Chương 12: Hương Thơm, Vòng Tay Của Anh.

Cố Nhược Hy cố dốc hết dũng khí, vươn tay ra: “Tôi… tôi là tới đòi lại nhẫn kim cương.”

“Là cô?” Triệu Mặc nhìn đôi tay trắng ngần nhỏ nhắn trước mắt, không hiểu gì.

Cố Nhược Hy liền ngắng đầu lên, thấy là người lúc nãy gặp dưới lầu thì biến sắc: “Sao lại là anh?”

“Sao cô lại đòi tôi nhẫn kim cương?” Triệu Mặc đang cầm văn kiện, chuẩn bị tan ca về nhà, không ngờ vừa ra ngoài lại gặp ngay Cố Nhược Hy.

Cố Nhược Hy vội nhón chân nhìn vào trong phòng. Đèn trong phòng sáng rực. Cô nhìn thấy còn có một người đàn ông đứng bên cửa sổ. Nhưng không đợi cô nhìn rõ thì Triệu Mặc đã đóng của lại.

“Cô gái này, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Triệu Mặc thấy rất buồn cười, giọng nói đè rất thấp, anh sợ làm phiền tới Lục Nghệ Thần ở trong phòng, khiến ngài không vui.

Cố Nhược Hy chớp mát, lát sau mặt đỏ bừng.

Chẳng lẽ người phát sinh quan hệ tối đó với cô là người này?

Dù chiều cao gì đó hình như hơi giống nhưng lại cảm thấy không phải.

“Anh… anh…” Cế Nhược Hy vội cúi đầu, đấu tranh nửa ngày mới hé giọng: “Là… khách của phòng này?”

“Không phải.” Triệu Mặc nói.

Cố Nhược Hy thở phào một hơi. Không phải người này thì chính là người trong kia.

“Cô ở đây làm gì?” Ánh mắt đánh giá cô của Triệu Mặc có thêm tia hồ nghỉ.

“Tôi…” Cố Nhược Hy vội cười xuề: “Không có gì, không ngủ được nên đi dạo chút.”

Nói xong vội quay người chạy về phòng mình.

Triệu Mặc nhìn Cố Nhược Hy phía xa, khó hiểu, quay đầu nhìn phòng của boss, vô cùng nghỉ hoặc. anh gọi điện cho giám đốc Lưu: “Khách phòng 2206 rất kỳ lạ, cần thận một chút. Bảo vệ sĩ bảo vệ an nguy của Boss cho tốt.”

Giám đốc Lưu nhận được chỉ thị của Triệu Mặc, vội đi sắp xếp.

Cố Nhược Hy đi ra ngoài lần nữa thì nhìn thấy có nữ nhân viên đứng ngoài cửa, không khỏi kinh ngạc: “Tôi không gọi phục vụ.”

Nữ nhân viên cung kính hành lễ, cười lịch sự: “Khách sạn chúng tôi đối với khách hàng lần đầu vào ở đều có nhân viên trực 24 giờ. Tiểu thư, tôi sẽ có mặt bất cứ lúc nào. Có việc gì cần thì cứ tìm tôi, hy vọng cô ở tại khách sạn vui vẻ.”

Cố Nhược Hy nhìn về phía phòng 2218 một cái, bỗng phát hiện, cửa phòng 2218 có hai người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen, vừa nhìn là biết vệ sĩ.



Cô thầm nghiền răng, từ từ đóng cửa lại.

Thất vọng ngồi lên giường, khổ não mà vò đầu, chẳng lẽ 30 vạn này cứ lãng phí như vậy? Lúc nãy rõ ràng nhìn thấy trong phòng 2218 còn một người đàn ông cao to, nhẫn kim cương chắc chắn ở trong tay người đó. Nhưng nếu đường đột đi đến phòng 2218, chắc chắn sẽ bị hai tên vệ sĩ đó đuổi đi, ngay cả cửa phòng cũng không chạm vào được.

Cô không cam tâm!

Cơ hội tốn mắt 30 vạn tuyệt đối không thể bỏ lỡ như vậy!

Đẩy cửa sổ sát đất ra, gió đêm lạnh lếo thổi vào, rất dễ chịu.

Ban công ngoài trời là một bể bơi rất lớn.

Cô kinh ngạc phát hiện, cả bể bơi lộ thiên của tầng 22 đều thông nhau, ở giữa chỉ có lan can bằng bửa người tách rời. Có lẽ khách sạn là để cho khách hàng ở đây có cảm giác thông thoáng nên mới thiết kế như vậy.

Giờ đã khuya, khách hàng đều đã ngủ, bể bơi rất yên tỉnh, không một bóng người.

Cần thận men theo bờ hồ bơi, vượt qua hàng rào, cố gắng không phát ra động tĩnh nào. Đếm cửa sổ, cuối cùng bò tới được bên ngoài cửa số phòng 2218.

Cố Nhược Hy thầm “yeah” một cái, cẩn thận bò lên cửa sổ, nhìn thấy bên trong tối đen, không khỏi hơi thất vọng.

Nếu người đàn ông đó không ở trong phòng thì không phải là tốn công vô ích rồi?

Lục Nghệ Thần đứng hút thuốc trước cửa số sát đất, đột nhiên phát hiện ra một bóng dáng gầy nhỏ bò trên cửa sổ, lén la lén lút, quả thực giật cả mình. Đôi mày đen đậm hơi nhíu lại. Đây là tầng 22, néu là trộm thì sao mà bò cao thế được, hơn nữa còn là tòa nhà có camera khắp nơi.

Anh sẽ bắt được cô, tìm được lỗ hổng của màng lưới bảo vệ của khách sạn.

Cố Nhược Hy nhìn thấy, sau cánh cửa sổ tối đen, có một đốm lửa sáng mờ, giống như lần đầu gặp người đàn ông đó, anh đã hút thuốc ở trước cửa số.

Thì ra anh ở trong phòng. Cố Nhược Hy vui vẻ cười lên.

Khi cô đột nhiên phát hiện ra một khuôn mặt đàn ông, đường nét mơ hồ chiếu lên cửa sổ trong bóng tối, đang cách tắm kính mỏng nhìn thẳng vào mặt cô đang áp sát trên cửa sổ.

Cố Nhược Hy giật mình mà khẽ hét lên một tiếng, quay người muốn chạy nhưng cửa số sát đất đã bị người ta đẩy ra, cỗ tay bị bắt lấy, sau đó bị kéo lại.

“Còn muốn chạy!” Giọng anh rất lạnh.

Cố Nhược Hy nhận ra giọng nói này. Là giọng nói dễ nghe vô cùng từ tính của người đàn ông đó. Cuối cùng cũng gặp được anh, nhưng lại không vui như tưởng tượng, ngược lại chỉ muốn bỏ chạy.

Tốn sức giãy khỏi bàn tay lớn của người đàn ông, quay người muốn chạy.



Lục Nghệ Thần bắt động, rít một ngụm thuốc, lạnh lùng quan sát.

Giây tiếp theo, “tõm” một tiếng, cả người Cố Nhược Hy rơi vào trong hồ bơi.

Trong sự hoảng loạn mà đã quên mắt sau lưng là bễ bơi.

Cố Nhược Hy giãy dụa muốn đứng lên dưới nước. Lục Nghệ Thần bực bội mà làm động tác suyt: “Suyt! Đừng làm phiền tới khách của tôi nghỉ ngơi.”

Khách của anh? Chẳng lẽ anh là chủ của khách sạn Hoàng Thành này?

Cố Nhược Hy cả người ướt sũng, tóc dài dính bết lên mặt, vô cùng thê thảm. Ngẳắng khuôn mặt nhỏ lên, phẫn nộ mà trừng Lục Nghệ Thần. Anh đứng trong bóng đêm trước cửa sổ, vẫn không nhìn rõ mặt anh, nhưng lại cảm nhận được, anh đang dùng ánh mắt xem kịch đánh giá cô.

Gió đêm thổi qua, Có Nhược Hy không kìm được mà hắt xì một cái.

Lục Nghệ Thần dập thuốc, đi từ trong bóng tối ra. Thân hình cao lớn, thẳng tắp, tỉ lệ hoàn mỹ hơn vàng, khắp người đều toát lên mị lực mê người của đàn ông thành thục.

“Cô đang nghĩ cái gì?” Lục Nghệ Thần hơi cong môi, ý cười không rõ.

Đầu Gố Nhược Hy cúi càng thấp hơn, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay thon dài. Cô hơi ngắn ra.

“Còn không lên đây, muốn bị cảm à?” Giọng nói dễ nghe của anh có sức mạnh khiến người ta thả lỏng cảnh giác.

Cố Nhược Hy từ từ vươn bàn tay nhỏ lạnh băng của mình ra nắm lấy tay anh, được anh kéo lên.

Nhưng không ngờ vừa bước lên, chân trượt một cái, lại suýt nữa rơi xuống bể bơi. May mà anh đột nhiên thu chặt tay lại, dùng lực kéo, cô liền nhẹ nhàng rơi vào vòng tay kiên cố của anh.

“ÁI” Cố Nhược Hy khẽ kêu một tiếng, vội đẩy anh ra, nhưng không những không thoát khỏi vòng tay của anh mà lại càng dán chặt lên ngực anh.

Cô ngửi thấy rõ mùi hương trên người anh. Hương thuốc lá nhàn nhạt, trộn lẫn hương thơm của nước hoa nỗi tiếng Eau de cologne… Dù chỉ ngửi qua vào tối đó, nhưng lại khiến cô cả đời khó quên.

“Thích hét như vậy, nhưng tối đó lại yên lặng như người chết.”

Thì ra anh đã nhận ra cô rồi!

Cố Nhược Hy ngay cả vành tai cũng đỏ lửng, giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay anh, nhưng anh càng ôm chặt hơn.

“Tối đó cô không xấu hỗ như vậy, ngược lại lại rất chủ động.”

Anh thấp giọng cười, mang theo ý trêu chọc. Bờ môi lạnh lẽo khẽ sượt qua gò má mềm như hoa của cô…