cô, bởi vì nó, quan tòa mới khai ân chỉ xử cô năm năm."