Chương 34: Quyến Luyến. LUÔN THÍCH GIÀNH ĐỒ CỦA TÔI

Kiều Mộc Phong lái xe đuỏi tới, phát hiện Lâm Hâm đang đứng một mình trên đường lớn đợi xe nhưng lại không thấy bóng dáng Kỳ Thiếu Cần. Anh truy hỏi cô ta rằng Kỳ Thiếu Cần đã mang Cố Nhược Hy đi đâu. Lâm Hâm nhìn bộ dáng sốt ruột đến phát cuồng của anh, cuối cùng nhịn hết nổi: “Trong mắt anh chỉ có mình Cố Nhược Hy mà thôi!”

“Nói anh nghe, Kỳ Thiếu Cần mang Nhược Hy đi đâu rồi?” Kiều Mộc Phong không còn dáng vẻ dịu dàng mà cô ta quen biết nữa, l*иg ngực của Lâm Hâm một trận đau nhói.

“Em không biết Không biết! Không biết!” Lâm Hâm phát rồ hét lên, khuôn mặt xinh đẹp đã nhuốm đầy nước mắt.

“Nói tôi nghe.” Trên mặt Kiều Thiếu Cần đã có một lớp băng mỏng.

“Anh thích Cố Nhược Hy đúng không? Nếu như anh thấy cô ta thì tại sao còn qua lại với em?”

Kiều Mộc Phong không lên tiếng như thể anh không nghe thấy câu hỏi của Lâm Hâm mà để lại một câu rồi tự mình lên xe đi tìm Cố Nhược Hy.

“Nếu như Nhược Hy có chuyện gì thì tôi sẽ không tha thứ cho co.

“Kiều Mộc Phong! Em hận anh!” Lâm Hâm ở trên đường lớn gào to, trông thấy chiếc xe của Kiều Mộc Phong càng lúc càng chạy xa làm thì giác của cô ta trở nên mơ hồ vì nước mắt. Cô ta phải tựa lên cột đèn trên đường mới có thể đứng vững.

Kỳ Thiếu Cần lái xe đến ven biển, anh ta vừa nhìn mặt biển đen ngòm vừa dựa vào xe hút từng điều thuốc, không nói chuyện.

Cố Nhược Hy bắt an ngồi ở trong xe, cô không dám nhìn người đang đứng ngoài cửa xe kia. Cô cực chán ghét khuôn mặt của anh ta. Toàn thân cô đều cứng nhắc dựa sát vào ghế ngồi, chỉ như thế mới khiến cô có được chút cảm giác an toàn.

Cô cầm chắc điện thoại. Mục Phong gọi hết cuộc này đến cuộc khác nhưng cô không hề bắt mày.

Cảnh tượng Kỳ Thiếu Cần suýt chút lái xe tông trúng Mộc Phong vừa rồi khiến cô vẫn còn sợ hãi. Tên ma quỷ này chuyện gì cũng dám làm, nếu như Mộc Phong lại vì cô mà chống đối với Kỳ Thiếu Cần thì nói không chừng anh ta sẽ làm ra chuyện tôi tệ nữa.

Nhưng thật sự cô rất sợ hãi, cô sợ bầu trời tối đen như mực, sợ ở bên biển cùng một ác ma. Cô hy vọng có người đến cứu cô, cô hồi hộp mở danh bạ để tìm một người có thể giải cứu cho cô. Cuối cùng ngón tay cô dừng lại trên cái tên “người lạ”

kia, không biết vì sao cô lại đột nhiên nghĩ đến Lục Nghệ Thần.

Nhớ đến vòng tay rắn chắc hữu lực của anh, cảm giác ấm áp và an toàn làm cô trở nên tham lam.

Cô cố gắng nhịn xuống kích động muốn gọi đi, nắm chặt điện thoại. Cuối cùng cô tiếp tục vừa bất an vừa sợ hãi ngồi trong xe, chờ đợi tuyên án của Kỳ Thiếu Cần.

Qua một lúc lâu, Kỳ Thiếu Cẩn mới lên xe, anh ta ngồi ở phía trước không lên tiếng.

Cố Nhược Hy siết chặt hai bàn tay đang rung lên.

Đột nhiên, Kỳ Thiếu Cần hạ ghế trước xuống rồi tiến sát đến Cố Nhược Hy làm cô giật mình kêu nhỏ một tiếng. Cô vội vã lui về đằng sau, vô ý ngắng đầu lên liền đυ.ng phải cặp mắt âm u như hồ đen của anh ta khiến tim cô run rầy.

“Cô bạn gái mới đang nỏi của Lục Nghệ Thần là cô đúng chứ?

Thế mà anh ta lại công khai trước mặt nhiều người rằng cô là bạn gái mới của anh ta!” Kỳ Thiếu Cần cười giễu cợt, vừa tà mị vừa quỷ dị nói: “Hai người quen nhau từ khi nào?”

Cố Nhược Hy dùng sức né tránh anh ta, không phát ra âm thanh.

Kỳ Thiếu Cẩn đột nhiên gào lên làm Cố Nhược Hy sợ đến nhắm tịt hai mắt lại.

“Anh ta luôn thích giành đồ của tôi!”

Kỳ Thiếu Cần thô bạo nắm chặt cỗ áo của Cố Nhược Hy, giống như anh ta sẽ dồn sức vặn gãy cỗ cô trong giây tiếp theo. Cố Nhược Hy hô hấp khó khăn, thậm chí cô tuyệt vọng cho rằng bản thân sẽ chết ở nơi này, dưới lửa giận của anh ta.

Kỳ Thiếu Khanh bỗng mạnh bạo đẩy cô ra rồi trực tiếp lái xe rời khỏi ven biển.

Khi chiếc xe của Kỳ Thiếu Cần đột ngột dừng lại, Cố Nhược Hy vẫn chưa kịp hoàn hồn. Cô tưởng rằng mình sẽ chết chung với anh ta, suốt quá trình anh ta lái xe cô liên lục nghe thấy tiếng gió hú bên tai.

Đến khi tiếng nạt giận dữ của Kỳ Thiếu Cần truyền đến, Cố Nhược Hy mới lấy lại ý thức.

“Cút!”

Cố Nhược Hy nhanh chóng xuống xe, chiếc xe Kỳ Thiếu Cẩn nhanh chóng phóng đi. Cố Nhược Hy đứng im tại chỗ một lúc lâu, thần trí mới hồi phục trở lại. Nhận ra đây là bệnh viện mà mẹ cô đang ở thì cô mới cảm thấy mình vừa sống sót thoát khỏi tay của ma quỷ. Cô lập tức chạy vào bệnh viện, đến trước cửa phòng bệnh của mẹ cô thì tâm trạng mới được thả lỏng.

Cô tựa lưng vào tường trong hành lang rồi trượt người ngồi xuống, hai tay chậm rãi siết lại thành quyền.

Tin tức về cô bạn gái mới của Lục Nghệ Thần vẫn chưa có tiến triển mới, tiêu đề trên các tòa báo nỗi tiếng và trên tivi đều được đổi sang tin tức Kỳ Thiếu Cần và Tô Nhã sẽ đính hôn. Sự kết hợp giữa hai thế lực lớn mạnh trong giới kinh doanh thu hút sự chú ý của dư luận bên ngoài.

Bác sĩ Lý Hàng đã thúc giục Cố Nhược Hy vài lần, nếu như không xoay sở được chỉ phí đổi thận thì sẽ bỏ lỡ thời cơ thay thận tốt nhất.

Cố Nhược Hy bị số tiền năm triệu tệ đè đến không thở nỗi, cô không biết phải đi đâu để tìm ra số tiền lớn này. Cuối cùng cô ï và Lý Hàng thương lượng, dưới sự kiên quyết của cô, cô quyết định ký hợp đồng bán thận với bệnh viện để xoay sở khoản tiền này.

Gần đây, tinh thần của mẹ cô không tệ, mỗi ngày bà đều đến khuôn viên của bệnh viện đi dạo. Anh trai cô thì ngồi trên xích đu, trông thấy anh cười đến không lo không nghĩ khiến hai mẹ con cô cũng cười vui vẻ.

“Đợi mẹ hết bệnh, một nhà ba người chúng ta có thể hạnh phúc mỗi ngày rồi.” Cế Nhược Hy ôm lấy mẹ cô, tựa nhẹ lên lưng bà.

“Ừ, mỗi ngày đều hạnh phúc.” Dương Thư Dung nhìn về phía xa, trong mắt bà là một mảng trống rỗng: “Nhược Hy à, mẹ có chút khát nước, con đến phòng bệnh lấy chai nước cho mẹ được không?”

Cố Nhược Hy nghe vậy bèn đỡ bà ngồi lên chiếc ghế dài mới chạy đi lấy nước. Cô phát hiện dưới đáy chai có một tắm giấy, trên đó là nét bút của mẹ cô.

“Nhược Hy, con gái ngoan của mẹ, con nhất định phải hạnh phúc.”

Cố Nhược Hy nâng niu tờ giấy trên tay, khóe môi chua xót cong lên. Cô cần thận gấp tờ giấy lại rồi cho vào ví, sau đó cầm theo chai nước đi tìm mẹ, thế nhưng cô chỉ trông thấy anh trai cô ngồi trên ghế dài ăn kẹo que.

“Mẹ đâu rồi?” Cố Nhược Hy vội vã chạy đến hỏi anh trai.

Cố Nhược Dương nghiêng đầu cười: “Mẹ nói đi mua kẹo cho Dương Dương, để em gái Nhược Hy và Dương Dương sau này đều phải vui vẻ hạnh phúc như đang ăn kẹo.”

Cố Nhược Hy chợt có một dự cảm chẳng lành, cô lập tức chạy theo hướng mà anh trai cô chỉ. Nhìn thấy bóng lưng yếu ớt của mẹ cô ở phía xa đang đi qua đi lại trên con đường tấp nập xe qua lại. Cố Nhược Hy dốc hết sức lực chạy qua đó nhưng không kịp ngăn cản mẹ cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà xông về phía một chiếc xe ô tô sang trọng đang lao nhanh đến.